Chọc Giận Bảo Bối - Chương 236

Tác giả: Hề Yên

Chỉ là lựa chọn nửa phút, lại dài như là một thể kỷ vậy.
Ngay tại lúc Thi Vực đang muốn mở cửa một căn phòng nào đó, Phượng Cửu Mị đột nhiên ngăn hành động của anh lại.
"Một khi mở ra, sẽ không có đường lui có thể đi đâu."
Khuôn mặt dưới mặt nạ, mang theo một chút vẻ mặt phức tạp. Một đôi mắt cũng sâu thẳm, mênh ௱ôЛƓ không thấy đáy.
"Không cần đường lui."
Môi mỏng nhẹ nhàng mím động, gần như không chút do dự, liền sử dụng lực đè tay nắm cửa xuống.
Cạch một tiếng!
Cửa mở rồi...
Gần như cũng ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ xinh bổ nhào về phía cửa.
Không sai không lệch, vừa vặn tiến ᴆụng vào trong иgự¢ Thi Vực.
Thẩm Chanh thậm chí đã quên, vừa rồi mình đã dùng cách gì để giãy thoát dây thừng.
Trong nháy mắt này, thời gian dừng lại, không khí ngưng kết.
Mùi hương chỉ thuộc về cô truyền vào trong mũi, trái tim Thi Vực như bị đao khoét đi một khối, đau nhức.
Đột nhiên dùng sức ôm lấy cô, ôm chặt cô ở vị trí иgự¢, tham lam ngửi mùi hương tóc của cô.
Anh nhắm mắt lại, dùng cằm vuốt ve trên đầu cô, giọng nói khàn khàn dữ dội: "Dù anh không tìm được mình, nhưng sẽ không không tìm được em."
Lần đầu tiên, Thẩm Chanh cảm thấy uất ức: "Sao anh lại tới chậm như vậy!"
Thi Vực nhẹ nhàng cọ ở trên tóc cô, giọng nói sâu lắng mang theo một chút đau lòng: "Xin lỗi .... Anh sai rồi. Về sau anh nhất định trông chừng em thật kỹ, không để mất em nữa."
Thẩm Chanh gật đầu lia lịa.
Thi Vực muốn dùng hết toàn lực ôm cô, nhưng lại sợ đả thương cô, đành phải thu hồi vài phần lực đạo.
Hai người cứ ôm chung một chỗ như thế, chẳng qua chỉ không gặp một ngày, lại lâu như đã tách ra mười năm vậy, khó mà chia lìa.
Thi Vực nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi đầu hôn qua mỗi một tấc, lại ngậm lấy môi của cô, in dấu một nụ hôn thật sâu.
Lúc anh vừa rời khỏi môi của cô, Thẩm Chanh liền mở miệng hỏi anh, "Anh biết trong mắt em tình yêu có dáng vẻ gì không?"
Thi Vực nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, nhưng lại không đọc được đáp án, anh híp híp mắt: "Hửm?"
Thẩm Chanh nhếch môi cười: "Tình yêu trong mắt em, có dáng vẻ giống như anh vậy."
Thi Vực không khỏi giương khóe môi lên, "Ừ, vậy thì trở về, nuôi em cả đời."
Nhìn hình ảnh hai người, cuối cùng Tần Cận nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra chụp tấm hình gửi cho Diệp Tử.
Bên kia, Diệp Tử đang ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm gắt gao điện thoại, đột nhiên nhận được một tin nhắn, theo phản xạ có điều kiện liền nắm lấy điện thoại di động.
Mở tin nhắn ra nhìn thấy tấm hình kia, tim thấp thỏm mới buông xuống.
Cô mở một kẹo que nhét vào trong miệng, nghĩ một lát, mới soạn một tin nhắn gửi tới.
Tần Cận nhận được hồi âm của cô, suýt chút nữa đã giận ngất đi.
Nội dung tin nhắn: Anh Thi Vực thật là lãng mạn!
Mẹ kiếp, chẳng lẽ anh ta không lãng mạn sao? Vì một câu của cô mà không thèm đếm xỉa đến tính mạng rồi!
Ngay tại lúc Tần Cận giận đến muốn đập bể điện thoại, lại nhận được một tin nhắn, nhưng vẫn là Diệp Tử gởi tới.
Nội dung là: Đáp ứng lời cầu hôn của anh, hơn nữa không cần sinh lễ nha.
Tần Cận: "...."
Người phụ nữ này quả thật ....
"Trò chơi kết thúc."
Phượng Cửu Mị luôn bảo trì im lặng, cuối cùng sau khi nói ra những lời này liền mở mặt nạ thần bí ra.
Khuôn mặt dưới mặt nạ, tuấn mỹ như vậy, khuôn mặt hình dáng rõ ràng, ngũ quan xinh xắn, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ giống như tĩnh tâm điêu khắc.
Mới vừa nhìn thấy, mặt của hắn ta và Thi Vực có bảy phần tương tự, nụ cười như có như không ở khóe môi kia, càng thêm không khác biệt mấy.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn ta, Thẩm Chanh và Tần Cận đồng thời nhíu mày, chỉ có Thi Vực tỉnh táo dị thường, không phản ứng.
Anh liếc xéo Phượng Cửu Mị, mấp máy môi : "Trò chơi tiếp theo, đừng tính cho tôi."
Phượng Cửu Mị nhỏ giọng cười, lại không nói thêm lời nào, cuối cùng liếc nhìn Thẩm Chanh, hắn ta liền xoay người rời đi.
Bóng dáng thon dài trong mưa này, cao ngạo, lại phong hoa tuyệt đại.
Đến khi bóng lưng của hắn ta biến mất trong tầm mắt, Thẩm Chanh mới ý thức được cái gì đó, lập tức mở ra toàn bộ cửa của sáu căn phòng còn lại này.
Lập tức, ngơ ngẩn.
Bởi vì những gian phòng này không giống như lời của Phượng Cửu Mị, một khi tiến vào sẽ chìm vào trong nước, không có căn phòng đoạt lấy tánh mạng người ta.
Nói cách khác, trận trò chơi này hoàn toàn chỉ biết đi mà sẽ không thua.
Mặc kệ chọn sai mấy lần, cũng sẽ không ૮ɦếƭ.
Tại sao?
Thi Vực đưa tay nắm ở vai của cô, dẫn cô vào trọng lòng иgự¢ của mình, Thẩm Chanh ngẩng đầu hỏi anh, "Anh ta là gì của anh?"
Rốt cuộc cô đã ý thức được rồi.
Thi Vực im lặng mấy giây, giơ khóe môi lên, mở bí mật này ra: "Anh trai."
Trong đầu Thẩm Chanh lại thoáng hiện ra hai chuỗi con số, 19870421, 19880202 ....
Cho nên, con số phía trước là năm tháng ra đời của Phượng Cửu Mị, mà phía sau chính là năm tháng ra đời của anh.
Điều này cũng có thể giải thích đến rốt cuộc tại sao Phượng Cửu Mị lại thua, bởi vì anh từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ muốn thắng.
Một trò chơi thật tốt!
Khiến tất cả mọi người đều lâm vào trong ván cờ, mà anh ta, lại đã sớm miêu tả ra một kết cục thế giới hoàn mỹ.
Đối với cô mà nói, đây không phải một trò chơi, mà là một khảo nghiệm, khảo nghiệm giữa sống và ૮ɦếƭ.
Trước khi rời khỏi Mị Cửu Môn, Thi Vực sai người mang một câu cho Phượng Cửu Mị: "Mẹ anh đang đợi anh."
Người của Phượng Cửu Mị rất nhanh mang một câu để đáp lời: "Biết."
Trao đổi giữa hai người không có lời nói dư thừa, chỉ là mấy chữ vô cùng đơn giản.
Khi đến thì khó khăn nặng nề, lúc về thì lại thông suốt, tất cả cơ quan bị che giấu, vật chướng ngại trên đường đều bị loại bỏ.
Chuyện cuối cùng cũng kết thúc, vẽ lên một dấu chấm tròn.
Sau khi trở về thành phố, Tần Cận trở về nhà họ Tần, Thi Vực lái xe mang Thẩm Chanh về biệt thự.
"Về sau lúc ở một mình không thể chạy loạn, không có anh đi theo liền không cho đi ...."
Trên xe, Thi Vực lạnh mặt nói chuyện, ngay cả đầu cũng không quay lại.
"Không phải ở nhà cũng như bị người ta bắt đi sao?" Nghe lời của anh, Thẩm Chanh không nhịn được nhăn mày lại.
Lúc cô không an phận thì không có gì, ngoan ngoãn đợi ở nhà, ngược lại còn náo loạn ra chuyện lớn.
Thi Vực trầm ngâm một lát, một bàn rảnh rỗi sờ lên đầu của cô, mới vừa rồi anh còn là vẻ mặt lạnh lùng, chớp mắt mặt đã tràn ngập ôn nhu.
Loại đàn ông cường thế bá đạo, quyết định sát phạt, giống như Tu La, chỉ sợ cũng chỉ có ở trước mặt Thẩm Chanh, mới có thể hiếm khi lộ ra vẻ mặt ôn nhu như vậy.
"Về sau sẽ không có nữa." Giọng điệu lạnh nhạt, lại nói năng có khí phách.
"Vậy sau này em còn có thể về công ty đi làm hay không?"
"Những lúc như thế này, em vậy mà còn nghĩ loại chuyện vô dụng đó, hửm?" Thi Vực nguy hiểm mở miệng: "Tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Dựa vào cái gì!"
"Dựa vào em là người phụ nữ của anh."
"Người phụ nữ của anh không có quyền tự do thân thể hả? Em vừa chịu kinh hãi lớn như vậy, anh cũng không biết dỗ dành em sao?"
"...."
"Em muốn rời nhà trốn đi!"
"Không cho phép."
"Em muốn kháng nghị."
"Không có hiệu quả."
"Đồ không biết xấu hổ "
"Chỉ không biết xấu hổ với em."
"...."
Hai người cứ đối đầu không ai nhường ai như vậy, tranh cãi kiệt liệt, mãi đến khi tới nhà.
Xe vừa dừng hẳn, Thi Vực liền trực tiếp xuống xe, vòng qua đầu xe mở cửa xe ghế trước ra, cúi người, cỡi giây nịt an toàn ra cho cô.
Mặt của anh cách cô rất gần, gần như muốn áp vào nhau.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, tim Thẩm Chanh đột nhiên đập rộn lên, mặt có chút đỏ lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc