Chọc Giận Bảo Bối - Chương 239

Tác giả: Hề Yên

Ăn sáng xong, cuối cùng Thi Vực cũng cho phép Thẩm Chanh xem TV thêm một lát.
Mang thai bốn tháng, bình thường Thẩm Chanh chơi điện thoại đều bị hạn chế thời gian, huống chi là TV.
Nhưng, đối với loại phim truyền hình này, từ trước đến nay Thẩm Chanh vẫn luôn không thích, xem cũng được, không xem cũng được.
Ngồi trên ghế sofa, cô chán đến ૮ɦếƭ vuốt vuốt sáp hoa bên cạnh, không nhấc nổi một chút hào hứng với phim thần tượng đang chiếu.
Thi Vực ngồi ở bên cạnh xem báo chí, đầu cũng không ngẩng một chút, hiển nhiên cũng là không có hứng thú với loại phim truyền hình này.
Thẩm Chanh quay đầu nhìn anh một cái, sau đó dời mắt đến trên màn hình TV.
Nam nữ chính đang ôm hôn vong tình trên một ngã rẽ con đường nào đó, màn ảnh cắt đúng chỗ, phác hoạ đường cong của nam nữ chính trước mặt đến đặc biệt duy mỹ.
Nhưng vừa nhìn kỹ ....
"Phốc...."
Thẩm Chanh vừa uống vào trong miệng một ngụm nước chanh, rất không văn nhã phun ra.
Nữ chính kia.... Là Tô San?
Không phải muốn phát triển phim sắc tình đến cùng ư? Sao lại thay đổi khẩu vị rồi, quay lại loại phim thần tượng ngây thơ trong sáng này?
Nhưng, phim thần tượng này nhìn có vẻ giống như chẳng hề có chút ngây thơ trong sáng.
Bình thường loại phim truyền hình này, không phải lúc hôn môi đều chỉ một chút liền dừng ư.
Khụ!
Nhưng vị diễm tinh nào đó lại đang không ngừng đáp lại, còn duỗi đầu lưỡi vào trong miệng nam chính đùa mà thành thật.
Diễm tinh chính là diễm tinh, ngay cả quay phim cũng đói khát như vậy!
Thi Vực ngẩng đầu lên liếc xéo cô, thấy cô đang nhìn chăm chú hai người hôn hít trong màn hình, không vui: "Thẩm Chanh Tử, có phải em quá đói khát rồi không?"
Thẩm Chanh đến nhìn cũng lười liếc nhìn anh một cái, thuận miệng trả lời một câu: "Em là cảm thấy vai nam chính rất đẹp mắt."
Nghe cô nói như vậy, Thi Vực mạnh mẽ khép tờ báo trên tay lại, trong đôi mắt thăm sâu cực kỳ nguy hiểm: "Ai rất đẹp mắt?"
"Vai nam chính." "Do các web khác copy lại truyện của t hích đ ọc tr uyện mà không để lại nguồn và các bạn không ủng hộ và đọc tại bên nguồn t hích đọ c truy ện nhiều nếu như vậy bọn mình tạm thời drop truyện này và tập trung dịch truyện khác .Bạn nào muốn đọc trước hãy comment dưới th ích đo c tru yện ad sẽ gửi chương cho các bạn"
Thi Vực cười nhẹ một tiếng, duỗi tay nắm lấy cái cằm Thẩm Chanh, xoay mặt của cô tới, bức bách cô đối mặt với mình.
"Nói lại lần nữa xem!"
"Vai nam chính!"
Thi Vực khinh thường liếc nhìn vai nam chính trong phim, hỏi cô, "Mặt trắng nhỏ kia, có đẹp mắt bằng người đàn ông của em sao?"
Thẩm Chanh: "...."
Mùi dấm chua nồng đậm này, đã chua đến cô rồi.
Bàn tay to nắm chặt cái cằm cô chợt siết chặt, "Nói, anh ta đẹp mắt hay là anh đẹp mắt."
Thẩm Chanh đẩy tay của anh một cái, nhưng lại không đẩy ra.
Thi Vực híp mắt càng sâu: "Nói hay không."
Thẩm Chanh động môi một chút, phun ra một chữ từ giữa hàm răng: "Anh."
Nếu chỉ số thông minh của phụ nữ trong tình yêu cuồng nhiệt là không, như vậy chỉ số thông minh của đàn ông trong lúc yêu say đắm nhất định số âm!
Cái khuôn mặt khiến phụ nữ đều đố kỵ kia, có đàn ông nào có thể so sánh ư?
Thi Vực vươn tay cầm lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi: "Về sau không cho phép nhìn người đàn ông khác, anh là người đàn ông của em, em chỉ có thể nhìn anh."
"Trên TV cũng không được?"
"Không được." Thi Vực lạnh lùng mở miệng, phụ nữ của anh, chính là của riêng anh!
"Tham muốn chiếm hữu của anh có thể hơi giảm một chút đi được không?"
"Không thể." Thi Vực nói xong dừng một chút, lại nói: "Về sau nếu em còn dám liếc nhìn mặt trắng nhỏ lần nữa, anh liền khiến anh ta không còn cách nào đặt chân ở làng giải trí nữa.
"Thế lực ác!"
"Em là bà xã của thế lực ác."
"...."
"Trong bụng em là giống của thế lực ác."
"...."
"Đồ khốn!"
"Vợ của đồ khốn anh."
"...."
Bên cạnh, người giúp việc đang chuẩn bị các loại trái cây tươi cho Thẩm Chanh, yên lặng cúi đầu xuống.
Các cô cảm giác, thiếu gia và thiếu phu nhân đây không phải là đang cãi nhau, cũng không phải đang đấu võ mồm, mà là đang tán tỉnh.
Mà cách tán tỉnh này, làm cho lòng người đều say rồi...
Buổi trưa, Thẩm Chanh vừa ngủ trưa dậy, Diệp Tử đã đến.
Vừa nhìn thấy Thẩm Chanh, Diệp Tử liền vội vội vàng vàng kéo cô qua một bên, mặt đỏ tới mang tai : "Mỹ nhân, cái kia em .... Hôm qua lúc trời tối ...."
Như là đang nói những lời nhạy cảm gì đó không nên nói, dừng lại một hồi lâu, mới ấp úng nói ra miệng: "Hôm qua lúc trời tối kia, có nên hay không .... Đi mua thuốc uống sau được không ...."
"Thuốc sau gì?"
Thẩm Chanh biết cô nhóc chỉ là cái gì, cố ý giả bộ như không hiểu.
"A?" Diệp Tử hoảng sợ một chút, "Mỹ nhân chị không biết gì ư?"
"Gì?" Mỗ nữ tiếp tục giả vờ không hiểu.
"Chính là cái...." Diệp Tử lúng túng liếc mắt nhìn chung quanh, thấy không có người khác, mới nói: "Bán trong hiệu thuốc...."
"Cái nào?" Thẩm Chanh nhướng mi, "Trong hiệu thuốc bán nhiều thứ như vậy, em chỉ cái nào?"
Diệp Tử đỏ mặt tiến đến cạnh tai cô, nhỏ giọng nói: "Tђยốς tгáภђ tђคเ ...."
Thẩm Chanh cố ý già vờ ra một bộ dáng như vỡ lẽ chợt hiểu ra, "À! Tђยốς tгáภђ tђคเ sao!"
Diệp Tử ây da một tiếng, mắc cỡ không còn hình dáng: "Nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút, quá dọa người rồi!"
Nhìn thấy bộ dáng này của cô nhóc, lúc này Thẩm Chanh mới nhịn không được bật cười, "Được rồi, không chọc em nữa."
Nói xong, lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống ở trên ghế sofa, hỏi cô bé, "Các người không có biện pháp chọn lựa khác sao?"
Diệp Tử gật gật đầu, lại lắc đầu, bộ dạng u mê không biết, "Lúc mới bắt đầu không có, cuối cùng có, em không biết ...."
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, "Nói rõ ràng lên. Cái gì gọi là lúc mới bắt đầu không có, cuối cùng có?"
Cô cũng được cho là người từng trải, sao nghe lại có chút không hiểu?
Diệp Tử che mặt, "Chính là,.... Chính là ...."
Cô bé ấp úng một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu đầy đủ: "Tối hôm qua không phải em hỏi chị lần đầu tiên có mang thứ kia không à? Chị trở về một câu chưa bao giờ mang cho em, sau đó đã bị anh ấy thấy được, sau đó ...."
Chưa bao giờ mang?
Tối hôm qua không phải nói trở về một câu mang bao không thoải mái sao?"Do các web khác copy lại truyện của t hích đ ọc tr uyện mà không để lại nguồn và các bạn không ủng hộ và đọc tại bên nguồn t hích đọ c truy ện nhiều nếu như vậy bọn mình tạm thời drop truyện này và tập trung dịch truyện khác .Bạn nào muốn đọc trước hãy comment dưới th ích đo c tru yện ad sẽ gửi chương cho các bạn"
Chưa bao giờ mang ....
Đồ lưu manh, đúng thật là .... Quá dữ dội!
"Sau đó như thế nào? Lúc làm là mang hay là không mang?"
"Lúc nhìn thấy tin nhắn kia anh ấy nói không mang, nhưng lúc đến một nửa, anh ấy lại mang..."
Thẩm Chanh: "...."
Lúc đến một nửa lại mang đó?
Cũng không có ai đâu!
"Loại Tђยốς tгáภђ tђคเ có thể tránh thì tốt nhất nên tránh, tránh không được cũng phải cố gắng hết mức uống ít thôi. Nếu em không yên lòng thì có thể dùng, thỉnh thoảng một lần đối với thân thể cũng không có ảnh hưởng quá lớn."
"À!" Diệp Tử rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó nói: "Việc này em cũng không dám nói cho cha mẹ em biết, nếu bọn họ biết, nhất định mắng ૮ɦếƭ em."
Lúc Diệp Tử đang cho rằng như vậy, lại không biết Tần Cận đã muốn giải quyết cha mẹ của cô.
Đại sảnh nhà họ Diệp.
Cha Diệp mẹ Diệp ngồi trên ghế sofa, Tần Cận đứng ở trước mặt hai người."Do các web khác copy lại truyện của t hích đ ọc tr uyện mà không để lại nguồn và các bạn không ủng hộ và đọc tại bên nguồn t hích đọ c truy ện nhiều nếu như vậy bọn mình tạm thời drop truyện này và tập trung dịch truyện khác .Bạn nào muốn đọc trước hãy comment dưới th ích đo c tru yện ad sẽ gửi chương cho các bạn"
Hai tay của anh đưa một tấm thẻ tiến lên, mở miệng nói: "Thẻ có ba trăm ngàn, là tiền biếu con cho hai bác. Tiền không nhiều lắm, xin một cát tường. Nếu hai bác không chê, liền gả Diệp Tử cho con."
Mẹ Diệp nghe tiếng, nói: "Người làm mẹ như ta, rất rõ ràng tâm ý con gái của mình. Ta đã sớm thương lượng với bác trai của con, đồng ý cho các con kết hôn."
Bà nói xong, lại đẩy tay Tần Cận trở về, "Bất quá chúng ta không phải bán con gái, cho nên số tiền này con lấy về đi."
"Khụ!" Cha Diệp bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nhìn Tần Cận, sắc mặt nghiêm túc mở miệng: "Tiền của con, chúng ta không cần một phần, nhưng nếu giao cho chúng ta giữ, xem như lưu cho con gái của ta một con đường lui."
Ông chỉ bàn trà trước mặt, nghiêm mặt nói: "Để xuống là được rồi."
Tần Cận đặt tấm thẻ ở vị trí ông chỉ định, hôm qua nghĩ đến từ nay về sau sẽ có thêm một tiểu đáng yêu để cưng chiều, không khỏi giương khóe môi lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc