Chọc Giận Bảo Bối - Chương 247

Tác giả: Hề Yên

Sau khi bác sĩ Lưu nhìn đơn kết quả xét nghiệm của Thẩm Chanh , gật gật đầu: "Bệnh trạng thiếu máu đã được hóa giải, về cơ bản không có vấn đề gì. Sau này trở về phải tăng cường dinh dưỡng, ăn nhiều trái cây tươi và rau dưa, làm nhiều vận động."
Nói xong dừng một chút, có vẻ thâm ý liếc nhìn Thẩm Chanh và Thi Vực, "Tôi nói vận động là chỉ vận động một mình người mang thai, vận động trên giường có thể có, nhưng nhất định phải có mức độ. Người trẻ tuổi có Dụς ∀ọηg mãnh liệt là rất bình thường, nhưng nhất định phải biết cách tiết chế."
Vừa nói đến đề tài này, Thẩm Chanh đã muốn bộc phát ....
Dựa vào!
Cô có Dụς ∀ọηg mãnh liệt không tiết chế từ bao giờ vậy hả?
Tương đối mà nói, Thi Vực lộ vẻ rất bình tĩnh, anh ừ một tiếng: "Nếu cô ấy không hấp dẫn tôi..., miễn cưỡng có thể tiết chế một chút."
Cuối cùng Thẩm Chanh không nhịn được đen mặt: "Đồ khốn, em hấp dẫn anh bao giờ hả?"
Vẻ mặt Thi Vực nghiêm chỉnh nhìn cô, môi mỏng khêu gợi hơi mím: "Mỗi lúc trời tối."
Giọng nói không cao không thấp, không để cho người bỏ qua.
Bác sĩ Lưu vội ho một tiếng, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, bà lấy một hộp thuốc canxi chuyên dùng cho người mang thai từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Thẩm Chanh: "Mỗi ngày một viên, không nuốt nổi thì có thể dùng bình thủy tinh nghiền nát rồi dùng."
Thẩm Chanh nhận hộp thuốc từ trên tay bà ta, nói tiếng cảm ơn, đứng dậy bước đi.
Thi Vực cũng đứng lên, lúc đang muốn đi, bác sĩ Lưu lại lên tiếng: "Hiện tại cô ấy mang thai nhiều tháng, lúc cùng phòng cố gắng chọn kiều vào phía sau, tránh đè lên bụng của cô ấy."
Nghe bà ta nói xong, Thi Vực chỉ ừ một tiếng, liền sãi bước đi ra ngoài.
Thẩm Chanh đi ở phía trước, bởi vì mang thai không thể đi quá nhanh, cho nên Thi Vực rất nhanh liền đuổi kịp cô.
Đi chậm lại ở bên cạnh cô, Thi Vực trực tiếp đưa tay cầm thuốc trên tay cô, sau đó dắt tay của cô.
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút muốn hất tay của anh ra, nhưng tay Thi Vực nắm cực kỳ chặt, không chịu buông cô ra.
"Buông ra!"
Cô quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt là một mảnh lạnh lùng.
Thi Vực không nói gì, lại dùng hành động để chứng minh anh sẽ không buông!
Thẩm Chanh từ từ đi chậm lại, sau đó dừng lại, trên gương mặt nhỏ tinh tế mơ hồ mang theo vài phần giận tái đi.
Bốn mắt nhìn nhau, như là đã đại chiến hơn mười hiệp trong vô hình.
Cuối cùng, Thi Vực thua.
Anh thu liễm vài phần lực đạo, buông tay Thẩm Chanh ra, ngược lại ôm vai của cô, kéo cô vào trong иgự¢, nói nhỏ: "Là anh quyến rũ em được chưa."
Thẩm Chanh không an phận động thân thể một chút, "Không được!"
"Ừ, vậy em muốn làm gì?"
"Ly hôn!"
"Vọng tưởng."
"Ở riêng!"
"Mơ tưởng."
"Chia giường ngủ!"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Em có ngoan như vậy sao, anh bảo em đừng nghĩ thì em liền đừng nghĩ ư?"
"Ừ, vậy thử xem."
"Thử liền thử!"
Sau khi trở lại biệt thự, Thẩm Chanh lên lầu trước tiên, cầm từ trong phòng ngủ ra một chăn mền và một cái gối đi phòng khách.
Sau đó, rút cái chìa khóa trên khóa cửa, khóa cửa phòng.
Bình thường lúc vợ chồng son mâu thuẫn náo loạn đều là phụ nữ để cho đàn ông ngủ phòng khách hoặc là phòng sách, nhưng Thẩm Chanh quá khác loại, để phòng ngủ lại cho Thi Vực.
Nằm dài trên giường, cô lấy điện thoại di động ra chơi.
Nhưng mới vừa mở khóa màn hình, liền nhận được một tin nhắn, là Thi Vực gởi tới.
Mở ra, chỉ có ba chữ: "Thẩm Chanh Tử."
Sau khi xem tin nhắn, Thẩm Chanh trực tiếp nhấn xóa bỏ.
Vừa mới xóa bỏ tin nhắn, lại nhận được một cái, lần này chỉ có hai chữ: "Bà xã."
Thẩm Chanh không thèm suy nghĩ, tiếp tục xóa bỏ tin nhắn này.
Nhưng rất nhanh, lại nhận được một cái: "Bảo bối."
Vì vậy, Thẩm Chanh xóa một cái, Thi Vực liền gửi tới một cái.
Đầu tiên là bà xã, bảo bối, sau đó là phụ nữ, phụ nữ ngốc, phụ nữ ngu xuẩn, linh tinh....
Thẩm Chanh cũng lười xóa, trực tiếp để điện thoại qua một bên không có ý định để ý.
Điện thoại còn đang không ngừng chấn động, tin nhắn một cái tiếp một cái.
Thẩm Chanh buồn phiền, lấy di động qua muốn tắt máy.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó, nheo mắt lại, khóe môi dâng lên một nụ cười quỷ quyệt.
Mở tất cả tin nhắn chưa đọc ra, sau khi xem từng cái, mở ra cho Thi Vực một chat video.
Chat webcam rất nhanh tiếp thông, trên màn hình điện thoại di động xuất hiện hai hình ảnh.
Thi Vực xuất hiện ở hình ảnh phía trên, anh đang đứng cạnh cửa sổ sát đất trong phòng sách, ngón giữa kẹp một điếu xì gà.
Chat videp vừa tiếp thông, anh đưa xì gà vào trong miệng hút một hơi, sau đó chậm rãi phun ra một vòng khói trước camera.
Tư thái như vậy, lười biếng lại quyến rũ, như là đang cố ý quyến rũ cô gái nhỏ nào đó.
Thẩm Chanh không phủ nhận anh rất gợi cảm, nhưng ....
So gợi cảm, cô thua sao?
Cô dời di động đến trước mặt, đặc tả đôi môi đỏ mọng ướƭ áƭ kiều diễm.
Sau đó lè lưỡi, chậm rãi liếm từ khóe môi bên này đến bên kia.
Nhìn người đàn ông trong video giương nhẹ môi, cười đến tác phong không đúng đắn, cô lại lặp lại động tác đối với bất kỳ đàn ông nào cũng là một loại tra tấn chọc người đó.
Nhưng không ngờ, Thi Vực lại không có phản ứng.
Anh duy trì động tác lúc đầu, lười nhác nghiêng dựa vào ở trên cửa sổ sát đất, không nhanh không chậm hút thuốc.
Ánh mắt thâm thúy dừng ở trên môi đỏ mọng trong video, nheo mắt lại, nhưng lại không có phản ứng dư thừa nào.
Có người nói, càng không có được món đồ càng muốn lấy được, càng chinh phục không được đàn ông, Dụς ∀ọηg muốn chinh phục anh ta càng lớn hơn.
Điểm này, Thẩm Chanh không phủ nhận.
Cảm giác trêu chọc thất bại nho nhỏ càng thêm kích khởi hứng thú của cô.
Đưa điện thoại di động xuống dưới, dừng lại ở trước иgự¢, tay kia cởi hai cái nút áo phía trên, ngón tay xanh nhạt chậm rãi мơи тяớи từ chỗ xương đòn vai.
Làn da trắng nõn, động tác mê người, hấp dẫn đến cực điểm.
Chỉ cởi hai nút áo, cổ áo khẽ rộng mở, lộ ra đai an toàn của áo иgự¢ màu đen, như ẩn như hiện, có mặt đúng lúc.
Đáng ૮ɦếƭ.
Khi Thi Vực nhìn thấy màn này, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
Có trời mới biết, đối với người phụ nữ này, anh chưa bao giờ tự chủ đáng nói.
Thẩm Chanh thấy được nóng rực từ trong đôi mắt thăm sâu kia, liền không nhịn được vểnh môi.
Dời điện thoại di động xuống, đưa tay tiếp tục cởi nút trên áo.
Lại cởi một viên, vẫn không thấy được bộ phận nhạy cảm trước иgự¢ cô, nhưng chỉ làn da trắng nõn mềm nhẵn này của cô, cũng đã đủ khiến người ta nhiệt huyết phun trào.
"Không cho phép cởi nữa!"
Cuối cùng Thi Vực mở miệng, lửa trong máu bắt đầu tuôn ra ngoài một cổ lại một cổ.
Thế nhưng, người phụ nữ nào đó không chịu ngoan ngoãn nghe lời, trong lúc cởi nút, còn dùng giọng điệu mờ ám khiêu khích anh: "Em muốn ૮ởเ φµầɳ áo ra để ngủ .... ưm .... Anh có muốn ngủ với em không?"
Một chữ ưm, hoàn toàn phá hủy phòng tuyến cuối cùng của Thi Vực.
Da trên người bắt đầu nóng lên, khô nóng mãnh liệt giống như muốn phá tan mạch máu, không chịu nổi đến cực điểm.
"Nói lại lời vừa rồi lần nữa xem."
Giọng nói sâu lắng, mang theo Dụς ∀ọηg khó có thể khắc chế.
"Em nói em mệt nhọc muốn ngủ, hỏi anh có muốn ngủ với em không."
Bàn tay nhỏ bé không an phận, cuối cùng cởi xuống иgự¢, cởi cái nút áo từ vị trí rốn trở lên kia, lập tức lộ ra một mảng lớn gợi cảm.
Một kiện áo иgự¢ màu đen, bao bọc tốt đẹp của cô, hấp dẫn trí mạng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc