Bác sĩ Lưu đưa đơn kiểm tra cho Thi Vực, "Đi nộp phí trước, sau đó đi tầng năm rút máu."
Lúc này Thi Vực mới thu hồi tay Ϧóþ ở trên cằm Thẩm Chanh, nhận đơn kiểm tra.
"Ở chỗ này chờ anh, không cho phép chạy loạn."
Lạnh lùng ném xuống một câu, xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Chanh vuốt vuốt cái cằm có chút đau, hơi rầu rĩ.
Bác sĩ Lưu cầm thước cuộn từ trong ngăn kéo, đứng dậy: "Đi vào phòng kiểm tra bên trong với tôi, đo vòng bụng một chút."
Thẩm Chanh ừ một tiếng, đi vào theo bà ta.
Nằm trên giường, dựa theo căn dặn của bác sĩ Lưu hơi kéo quần xuống một chút, sau đó nhấc áo lên.
Bác sĩ Lưu trước sưởi ấm tay một chút, rồi mới bắt đầu làm kiểm tra cho cô.
Đầu tiên là đo vòng bụng và chiều cao của bụng, sờ vị trí thai.
Đè ép ở trên phần bụng Thẩm Chanh khoảng một phút đồng hồ, bác sĩ Lưu nhíu mày: "Xương chậu qua nhỏ, hơn nữa cô mang chính là song thai, đến khi mang thai thời kỳ cuối có thể sẽ có hiện tượng đau xương ngón chân."
Nghe được lời của bà ta, Thẩm Chanh cũng nhăn mày lại theo, "Phải phẫu thuật sao?"
"Vậy thì không nhất định, phải xem thể chất người mang thai và mức độ lớn nhỏ của thai nhi. Nếu như gặp phải thai nhi quá lớn hoặc có lẽ xương chậu quá nhỏ, hơn nữa là loại tình huống song thai này, đề nghị sinh mổ. Bây giờ cô chỉ mới vài tháng, tạm thời vẫn không thể xác định là sinh thường hay sinh mổ, trước khi sắp sanh sẽ làm một kiểm tra toàn diện cho cô, cho nên không cần khẩn trương."
Chân mày Thẩm Chanh càng nhíu chặt hơn, không nói thêm lời nào.
Chợt nghĩ đến có thể sẽ vạch một đường trên thân thể, cô đã cảm thấy đau đầu.
Nếu như dưới rốn lưu lại vết sẹo, còn có thể mặc nội y ѕєχy sao? Còn dám lộ ư!
Thi Vực đi lầu dưới nộp phí đi lên, đẩy mở cửa phòng kiểm tra liền nhìn thấy quần áo của cô gái nhỏ nằm ở trên giường nửa lộ, ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ màu đen như ẩn như hiện.
Ánh mắt lập tức trầm xuống, tiến lên ϲởí áօ khoác liền trùm lên trên người Thẩm Chanh.
"Anh làm gì vậy?"
Hành động đột ngột, khiến Thẩm Chanh có chút không rõ tình huống lắm.
Thi Vực lạnh mặt, môi mỏng khẽ mở: "Quá lộ."
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến: "...."
Thằng nhãi này, ngay cả dấm chua của phụ nữ cũng ăn?
Hơn nữa nếu gọi như vậy là lộ, thế lúc sanh con thì gọi là gì ....
Cũng may bác sĩ Lưu là người từng trải, đưa tay cầm áo khoác trên người Thẩm Chanh lên, đưa cho Thi Vực: "Chỉ cần nghe tim thai nữa là được rồi."
"Nhanh lên."
Thi Vực không kiên nhẫn thúc giục, ánh mắt âm u nguy hiểm đếm có thể Gi*t người.
Bác sĩ Lưu làm tốt công việc trừ độc, đặt dụng cụ thăm dò tim thai lên bụng Thẩm Chanh, bởi vì vừa rồi sờ qua thai vị, cho nên dễ dàng tìm được vị trí trái tim thai nhi.
Bên trong dụng cụ tim thai phát ra âm thanh: "Thịch thịch thịch...."
Khi mạnh khi yếu, nhưng rất có tiết tấu.
Bác sĩ Lưu nhìn đếm số trên dụng cụ tim thai, nghe một phút đồng hồ, sau đó thay đổi vị trí.
Thăm dò ở bộ vị dưới bụng Thẩm Chanh, nghe tim thai của thai nhi khác: "Thịch, thịch, thịch ...."
Tiếng tim đập mạnh mẽ có lực, nhịp tính vẫn rất bình thường.
Sau khi cũng nghe một phút đồng hồ, bác sĩ Lưu để dụng cụ thăm dò xuống.
"148 và 151, tim thai bình thường."
Nói xong, bà đưa tờ khăn giấy sạch sẽ cho Thẩm Chanh, để cô lau sạch sẽ chất lỏng trên phần bụng.
Thi Vực thấy thế, trực tiếp túm lấy khăn giấy trên tay cô, động tác dịu dàng lau cho cô.
Trên mặt tuấn mỹ dị thường luôn không có chút biểu tình nào, ánh mắt lạnh đến mức giống như có thể đóng băng người.
Nhưng động tác trên tay anh lại ôn nhu đến cực hạn, sợ nếu không để ý sẽ đả thương cô, tràn đầy yêu thương cưng chìu.
Bác sĩ Lưu liếc nhìn hai người, không nói gì thêm liền đi ra ngoài.
Làm xong tất cả kiểm tra, lúc đi làm rút máu xét nghiệm, bác sĩ mới vừa làm công việc trừ độc ở trên cổ tay Thẩm Chanh, còn chưa kịp đâm kim vào trong huyết quản của cô, Thi Vực liền dùng một tay kéo cô.
"Không rút nữa."
Anh cúi đầu nhìn cô, bá đạo ra lệnh.
Thẩm Chanh nhíu mày, "Tại sao không rút?"
"Bởi vì em sợ đau."
"Em sợ đau từ bao giờ?"
"Anh nói em sợ thì em chính là sợ."
"Còn có loại logic này?"
"Anh nói có là có."
"...."
Nghe đối thoại của hai người, bác sĩ cầm ống rút máu đứng ở trước cửa sổ ho khan một tiếng: "Có rút không? Nếu không rút thì tôi phải đổi cho người tiếp theo, còn có hơn mười người đang chờ đấy."
Giọng điệu của bác sĩ hơi cứng rắn, một phụ nữ trẻ tuổi xếp hàng ở phía sau liền phụ họa một câu, "Đúng vậy, nếu các người không rút thì đi sang bên cạnh đi, đừng chậm trễ mọi người."
Bộ dạng như vậy, giống như có chút không kiên nhẫn.
Cô ta nói như vậy, một vị phu nhân mặc áo khoác lông chồn bên cạnh cũng ồn ào theo: "Sợ đau như vậy, còn mang thai đứa nhỏ làm gì? Đến lúc đó còn không sợ muốn ૮ɦếƭ à?"
Cô ta nói xong, dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Thẩm Chanh, "Thật làm màu ra vẻ."
Giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để Thẩm Chanh nghe được rõ ràng.
Cô làm màu ra vẻ?
"Sao tôi lại làm màu ra vẻ rồi?"
Giọng nói dửng dưng, khiến người ta nghe liền không khỏi có chút áp lực.
Chỉ có vị quý phụ đó đã hoàn toàn không có ý thức được nguy hiểm đang tới gần cô ta, che miệng cười: "Cô gái, rút chút máu có thể đau bao nhiêu, sợ thành ra như vậy vẫn còn không phải là làm màu ra vẻ à?"
Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến nhìn cô ta, "Sao, cô không phục?"
Nghe được một câu nói kia, Thi Vực đột nhiên giương khóe môi lên.
Phụ nữ của anh, vẫn ngang tàng như vậy.
Đối với loại vẻ mặt thủ đoạn này, xưa nay anh luôn thưởng thức.
Anh hé nửa mí mắt, mang theo vài phần vẻ mặt xem náo nhiệt nhìn cô gái nhỏ trước mặt bình tĩnh tự nhiên phản kích, không nhúng tay vào.
Quý phụ đó ngừng cười, cắt một tiếng: "Cô sợ đau, tôii có gì hay mà phải không phục chứ? Vừa rồi tôi chỉ là tốt bụng nhắc nhở cô một chút mà thôi, sao cô vẫn thật sự kiểu cách như vậy chứ?"
Thẩm Chanh hơi nhếch khóe môi lên, "Tôi chính kiểu cách như vậy đó, cô nhìn thấy tôi khó chịu thì đến đánh tôi đi!"
"Cô...."
Mặt quý phụ đó trắng bệch, hiển nhiên là cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn được nữa.
Bên cạnh có người tốt bụng lôi kéo cô ta, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thôi, chuyện nhỏ mà, ít nói một chút đi."
Tự biết nói thêm gì nữa cũng là tự mình chuốc lấy phiền, quý phụ thuận tiện tìm cái bậc đi xuống "Tôi cũng lười nhiều lời với loại người này!"
Nói xong, trực tiếp nghiêng đầu qua một bên, làm bộ nhìn phong cảnh bên ngoài.
Thẩm Chanh liếc cô ta một cái, bên môi giơ lên một độ cong đẹp mắt.
Cô nhẹ điểm mũi chân tiến đến bên tai Thi Vực, không biết nói những gì.
Nghe xong lời của cô, Thi Vực cười quyến rũ, dùng ngón tay chỉ chỉ trán của cô: "Phụ nữ hư."
Sau đó, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Thẩm Chanh đặc biệt độ lượng nhường vị trí người rút máu đầu tiên, đến xếp hàng cuối cùng.
Rất nhanh đến phiên quý phụ kia rút máu, rút một ống, hai ống, ba ống.... sáu ống, thế nhưng bác sĩ vẫn đang tiếp tục.
Cuối cùng quý phụ không nhịn được gào lên: "Tra chút bệnh lại có thể rút nhiều máu như vậy? Các người là muốn lừa máu của tôi đi bán sao? !"
Bác sĩ không khách khí nhổ kim tiêm, nhấn một cây bông băng ở trên lỗ kim, dùng 乃út ghi tên của cô ta ở trên mấy ống máu kia, mới ngẩng đầu lên nói: "Xin lỗi, bình thường tra bệnh lây qua đường sinh dục đều phải rút nhiều máu như vậy."