Chọc Giận Bảo Bối - Chương 243

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh đẩy tay của anh ra, bắt đầu cởi nút trên quần áo, vừa cởi vừa nói: "Không phải phụ nữ nên phóng khoáng một chút mới làm cho người ta thích ư?"
"À?"
Người đàn ông trước mặt, trên người đột nhiên toát lên một cổ lệ khí rất dọa người.
Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên, tiếp tục cởi nút ....
"Ưm!"
Môi đột nhiên bị anh ngăn chặn, sau đó người liền bị đẩy đến trên giường, thân thể nóng hổi áp xuống.
Hai tay Thi Vực mở rộng ra ở bên cạnh vai của cô, chống đỡ sức nặng thân thể ở trên tay của mình, tránh đè lên cô.
Nhưng nụ hôn của anh lại là hung hăng lao tới, như cuồng phong mưa to giống như ùn ùn cuốn tới.
"Ưm ...."Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
Một tiếng than nhẹ, tràn ra từ cánh môi Thẩm Chanh.
Cảm giác bàn tay nóng hổi của anh bao trùm đến, thân thể của cô bắt đầu có chút như nhũn ra.
Ưm một tiếng, đồ ngủ trên người bị anh xé nát.
Thi Vực vừa hôn cô, vừa rút đi quần áo ướt nhẹp của cô, lúc ở đây mờ ám dây dưa, động tác anh thuần thục, không biết dùng cách gì, thay cô mặc quần áo vào một lần nữa.
Anh khẽ khom người, vừa hôn môi Thẩm Chanh, vừa thay cô cài lên từng viên từng viên.
Trên mạng vẫn luôn lưu truyền một câu: Người đàn ông thích bạn, sẽ cởi nút trên quần áo của bạn, người đàn ông yêu bạn, sẽ cài nút cho bạn, mặc quần áo cho bạn.
Mà Thi Vực đối với Thẩm Chanh, hiển nhiên là người sau.
Dù sau khi Dụς ∀ọηg bị kích thích lên, anh cũng vẫn duy trì thanh tỉnh, sẽ không tổn thương người phụ nữ của anh.
Lúc anh cài một viên cuối cùng lên, Thẩm Chanh đột nhiên bắt lấy tay của anh.
Cô nghiêng mặt tránh né nụ hôn của anh, khẽ thở dốc: "Em muốn cho anh...."
Nói xong, bắt đầu chủ động cởi nút trên quần áo.
Trong con ngươi Thi Vực là một mảnh đỏ bừng, anh ấn chặt tay của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ hơi có chút đỏ lên của cô, hạ thấp giọng nói: "Anh cũng muốn em.... Nhưng mà không thể."
"Nhưng bác sĩ nói sau ba tháng thì có thể."
Thi Vực vẫn duy trì lý trí, anh cúi đầu xuống nhẹ nhàng gặm cắn vành tai của cô, giọng nói khàn khàn lợi hại: "Anh nói không thể."
Thẩm Chanh tránh tay của anh ra, ôm cổ của anh, hỏi anh, "Tại sao không thể?"
"Bởi vì anh không cho phép mình xúc phạm tới em, cho dù chỉ là một chút."
"Em không có yếu ớt như vậy."
"Em có."
"Em không có!"
"Anh nói em có, vậy thì em có."
"Sao anh lại bá đạo như vậy?"
"Em thấy anh bá đạo với phụ nữ khác không?"
"...."
Anh đột nhiên đưa tay xoa mặt của cô, trong đôi mắt thâm sâu tràn đầy yêu thương cưng chìu.
"Thẩm Chanh Tử, em nói đi, sao anh có thể yêu em như vậy?"
Giọng nói khàn khàn khiến người ta nghe không quá rõ ràng, Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Gì?"
"Anh nói anh muốn hôn em."
"Ưm ...."
Không cho Thẩm Chanh một cơ hội nói chuyện, anh lại hôn lên môi của cô.
Trằn trọc, không ngừng đòi hỏi.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, sau khi hơn mười phút đồng hồ, Thi Vực mới buông Thẩm Chanh ra.
Ngón tay suông dài vuốt ve cánh môi hơi có chút sưng đỏ của cô, có chút tham lam ngửi mùi của cô, trong con ngươi toàn là vẻ say mê.
Sắc mặt Thẩm Chanh ửng hồng, hô hấp dồn dập, bị một nụ hôn dài này khiến cho trái tim đều rối loạn rồi.
Đợi cho cô thở bình thường lại, Thi Vực nằm nghiêng ở cạnh cô, ôm cô vào trong иgự¢, ôm thật chặt, giống như là sợ mất đi cô.
Thẩm Chanh tựa ở trên иgự¢ anh, nhẹ giọng nói: "Anh nói em sao có thể yêu anh như vậy chứ ...."
Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ đến ngay chính cô cũng không nghe được rõ ràng.
Thi Vực ngửi mùi hương tóc của cô, hỏi, "Gì?"Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, lấy tay ôm eo của anh, "Em nói em muốn ôm anh ngủ."
Thi Vực ừ một tiếng, nhắm mắt lại.
"Em là của anh."
Không biết qua bao lâu, anh nhẹ giọng thông báo quyền sở hữu của anh bên tai Thẩm Chanh.
Những lời này Thẩm Chanh đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng cũng chỉ có tối nay là cảm thấy tràn ngập ngọt ngào.
Cô gật gật đầu, nhẹ nhàng ấn nụ hôn lên trên môi Thi Vực, Thi Vực lại không có ý định cứ bỏ qua cho cô như vậy, làm nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Mãi cho đến khi Thẩm Chanh sắp không thở nổi, mới buông cô ra.
Thẩm Chanh xụi lơ ở trong lòng anh, sắc mặt hơi có chút phiếm hồng.
Cô động thân thể một chút, muốn đổi một tư thế, nhưng Thi Vực lại đột nhiên ngăn cô lại.
"Đừng động."Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
Giọng nói có chút khàn khàn, trong mắt có một chút Dụς ∀ọηg, hít sâu vài hơi, không dễ gì mới dằn không chịu nổi này xuống.
Tiểu yêu tinh giày vò người này.
Cảm nhận được sự thay đổi của Thi Vực, Thẩm Chanh cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng anh, sợ mình sơ ý một chút sẽ dẫn tới đốt lửa người nào đó.
Không biết qua bao lâu, đợi đến khi nhiệt độ cơ thể Thi Vực từ từ khôi phục lại bình tĩnh, cô mới cầm lấy tay của anh, để tới trên bụng của mình.
Khóe miệng treo nụ cười thỏa mãn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Qua liên tiếp hơn hai mươi ngày, mỗi ngày Thẩm Chanh đều sẽ làm vận động thích hợp, ăn một chút bổ huyết thực vật.
Cô cũng chỉ mới nhớ tới vào mấy ngày trước, thiếu máu không thể uống sữa tươi, vì vậy sai người làm đổi sữa vào bữa sáng mỗi ngày thành nước ép hoa quả.
Trong khoảng thời gian này, phản ứng nôn nghén giảm bớt rất nhiều.
Trước kia ăn một chút đồ sẽ nôn, hiện tại chỉ là vào lúc đánh răng vào sáng tối mỗi ngày mới sẽ cảm thấy buồn nôn.
Buổi sáng, Thẩm Chanh nhìn gương vén áo lên, phát hiện bụng lớn thêm không ít.
Thi Vực tắm rửa đi ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô đang đứng đưa lưng về phía ở phía trước kính toàn thân, một đầu tóc dài màu đen đã đến phần eo, dáng người vẫn xinh xắn duyên dáng.
Nhìn từ phía sau, vốn không giống như đang mang thai.
Anh lau khô nước rơi nhỏ giọt trên tóc, thuận tay để khăn tắm ở một bên, đi tới ôm lấy Thẩm Chanh từ phía sau, quay đầu tựa ở trên vai của cô, vuốt ve ở cổ cô.
"Phụ nữ mang thai, thật sự sẽ thay đổi ...."
Giọng nói trầm khàn, mang theo vài phần cảm giác quyến rũ mê hoặc lòng người.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh, không sai không lệch, vừa vặn ᴆụng phải môi của anh.
Cô đang muốn dời môi, Thi Vực lại một phát giữ lấy cái ót của cô, làm nụ hôn này càng sâu hơn.
Bá đạo cạy hàm răng cô, thuần thục quét khắp mỗi một chỗ trong khoang miệng của cô, liếm môi và đầu lưỡi của cô.
Nếm được mùi vị của cô, anh mới chịu buông cô ra.Đọc nhanh nhất truy cập : thích đọc t ruyện .com
Môi Thẩm Chanh bị anh hôn đến đỏ lên, cô đưa tay sờ đôi môi đỏ mọng đang thiêu đốt một cbuts, cúi đầu cắn một cái ở bờ vai của anh.
Nghe được Thi Vực phát ra một tiếng hút không khí trầm trầm, cô mới buông lỏng hàm răng ra, để lại một dấu răng thật sâu ở trên bả vai của anh.
Cô cắn ác như vậy, Thi Vực lại không tức giận, đầu ngón tay lướt qua trên môi cô: "Con mèo hoang sẽ cắn người."
Thẩm Chanh cũng không để ý tới những lời này của anh, tiếp tục đề tài mới vừa rồi: "Thay đổi ở đâu?"
Thi Vực nhìn mặt của cô, giơ khóe môi khêu gợi lên, chỉ cười nhưng không nói lời nào.
Thấy anh cười đến rõ ràng như vậy, Thẩm Chanh nhướng mày, xoay người nhìn gương soi soi, không có phát hiện có chỗ nào không đúng, vì vậy lại hỏi anh, "Có phải cảm thấy em biến dạng rồi không?"
Thi Vực ôm chầm cô, mờ ám nói nhỏ ở bên tai cô: "Những phụ nữ khác mang thai sẽ xấu đi, em sẽ không..."
Mặt Thẩm Chanh lộ vẻ không vui, "Vậy sao anh còn nói em thay đổi rồi?"
Thi Vực ừ một tiếng, lan tràn nụ cười càng sâu, "Tiểu yêu tinh của anh.... Càng trở nên gợi cảm hơn rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc