Chọc Giận Bảo Bối - Chương 249

Tác giả: Hề Yên

Quay đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, Thi Vực nhanh chóng đứng dậy, cùng bế cả người và chăn lên.
Thẩm Chanh theo bản năng ôm cổ của anh, "Anh làm gì?"
"Ôm em đi tắm rửa."
"Không tắm!" Thẩm Chanh trực tiếp từ chối.
"Hửm?" Thi Vực cúi đầu thấy cô, lạnh mặt.
"Trong lúc chiến tranh lạnh, em không trở về phòng!"
Đối với những lời này của cô, Thi Vực tỏ vẻ không tiếp thu, anh híp híp mắt, "Ngủ cũng ngủ rồi, em vẫn phải tiếp tục chiến tranh lạnh?"
"Ừ, tiếp tục!" Người phụ nữ nào đó đáp.
"Có thể, dù sao món mặn mở ra, đã phá lệ, vậy thì ngủ nhiều thêm mấy lần." Thi Vực nói xong, muốn ôm về trên giường lần nữa, nét mặt của anh và giọng điệu hoàn toàn không giống như đang nói đùa.
"Không cần!"
"Vậy anh hỏi em một lần nữa, trở về phòng tắm rửa hay là ngủ lần nữa?"
"...." Thẩm Chanh nghiến răng phun ra hai chữ: "Tắm rửa!"
"Lúc này mới ngoan."
"...."
Bên này, hai người náo loạn mờ ám nhỏ.
Bên kia, nhà họ Tần cũng đang diễn một màn.
Diệp Tử vừa đổi lại một bộ nội y ѕєχy, ngay cả khóa kéo còn chưa kịp kéo lên, đã bị Tần Cận đẩy tới sofa trên ban công.
Mặt Diệp Tử đỏ giống như một quả táo, không phải bởi vì Tần Cận trực tiếp, mà là vì quần áo trên người ....
Quá cảm thấy khó xử rồi!
Tần Cận đặt ở trên người cô, phun khói trong miệng đến trên mặt của cô, dùng ngón tay nâng đai an toàn trên vai cô lên dùng sức bắn ra.
Diệp Tử bị hành động này của anh làm đau, không khỏi nhíu mày hô một tiếng: "Đau ...."
Tần Cận dường như không có ý định quan tâm cô có đau hay không, lại khơi gợi đai an toàn kia trên bờ vai cô lên, càng thêm dùng sức bắn xuống.
Trên làn da trắng nõn mịn màng, lập tức nổi lên một vệt đỏ.
"Loại quần áo này, từ đâu tới?"
Ở dưới cái nhìn của Tần Cận, như Diệp Tử - loại cô gái nhỏ không rành thế sự này, dù cho cô có một trăm cái lá gan cũng không dám đi mua loại đồ này.
Cho nên anh đối nguồn gốc của bộ quần áo này, càng có hứng thú hơn thân thể của cô.
"Này .... Cái kia .... em ...."
Diệp Tử ấp úng, hiển nhiên là không muốn nói cho anh biết bộ quần áo này là tới từ đâu.
Thấy cô che che giấu giấu không chịu nói, Tần Cận giương môi cười một tiếng, tay dừng lại ở trên vai cô dời lên trên, một phát nắm cằm của cô, lại lặp lại vấn đề vừa rồi lần nữa: "Tới từ chỗ nào?"
"Ưm!"
Bởi vì lực đạo trên tay anh rất lớn, Diệp Tử hoàn toàn không nói ra lời.
"Ưm ...."
Diệp Tử vùng vẫy một chút, anh mới thu liễm vài phần lực đạo, nâng cái cằm Diệp Tử lên bắt buộc cô nhìn thẳng ánh mắt của anh.
Đối diện với tầm mắt của anh, cảm giác duy nhất của Diệp Tử chính là .... chột dạ.
Ánh mắt của cô có chút né tránh, giải thích cũng là hàm hàm hồ hồ, "Là bạn bè tặng...."
Bạn bè tặng?
Tần Cận lan tràn nụ cười nơi khóe môi càng sâu, thoạt nhìn nụ cười như vậy, lại khiến người ta có loại cảm giác sởn tóc gáy.
Diệp Tử khẩn trương siết chặc tay, thấy môi của anh động: "Bạn của em, một là giáo viên nhà trẻ tiền lương 2000. Một là nhân viên phục vụ nhà hàng tiền lương 1200, tặng được loại nội y ѕєχy rất tốt này sao?"
Anh nói xong, buông cằm của cô ra, lấy một bảng giá treo ngược ở sau bả vai ra cho cô xem.
Phía trên bảng giá, yết giá: Một vạn hai.
Diệp Tử biết lời nói dối này đã không thể nói, chỉ có thể có sao nói vậy: "Là em mua ...."
Tần Cận nhìn cô cười như không cười, nguy hiểm mở miệng: "Em mua?"
Diệp Tử cắn môi gật gật đầu, không nói gì.
Thấy ánh mắt Tần Cận đột nhiên nghiêm túc, cô mới trầm thấp lên tiếng: "Trước đó không phải anh cho em một tấm thẻ để cho em chà hết sao, em liền đi mua quần áo ...."
"Ừ!"
Tần Cận vững vàng quẳng xuống một chữ, sau đó bàn tay to dùng sức kéo một cái.
Roẹt....
Vải vóc che ở trước иgự¢ bị hung hăng xé nát, lộ ra một mảng lớn tốt đẹp của Diệp Tử.
"Á!"
Diệp Tử hét lên một tiếng, gần như theo bản năng dùng tay che иgự¢.
Trái tim nhảy lên thình thịch thình thịch, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma.
Nhìn thấy cử động này của cô, Tần Cận không khỏi nổi giận: "Em mặc loại quần áo này, không phải là để ông đây xé?"
Không ngờ, Diệp Tử lại có thể đặc biệt uất ức phản bác lại lời của anh: "Người ta mặc loại quần áo này là cho anh nhìn."
Tần Cận mắng nhỏ một tiếng: "Mẹ kiếp."
Cúi đầu xuống, không nói một lời, trực tiếp hôn xuống dưới.
"Ưm ...."
Tay Diệp Tử còn che chở иgự¢, cho nên không có một chút đường sống phản kháng.
Tay Tần Cận di động xuống dọc theo cánh tay của cô, dừng lại ở cái hông của cô, trực tiếp nắm giữ.
Lực đạo anh rất lớn, Ϧóþ đến thân thể nhỏ của Diệp Tử trực tiếp run run.
Động tác rất nhỏ như vậy, lại kích thích phản ứng của Tần Cận lên, vốn lạnh chìm trong con ngươi lập tức thành một mảnh nóng bỏng, nếu nhìn quần áo tình thú như ẩn như hiện trên người cô nữa, lửa trong cơ thể liền thiêu đốt đến càng thêm tràn đầy.
Hôm nay Diệp Tử mặc chính là một bộ đồ viền tơ màu đen, phong cách quần áo là kiểu chữ V hơi mờ, vừa vặn che khuất vị trí xương sườn trước иgự¢.
Eo thon nhỏ bằng phẳng lộ ở bên ngoài, có chút gợi cảm, vào lúc này, đến cả nhìn qua rốn cũng làm cho người ta mơ màng không thôi.
Váy cũng là kiểu ngắn, che khuất cái ௱ôЛƓ và bắp đùi, hơi động một chút liền sẽ lộ ra nội y nhỏ cùng màu bên trong.
Không thể không nói, bộ nội y ѕєχy màu đen này mặc ở trên người Diệp Tử, cũng mặc ra một ý vị khác, trong khiêu gợi cũng mang theo vài phần đáng yêu.
Đối mặt với một người phụ nữ này, Tần Cận hoàn toàn không có biện pháp khắc chế, đột nhiên dâng Dụς ∀ọηg lên.
Hiện tại anh chỉ có một xúc động, chính là muốn cô!
Bàn tay nóng rực dời xuống theo phần eo của cô, vừa mới chạm vào bắp đùi Diệp Tử, Diệp Tử liền bắt lấy bàn tay không an phận kia.
Động tác trên tay dừng lại, Tần Cận chống đỡ thân thể lên, rời khỏi môi của cô, híp nửa đôi mắt nóng rực liếc nhìn cô.
Bộ dạng như vậy, cực kỳ giống dã thú muốn nuốt con mồi vào.
Diệp Tử từ từ đối diện với tầm mắt của anh, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng mím động, phát ra tiếng nói rất nhỏ, đến ngay cả chính cô cũng không nghe rõ: "Không cần, dì cả em đến rồi..."
"Hả?"
Hiển nhiên, Tần Cận cũng không có nghe thấy cô nói cái gì.
"Cái kia ...." Diệp Tử cắn răng rối rắm một hồi, lại lặp lại câu nói mới vừa rồi lần nữa: "Dì cả em đến rồi..."
Cuối cùng Tần Cận nghe rõ ràng lời của cô, lập tức ánh mắt tối đi, ánh mắt nguy hiểm đến có thể Gi*t người.
"Dì gì?"
Giọng nói khàn khàn, giống như một cây dao găm sắc bén, ᴆụng một cái đến làn da người liền có thể cường ngạnh khoét đi một miếng thịt.
Diệp Tử tránh đi tầm mắt của anh, làm bộ nhìn về phía nơi khác, sau đó nhỏ giọng nói: "Dì .... . Ưm!"
Lời của cô mới rơi xuống, Tần Cận liền cúi đầu ngậm lấy môi của cô, không chút thương tiếc gặm cắn.
"Ưm ...."
Một trận đau đớn truyền đến, Diệp Tử nếm được hương vị tanh mặn
Là môi bị anh cắn rách rồi.
Cô đưa tay đẩy Tần Cận ra, Tần Cận lại dùng một tay giơ tay của cô lên đỉnh đầu, tay kia xuyên qua tóc của cô chế trụ cái ót của cô.
Răng trắng tinh mài vân vê cánh môi của cô, đột nhiên, lại dùng sức cắn một cái.
"Ưm .... Đau ...."
Nghe được Diệp Tử lại phát ra kêu đau lần nữa, cuối cùng Tần Cận buông tha cô, đôi mắt sâu thẳm tản ra lửa giận nồng đậm, như là nói: "Lá gan rất lớn ha? Kinh nguyệt đến mà vẫn cả gan dám mặc nội y ѕєχy cho ông đây xem!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc