Chọc Giận Bảo Bối - Chương 227

Tác giả: Hề Yên

Qua nửa tiếng, cuối cùng Thi Vực cũng tỉnh táo lại.
Đứng cạnh cửa sổ sát đất với Tần Cận, duy trì im lặng thật lâu.
Không biết qua bao lâu, Tần Cận mở miệng đánh vỡ yên lặng trước: "Anh tính thế nào?"
"Dùng mạng của tôi, đổi cô ấy."
Thi Vực nhìn xa xa, mỗi chữ mỗi câu kiên định giống như đao khắc, in dấu thật sâu ở trong lòng người.
Thức trắng đêm, Thi Vực đứng gần cửa sổ một buổi tối.
Trên mặt đất, tàn thuốc vứt bỏ đầy đất.
Trong phòng rộng lớn, tản ra mùi thuốc lá gay mũi mãnh liệt.
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
Liếc mắt nhìn đến dãy số không biết trên màn hình điện thoại di động, anh dùng đầu ngón tay Ϧóþ tắt tàn thuốc, ấn tiếp nghe.
Giọng nói, có chút sâu lắng và khàn khàn: "Alo."
"Đã suy nghĩ kỹ chưa, có tiếp nhận khoản giao dịch này không, ai ૮ɦếƭ ai sống."
Giọng nói của đối phương đã trải qua xử lý đặc biệt, không phân biệt rõ được là giọng nam hay là giọng nữ, duy nhất khiến người ta có thể nghe được chính là giọng điệu này không hòa thiện.
"Tôi ૮ɦếƭ, cô ấy sống."
Tất cả tình cảm, dường như đều trút xuống ở trên năm chữ này, khắc cốt ghi tâm.
Khi Thẩm Chanh tỉnh lại, chung quanh là một mảnh mờ tối.
Địa phương cô ở, là căn phòng tối như lao tù.
Ngoại trừ phía trên đỉnh phòng có một miệng thông gió rộng mười phân, cũng chỉ có một cánh cổng sắt.
Trong phòng mờ tối, có một tấm phản cứng ngắc, và một cái bàn.
Thẩm Chanh dùng tay chống giường đứng lên, hoàn cảnh mờ tối ẩm ướt hơi lạnh, khiến cô cảm thấy rét run.
Nắm thật chặt quần áo trên người, tận lực duy trì nhiệt độ của bản thân.
Cúi đầu nhìn lỗ kim thật nhỏ đã không quá rõ ràng trên mu bàn tay, mày nhăn lại.
Thật không ngờ, mình sẽ bị người dùng cách này tính kế.
Cô xuống giường, xem xét bốn phía, phát hiện hoàn cảnh nơi này rất ác liệt.
Có lẽ gian phòng mờ tối này là dùng phòng dưới tầng hầm để xây dựng, không chỉ ánh sáng kém, không khí còn không lưu thông.
Nếu như không phải có không khí đi vào từ miệng thông gió nho nhỏ kia, người có thân thể tố chất kém, không đến mười tiếng sẽ ngạt thở.
Thẩm Chanh là người rất mẫn cảm, đi một vòng ở trong phòng tối, liền phát hiện một vấn đề.
Trên ba mặt tường, đều có một dấu hiệu giống nhau.
Dấu hiệu có hình dạng rất kỳ quái, nhìn ngang thì giống như một bàn tay giương nanh múa vuốt, nhìn dựng thẳng thì lại như một con số, "Chín" .
Cô không rõ dấu hiệu này là có ý gì, nhưng mà có thể đoán được lần này người bắt cô, là nhân vật lợi hại!
Nếu không, sao lúc đó có thể dễ dàng tránh đi tai mắt phần lớn vệ sĩ, dẫn cô đi.
Đúng lúc đó, đột nhiên nhiên có tiếng bước chân vang lên.
Bịch bịch, bịch bịch....
Là âm thanh phát ra khi dép lê va chạm mặt đất.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, từ mơ hồ đến rõ ràng, càng đi càng gần ....
Thẩm Chanh nhìn theo phương hướng âm thanh vọng đến, một bóng dáng màu đen xuất hiện ở trong tầm mắt của cô.
Chỉ liếc mắt một cái thì cô liền nhận ra người đến, bác sĩ tư nhân của cô, Tô Ngôn Nhiễm.
Lần này, cô ta không có mặc áo blouse trắng, mà là một thân đồ da bó sát người, mặt cô ta không có cảm xúc gì, cùng với nữ bác sĩ nhìn như ôn hòa lúc trước, tưởng như hai người.
Cô ta, càng giống như là một sát thủ máu lạnh vô tình.
Cô ta đã đi tới, đứng ở ngoài cửa sắt, lạnh lùng quan sát Thẩm Chanh trong phòng tối, đột nhiên phát ra một tiếng cười mỉa mai: "Không ngờ sẽ có hôm nay đi?"
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, khóe môi nhẹ gợi lên, "Hôm nay thế nào?"
"Chẳng lẽ bây giờ cpp còn chưa cảm nhận được cảm giác sống không bằng ૮ɦếƭ là gì sao?"
Lời nói của Tô Ngôn Nhiễm dừng một chút, trầm ngâm một lúc mới lại tiếp tục nói, "À đúng, bây giờ cô vẫn không thể cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng ૮ɦếƭ, bởi vì trò chơi còn chưa bắt đầu."
Trò chơi?
Thẩm Chanh nhẹ nhàng kéo môi, trên mặt tinh xảo đến có thể làm người ngạt thở vẽ ra một nụ cười khẽ, nguy hiểm mà trí mạng: "Phụng bồi đến cùng!"
Tô Ngôn Nhiễm thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng, cười lạnh một tiếng: "Không biết lúc đối mặt với tử vong, cô còn có thể lạnh nhạt như vậy không?"
Thẩm Chanh lười biếng dựa ở trên cửa sắt, liếc cô ta một cái, "Thử xem sẽ biết ngay thôi."
"Tôi thưởng thức quyết đoán của cô...." Tô Ngôn Nhiễm nói xong, cố ý dừng một chút, sau đó gằn giọng lớn tiếng: "Nhưng tôi rất chán ghét người như cô!"
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, cô ta nói tiếp: "Từ nhỏ đến lớn cô luôn tự cho là đúng như vậy, rõ ràng sa sút giống như con chó, vẫn còn muốn giả bộ thanh cao! Giống như hiện tại, thân bị vậy trong Ⱡồ₦g giam, còn không biết hối cải!"
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn Tô Ngôn Nhiễm, nhìn ánh mắt vốn bình tĩnh của cô ta từ lành lạnh trở nên tàn bạo hung hăng, rồi trở nên nóng nảy.
Cặp mắt kia rất quen thuộc, ánh mắt như vậy cũng rất quen thuộc, giống như một con báo không có nhân tính, muốn xé nát cô.
Cô khép mắt lại, so sánh cặp mắt kia với từng người trong trí nhớ.
Đột nhiên, cô mở mắt ra.
Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cổ tay Tô Ngôn Nhiễm, trong nháy mắt, trong lòng sáng tỏ.
Sao cô lại bỏ sót cái bớt màu đỏ mà chỉ người kia mới có chứ!
Cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt trở nên xa lạ, khóe môi giương nhẹ, chợt mỉm cười: "Giải phẩu thẩm mỹ?"
Tô Ngôn Nhiễm cười khinh miệt: "Giải phẫu thẩm mỹ thì thế nào? Chẳng lẽ cô còn có tư cách quản tôi?"
"Quản cô?" Thẩm Chanh xì cười một tiếng: "Xin lỗi, tôi thật sự không có hứng thú đó."
"Coi như bây giờ cô có hứng thú, cũng chưa chắc có thể làm gì tôi! Thẩm Chanh, cô còn nhớ rõ chuyện mình từng làm vhws? Cô có biết cô hại cha của tôi có bao nhiêu thảm không! Ông ta chính là cậu ruột của cô, sao cô có thể nhẫn tâm để cho ông ấy làm việc nhận đủ ђàภђ ђạ ở trong sòng bạc, tự sát năm lần bảy lượt! Cô quá tàn nhẫn quá vô tình rồi!"
Tô Ngôn Nhiễm nói xong, hai mắt sung huyết, tay thả rủ bên người không khỏi nắm chặt thành quyền.
Chỉ là, Thẩm Chanh vẫn không có phản ứng, cô lạnh nhạt kéo môi: "Vậy ông ta đã ૮ɦếƭ chưa?"
"Cô hận không thể khiến ông ta ૮ɦếƭ đúng không!" Tô Ngôn Nhiễm giận quá hóa cười, "Nhưng không thể như cô mong muốn, hiện tại cha của tôi không có bệnh không có đau, không biết đang trôi qua cuộc sống tốt thế nào đâu!"
"À! Chúc mừng cô!"
Tô Ngôn Nhiễm đột nhiên dán sát mặt đến gần cô, cười đến vô cùng quỷ dị, "Biết tại sao tôi giải phẫu thẩm mỹ không? Bởi vì tôi muốn báo thù, tôi muốn ép cô chịu đựng ђàภђ ђạ thống khổ ở trên thân người một nhà chúng tôi, đòi lại gấp trăm lần ngàn lần, thậm chí là gấp một vạn lần!"
Thẩm Chanh cứ nhìn cô ta như thế, không giận không cười, lạnh nhạt như nước.
Tô Ngôn Nhiễm đưa tay chỉ vách tường trong phòng tối, cười to nói: "Biết dấu hiệu này chứng minh điều gì không? Tôi đoán cô nhất định không biết .... Nhưng không sao, tôi có thể nói cho cô biết."
Cô ta lại tiến gần sát Thẩm Chanh thêm vài phần, thần thần bí bí nói: "Dấu hiệu này chứng minh một người, một tổ chức. Người đó gọi Phượng Cửu Mị, cái tổ chức kia tên là Mị Cửu Môn. Nếu như năng lực chồng cô có thể thông thiện, như vậy năng lực môn chủ của chúng tôi có thể thông địa ngục. Ngài ấy có thể có vô số cách có thể khiến cho các người, ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!"
Thấy vẻ mặt Thẩm Chanh vẫn không có biến hóa, cô ta lại bồi thêm một câu: "Có lẽ cô còn không biết, cho đến tận bây giờ, không người nào có thể phá hủy một tổ chức lớn mạnh mẽ như Mị Cửu Môn. Dù người đàn ông của cô có năng lực hơn nữa, cũng không làm gì được đâu."
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Nhìn cô ta đi ra một khoảng cách, cuối cùng Thẩm Chanh cũng lên tiếng, "Chỉ mong cô không phải là một người chôn cùng kia.... Thái Minh Kiều."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc