Ban đêm, một mảnh sâu và đen.
Lúc Thi Vực xử lý xong công chuyện trở lại gian phòng, Thẩm Chanh vẫn chưa có ngủ.
Anh nhíu nhíu mày đi qua, "Sao còn chưa ngủ?"
Mặc dù là đang trách cứ, nhưng giọng điệu lại không có một chút cường ngạnh.
Thẩm Chanh lười biếng ngáp dài một cái, "Nhớ anh, không ngủ được."
Thi Vực nhăn lông mày một chút, cúi người ôm lấy cả người và chăn, ôm cô ngồi xuống xích đu trên ban công.
Thẩm Chanh dựa vào trong lòng anh, ôn nhu ngoan ngoãn giống như một con mèo nhỏ, nhìn bóng đêm bên ngoài, lại ngáp dài một cái.
Thi Vực dùng động tác dịu dàng sờ lên bụng hơi nhô lên của Thẩm Chanh, hỏi cô, "Một hay là hai?"
"Không biết."
Thật ra khi lần đầu tiên kiểm tra ra mang thai, bác sĩ từngnhắc qua, có thể là song thai.
Lúc ấy Thẩm Chanh không có để ý, sau đó đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ bỏ sót vấn đề này, cô cũng quên hỏi.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, có thể là hai.
Bởi vì cô và em trai là song sinh, mà thế hệ ông nội cũng có mấy trưởng bối tồn tại song sinh, cho nên xác suất rất lớn.
"Không biết?" Thi Vực nhíu chặt mày, "Bây giờ bác sĩ không có trách nhiệm như vậy ư? Là một hay là hai cũng không tra ra được?"
"Không phải bác sĩ không có trách nhiệm, là em sơ sót thôi."
Thi Vực không nói thêm gì, ừ một tiếng: "Qua một thời gian ngắn, anh và em đi bệnh viện kiểm tra."
"Không phải có bác sĩ tư nhân sao?"
"Về sau không có nữa."
"Anh sợ lại có người giả làm bác sĩ thương tổn em?"
"Ừ."
Thẩm Chanh nhẹ kéo khóe môi, "Biết anh quan tâm em."
"Biết là tốt rồi."
Thi Vực đưa tay nâng mặt của cô qua, cúi đầu nhẹ nhàng mổ ở môi cô một chút: "Nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em, anh chỉ quan tâm em, em cũng chỉ có thể được một mình anh quan tâm."
"Bá đạo."
"Em có thấy anh bá đạo với những người phụ nữ khác không." Anh vươn tay ôm lấy cô, vùi mặt ở cổ của cô, ngửi mùi hương trên người cô.
"Chuyện đó thì thật không có." Thẩm Chanh thuận tiện ôm eo của anh, để cằm ở trên vai của anh, nhỏ giọng nói: "Có phải sau khi có em, lúc thấy những phụ nữ khác đều có cảm giác như đang nhìn đàn ông không."
"Chỉ một phụ nữ như em, là dày vò người nhất...." Thi Vực được hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo.
Thẩm Chanh bĩu môi, "Em dày vò người chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng dày vò người."
Thẩm Chanh cười cười, dùng đầu cọ cọ mặt của anh: "Chỉ dày vò anh ...."
Thi Vực vuốt vuốt tóc của cô, trong mắt tràn đầy yêu thương cưng chìu.
Người phụ nữ này, lúc nào anh cũng hết cách với cô.
Bế cô lên, đi đến bên giường nhẹ nhàng thả lên trên giường, ngay sau đó, anh liền đè lên.
Hai tay chống ở hai bên vai Thẩm Chanh, cố gắng hết mức chống đỡ trọng lượng của mình đến trên tay của mình, không đè lên thân thể của cô.
"Anh ...."
"Đừng nói gì cả."
Anh ngắt lời cô, nhắm mắt lại, nhắm ngay môi của cô hôn xuống, khi thì bá đạo khi thì ôn nhu trằn trọc, phảng phất như đang tuyên thệ quyền sở hữu của mình.
Hai người trên giường quấn chặt vào nhau, hôn đến khó mà chia lìa.
Nhưng cuối cùng, vẫn khắc chế ở giai đoạn quan trọng nhất.
Ngày hôm sau, khi Thẩm Chanh tỉnh lại đã là mười giờ rồi.
Vị trí bên cạnh đã trống không, đưa tay thăm dò chút, đã không còn nhiệt độ.
Cô chậm rãi mở mắt ra, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi.
Sau khi rời giường, rửa mặt đơn giản một phen, thay đổi bộ quần áo liền đi xuống lầu.
Bởi vì từng bị trật chân, cho nên chỗ mắt cá chân còn có chút đau đớn rất nhỏ, đành phải vịn tay cầu thang từ từ đi.
Vừa đi xuống bậc thang cuối cùng, chợt nghe trong phòng bếp truyền đến một trận tiếng động.
Thẩm Chanh thoáng nhíu nhíu mày, đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, Thi Vực đang rán trứng, mặc một áo sơ mi màu đen, cổ áo khẽ rộng mở, cuốn tay áo, ưu nhã đến không còn dáng vẻ.
Anh như vậy chênh lệch rất lớn với dáng vẻ trong tưởng tượng của mọi người, bởi vì anh không vào phòng bếp, đừng nói chi là tự động thủ làm món ăn.
Bên cạnh, người giúp việc nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
Có trời mới biết bọn họ đang lo lắng cái gì, nếu thao tác không đúng, phát sinh khí đốt thiên nhiên nổ tung hoặc là hoả hoạn gì đó, vậy phải làm sao đây.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới, các cô vội hô: "Thiếu ...."
Hai chữ phu nhân, sau khi nhìn thấy Thẩm Chanh làm một động tác im lặng, liền kịp thời dừng lại.
Thẩm Chanh nhìn vào trong phòng bếp, không có suy nghĩ dư thừa, chẳng qua cảm thấy màn này có chút không chân thực.
Một người đàn ông đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, vì phụ nữ của mình mà dẹp bỏ lòng tự trọng, khiến người ta khó mà tin được.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Chanh, Thi Vực xoay đầu lại nhìn cô, "Đi ngồi chờ anh."
Thẩm Chanh gật gật đầu, xoay người đi đến nhà ăn.
Rất nhanh, Thi Vực liền đi ra từ phòng bếp, đặt một phần trứng chiên ở trước mặt Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh lại rót một ly nước ấm cho cô, sau đó mở miệng như ra lệnh: "Uống nước trước rồi ăn, qua nửa tiếng lại uống một ly sữa tươi."
Thẩm Chanh bưng nước lên uống một ngụm, hỏi anh, "Vậy anh thì sao?"
Thi Vực ngồi xuống ở chỗ bên cạnh cô, lạnh lùng nói một câu: "Không đói bụng."
"Vậy cũng phải ăn." Thẩm Chanh nói xong, đưa ly nước cho anh, "Uống một ngụm."
"Không uống." Thi Vực trực tiếp từ chối.
"Uống đi!" Giọng của người phụ nữ nào đó vừa nhẹ lại vừa mềm.
"...."
Sự thật chứng minh, Thi Vực hoàn toàn không có sức chống cự gì với Thẩm Chanh như vậy, đưa tay nhận cái ly lấy, đưa tới bên miệng uống một ngụm.
Nhưng, thực sự chỉ có một ngụm.
Thấy vẻ mặt anh không vui, bộ dạng lạnh lùng đến cực điểm, Thẩm Chanh cười xấu xa: "Ông xã, em lại muốn nói câu nói kia, phải làm sao đây?"
"...." Thi Vực lạnh mặt, không nói gì.
"Em muốn nói câu nói kia, phải làm sao đây?"
"...." Thi Vực vẫn không nói chuyện.
"Vậy em nói nha?"
"...."
"Ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực đó!"
"...."
Biết ngay là những lời đó, người phụ nữ này, thật sự là bị anh chiều đến vô pháp vô thiên rồi.
Mắt sắc của Thi Vực âm u, lạnh lùng liếc cô một cái: "Lần sau nếu để cho anh nghe được câu này, tự gánh lấy hậu quả."
Thẩm Chanh lại bưng nước lên uống một ngụm, thả cái ly ở trên bàn cơm, dùng tay chống cằm nhìn anh: "Em đang mang thai, anh sẽ đánh em, sẽ mắng em, hay sẽ bắt nạt em, em sợ hậu quả gì?"
Thi Vực híp híp mắt, cực kỳ nguy hiểm: "À? Em vốn định mang thai cả đời ư?"
Thẩm Chanh: "...."
Lời nói ra mà không kinh động lòng người thì có ૮ɦếƭ cũng không nguôi, câu nói đầu tiên đã làm cô không phản bác được.
Cô mặc kệ anh, cúi đầu xuống, gắp một phần trứng chiên nhỏ bỏ vào trong miệng, nhai hai cái.
Còn chưa kịp nuốt xuống, trong dạ dày liền dâng trào một trận bốc lên, vội vàng rút từ trong hộp giấy ra mấy tờ khăn giấy che miệng lại, phun đồ trong miệng ra.
Thấy thế, ánh mắt Thi Vực trầm xuống, rút một tờ giấy khăn lau miệng cho cô, sau đó hỏi cô: "Không thoải mái? Hay là không hợp khẩu vị?"
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, "Không có gì, phản ứng thời gian mang thai."
Thi Vực nghe tiếng, chân mày càng nhíu chặt hơn, "Nếu như ăn không vô thì không ăn, uống chút sữa tươi, anh dẫn em đi khám bác sĩ."
"Không cần, không nghiêm trọng như vậy." Thẩm Chanh nói xong, lại gắp một khối trứng chiên đưa vào trong miệng, nhai nhóp nhép ép buộc mình nuốt xuống, sau đó nhìn anh cười: "Mùi vị không tệ."