Cô đưa tay tuột dây đai an toàn đến trên cánh tay, ưm một tiếng: "Buồn ngủ quá ...."
Ngay sau đó trở mình nằm nghiêng, tư thế như vậy, vừa vặn dồn иgự¢ lên, nặn ra một rãnh sâu cỡ ngón tay.
Tốt đẹp như vậy, sợ rằng không có người đàn ông nào thấy mà không muốn vuốt ve.
Thi Vực lạnh lùng nhíu mày, hít mạnh một ngụm thuốc muốn ngăn chặn ngọn lửa tác ác tán loạn trong cơ thể.
Nhìn sắc mặt người đàn ông trong video đỏ lên, Dụς ∀ọηg trong mắt đang hung hăng thiêu đốt, biết mình khiêu khích đã thành công.
Cô đưa di động tiến đến trên đầu, đối diện camera, bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo ....
Cởi đến khi chỉ còn mỗi một kiện nội y, cô lấy tay chống gò má, nhìn người đàn ông trong màn hình, cô hé nửa mí mắt, xinh đẹp liếm liếm môi.
"Thẩm Chanh Tử, em khá lắm!"
Rầm một tiếng!
Điện thoại bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống trong vườn hoa dưới lầu.
Thi Vực vê tắt đầu thuốc lá ở trong gạt tàn thuốc, cởi bỏ áo khoác trên người, chỉ mặc một áo sơ mi tơ tằm mỏng manh màu đen liền đi ra ngoài.
Biết đã hoàn toàn chọc giận một người đàn ông nào đó, Thẩm Chanh cười xấu xa.
Sau đó cô tắt điện thoại, xuống giường kiểm tra khóa cửa một lần, xác định không thành vấn đề mới đi đến bên cửa sổ kéo bức màn lại.
Bức màn màu tối che ánh sáng, kéo lại, trong phòng liền trở nên tối đen.
Về đến trên giường lần nữa, Thẩm Chanh chui vào trong chăn, nhắm mắt lại tính chợp mắt một lát.
Vừa nhắm mắt lại chưa tới nửa phút, bên ngoài liền truyền đến xôn xao ầm ĩ.
"Thiếu gia, chìa khóa dự bị phòng khách hình như ở trong phòng ...."
"Thiếu gia, có cần gọi điện thoại cho công ty mở khóa, bảo bên kia phái một người đi tới đổi khóa không?"
"Thiếu gia ...."
Nghe rõ ràng lời nói của người giúp việc, Thẩm Chanh không nhịn được cười.
Công ty mở khóa đều là đàn ông đi ....
Cô không có mặc quần áo, người đàn ông đó chịu để đàn ông khác nhìn thấy bộ dạng này của cô sao?
Đáp án dĩ nhiên là: Sẽ không!
Cho nên chuyện mở khóa này, suy nghĩ một chút là được, không hề có chút thực tế.
"Cầm cái thang đến."
Giọng nói lạnh bác không có một chút nhiệt độ, lạnh thấu xương.
Nụ cười của Thẩm Chanh thoáng cứng lại, lấy tay chống giường ngồi dậy.
Chỉ trong ba giây, cô liền xuống giường, ngay cả dép cũng chẳng thèm mang liền đi chân trần tới bên cửa sổ.
Kéo bức màn ra một đường hở nhỏ, nhìn ra bên ngoài ....
Tiêu rồi!
Cái thang đã gác ở trên ban công, mà người đàn ông dáng người cao to kia, chỉ vịn cái thang bước hai ba bước, liền nhảy lên ban công.
Thẩm Chanh hoàn toàn chưa kịp nghĩ, liền nhanh chóng về đến bên giường nắm quần áo lên.
Vốn nghĩ mặc xong quần áo đi ra ngoài từ cửa ra vào để trốn Thi Vực, nhưng khiến cho cô không ngờ chính là, quần áo còn chưa kịp mặc, nhất đạo ánh sáng liền bắn vào từ cửa sổ.
Cô đứng cứng đờ tại chỗ, nhìn người đàn ông rõ ràng đang nhảy cửa sổ nhưng vẫn ưu nhã đến mức làm cho người ngạt thở , quên mất nên làm gì ....
Sau khi Thi Vực vào phòng, thuận tay kéo bức màn lên, sau đó tới gần cô.
Đứng thẳng ở trước mặt cô, con mắt nguy hiểm nhẹ nhíu lại, không nói một lời, trực tiếp đẩy tới trên mặt giường lớn mềm mại.
Động tác тһô Ьạᴏ, dường như quên thương hoa tiếc ngọc là gì.
Nhưng mặc dù như vậy, nhưng ở trước một giây Thẩm Chanh ngã lên giường, anh duỗi cánh tay dài ra, kịp thời ôm eo của cô, khống chế được thân thể của cô.
Thẩm Chanh được anh ôm vững vàng vào trong иgự¢, không có bởi vì động tác đó của anh mà chịu một chút thương tổn.
Thi Vực đè cô đến trên giường, trong mắt thiêu đốt càng thêm nồng đậm, cúi đầu, trực tiếp che kín môi cô.
"Ưm ...."
Tuy rằng bá đạo, nhưng nhẹ nhàng chậm chạp hơn vừa rồi rất nhiều.
Thẩm Chanh biết, đây coi như là tự rước lấy họa rồi.
Bởi vì chỉ mặc một bộ nội y nhỏ, cho nên mỗi khi tay Thi Vực va chạm vào mỗi một chỗ trên làn da cô, liền sẽ nóng lên theo, sau đó bất giác sợ run.
"Ưm ...."
Nụ hôn của anh nhiệt tình lại mãnh liệt, chẳng qua chỉ là mười mấy giây đồng hồ ngắn ngủn, liền khiến cho hô hấp Thẩm Chanh bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô đưa tay đẩy anh, nhưng anh lại càng thêm dùng sức ôm sát cô.
Động tác dịu dàng mà cường thế, khiến cô một tấc một tấc rơi vào tay giặc.
Cuối cùng Thẩm Chanh tháo phòng bị xuống, hai tay giống như là mất đi sức lực, bỗng mềm nhũn ra.
Mà thân thể của cô, cũng bởi vì nhiệt độ nóng rức trên người anh mà trở nên nóng hổi.
Cô khẽ thở dốc, suýt chút hô hấp không nổi, "Ưm ...."
Một tiếng than nhẹ, khiến người đàn ông trên người gần như khó có thể tự kiềm chế.
Anh đột nhiên buông tay ra, rời khỏi môi của cô, vịn trên giường để chống đỡ nổi thân thể, mắt nhìn xuống cô từ trên cao, trong con ngươi là một mảnh thiêu đốt cuồn cuộn: "Anh sẽ nhẹ một chút."
Trên mặt Thẩm Chanh có chút đỏ lên, không phải bởi vì mắc cỡ, mà là ở dưới thế công của anh, phản ứng của thân thể cô lại mãnh liệt như thế.
"Bác sĩ nói, phải tiết chế!"
Nhưng cho dù là có chút động tình, cô vẫn duy trì lý trí.
Thi Vực nhìn cô, môi mỏng khêu gợi hất lên trên, "Ở trong tự điển của anh, chưa bao giờ có hai chữ tiết chế!"
"Ưm!"
Môi Thẩm Chanh lại bị anh phong bế một lần nữa, hơi thở bá đạo đột nhiên ùn ùn cuốn tới, trong nháy mắt hương vị chỉ thuộc về anh truyền vào trong mũi của cô, bị cô hít vào trong phổi.
Thứ mùi hương này thật thúc tình, khiến Thẩm Chanh hoàn toàn rơi vào tay giặc.
Năm tháng qua nhanh, vẫn chưa từng có với anh một lần chuyện như vậy.... Nói không muốn, đó là giả dối.
Cô không khỏi giơ tay lên, vòng lên trên cổ của anh, trong đầu nhanh chóng nhớ lại tất cả tiết mục trước đó, nhắm mắt lại bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Rất nhanh, cô lại rời khỏi môi của anh, chậm rãi tiến tới trong tai Thi Vực, nhẹ nhàng hôn qua.
Hơi thở này của cô nhè nhẹ lại rơi vào toàn bộ ở trên cổ anh, đây là địa phương cực kỳ nhạy cảm đối với đại đa số đàn ông.
Trái tim Thi Vực lập tức giống như bị cánh chim nhẹ nhàng trêu chọc, con ngươi vốn nóng rực này từ từ bị đỏ đậm thay thế, cả thân thể ôn nhu lấn áp lên.
Dáng người nhỏ nhắn khẽ sợ run, Thẩm Chanh có thể cảm giác được rõ ràng Dụς ∀ọηg toát ra từ trên người anh.
Cô chủ động rút đi một kiện nội y còn sót lại....
Thi Vực hôn cô, một đường xuôi theo, ôn nhu mà bá đạo.
Anh vừa hôn, vừa cởi nút áo sơ mi của mình, sau khi rút quần áo đi, tay anh vừa nhấc ném đến bên cạnh.
Rất nhanh, hai cỗ thân thể quấn chặt vào nhau.
Thẩm Chanh nghênh hợp anh, khiến anh đột phá một phòng tuyến cuối cùng, chỉ là hành động của anh, còn muốn dịu dàng hơn trong tưởng tượng.
Giống như người phụ nữ bị anh áp dưới thân thể là một 乃úp bê, ᴆụng một cái sẽ vỡ thành bột phấn.
Hòa hợp với anh một chỗ, Thẩm Chanh sẽ không thể không cảm giác được anh đang ẩn nhẫn, cô dùng tay bắt lấy bả vai anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm: "Em không có mảnh mai như vậy ...."
Giọng nói của cô giống như là cây thuốc phiện, hấp dẫn trí mạng.
Thi Vực nắm chặt lấy eo của cô, che kín môi cô một lần nữa, phóng Dụς ∀ọηg cố nén hồi lâu ra.
Ngâm rên mờ ám, mở ra Dụς ∀ọηg muốn truy đuổi ....
Nửa giờ sau, hai người lớn trên giường không kịp thở đã xong trận hoan ái ngọt ngào này.
Ở trên mặt thoạt nhìn tuấn mỹ như thế của Thi Vực, tràn ra một tầng mồ hôi mỏng, tóc rơi có chút ướƭ áƭ, hô hấp cũng có chút không ổn định.
Hô hấp Thẩm Chanh dồn dập, trên gương mặt nhỏ dâng lên một tầng đỏ hồng, tóc tai rối bù, giữa lông mày có chút mồ hôi rịn, nhìn có vẻ quyến rũ động lòng người.