Qua vài phút, Thẩm Chanh mới hơi trở lại bình thường một chút.
Sau khi đi ra khỏi toilet, người giúp việc đỡ cô trở về phòng trên lầu.
"Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện thoại kêu bác sĩ tới đây không?" Người giúp việc cẩn thận dò hỏi.
"Ừ."
Giọng nói Thẩm Chanh, dường như có chút suy yếu giống như người của cô rồi.
"Vâng."
Sau khi người giúp việc lui ra, cô nằm trên giường, đưa tay cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường qua.
Có ba cuộc gọi nhỡ, là đến từ Diệp Tử.
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua muốn đi ra sân bay đón, không khỏi nhíu mày, lấy số Diệp Tử ra gọi đi.
Rất nhanh, truyền đến tiếng của hệ thống, nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Gọi thêm một cuộc vẫn không gọi được, đành phải thôi.
Chính ngay lúc này, cửa phòng bị người gõ vang, sau đó truyền đến một giọng nữ: "Thẩm tiểu thư, tôi là Tô Ngôn Nhiễm - bác sĩ tư nhân của cô, vừa rồi nhận được điện thoại nghe nói cô không thoải mái, cho nên đến làm kiểm tra cho cô."
"Vào đi."
Thẩm Chanh vừa dứt lời, bác sĩ tư nhân Tô Ngôn Nhiễm liền mở cửa phòng đi vào.
Tô Ngôn Nhiễm, một vị nữ bác sĩ rất trẻ tuổi.
Khoảng 27 28 tuổi, dáng người cao khoảng 1m75, bộ dáng khéo léo.
Cô ta mặc một áo blouse trắng, trong tay mang theo một hòm chữa bệnh.
Cô ta không nói cười tùy tiện giống như bác sĩ khác, bắt đầu từ khi bước vào gian phòng, trên mặt luôn bảo trì ý cười nhợt nhạt.
Cô ta đi đến bên giường, đầu tiên là quan sát sắc mặt Thẩm Chanh một chút, sau đó dò hỏi: "Thẩm tiểu thư cảm thấy không thoải mái chỗ nào?"
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc liếc nhìn cô ta, "Vừa ăn cái gì liền buồn nôn."
Tô Ngôn Nhiễm gật gật đầu, "Hiện tại hẳn là đã bốn tháng rồi đi?"
"Ừ."
"Trước đó kiểm tra máu và những thứ khác chưa?"
"Có chút thiếu máu, không có vấn đề khác."
"Nếu như đã kết quả kiểm tra toàn diện không có vấn đề, vậy sẽ không có trở ngại gì. Nhưng loại tình huống thiếu máu này không lớn không nhỏ, nhất định phải coi trọng. Giống như cô vừa một ăn cái gì liền buồn nôn, dinh dưỡng rất khó theo kịp, cứ như vậy thì thai nhi rất dễ phát triển không tốt. Cho nên đề nghị của tôi chính là truyền một chút dịch dinh dưỡng thích hợp."
Nghe Tô Ngôn Nhiễm nói xong, Thẩm Chanh cũng không kịp suy nghĩ liền nói: "Vậy thì truyền đi."
Cô cũng muốn dùng cách nhanh nhất để giảm bớt bệnh trạng thiếu máu của mình, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể an toàn bảo trụ đứa nhỏ.
Trong lúc làm công tác chuẩn bị, Tô Ngôn Nhiễm nói: "Loại dịch dinh dưỡng này không có một chút ảnh hưởng với người mang thai và thai nhi, nó không thuộc về thuốc, chỉ là tinh hoa tinh khiết lấy ra từ thực vật, cho nên không có tác dụng phụ, xin yên tâm."
Thẩm Chanh gật đầu, không nói lời nào.
Khi kim tiêm đâm vào trong mạch máu trên mu bàn tay, cô vẫn tỉnh táo như thường.
Giống như bất cứ lúc nào gặp phải bất kỳ chuyện gì, tâm tình của cô đều sẽ không có một chút phập phồng.
Nhìn chất lỏng theo ống chảy đến trong máu, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng ....
Trong lúc mê man, cô mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, nhưng không nghe được rõ ràng.
Cô nghĩ muốn mở mắt ra, nhưng mỗi một lần đều dùng thất bại chấm dứt, làm sao cũng không mở ra được.
Tai như bị ù đi, trước mắt một mảnh đen kịt, ý thức lại vẫn rõ ràng.
"Dẫn cô ta đi."
Cuối cùng nghe rõ ràng một câu, một câu mang theo lạnh lẽo thấu xương,
Dẫn cô ta đi?
Đặc biệt sao! Cô bị người tính kế rồi!
Hai tay theo bản năng nắm lấy ga giường, nhưng lại không làm được gì.
Loại cảm giác này, như là rơi vào địa ngục khôn cùng, không tìm được lối ra.
Cuối cùng, hoàn toàn mất đi ý thức, lâm vào mê man....
Mà cũng trong lúc này, internet tập đoàn Đế Cảnh bị người xâm nhập.
Tất cả máy vi tính các bộ phận đều xuất hiện màn hình xanh, trên xuống biểu hiện ra một dòng chữ to: Dùng toàn bộ gia sản của anh.... Cộng thêm mệnh, để đổi người phụ nữ và đứa nhỏ của anh! Anh có thể do dự, nhưng chờ đợi anh sẽ là hai mạng! - Mị Cửu Môn.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên dưới công ty đều lâm vào trong khủng hoảng.
Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố thần bí nhất của nước A.
Nghe nói, trong tổ chức có mười vạn sát thủ, đặc công.
Mà sứ mạng của tất cả sát thủ hoặc là đặc công, là nghĩ cách trong thời gian ngắn nhất là tổ chức sáng lập ra tài phú cường đại nhất.
Bây giờ Mị Cửu Môn, gần như đã không có người nào dám chống lại.
Két....
Tiếng thắng xe phá vỡ ở phía chân trời.
Thi Vực bước xuống từ trên xe, đầu tiên là xông lên lầu, dùng một cước đá văng cửa phòng đóng chặt ra!
Chỉ tiếc, trong phòng lộn xộn đã không có bóng dáng của Thẩm Chanh.
Trái tim chợt kéo căng, con ngươi cũng nhuộm lên một lớp đỏ đậm.
Đột nhiên, anh hung hăng đập một quyền vào trên cửa sổ thủy tinh.
Đáng ૮ɦếƭ!
Là anh chủ quan!
Da thịt trên đốt ngón tay bị rách, máu rỉ ra từ bên trong, đỏ rực chói mắt.
Lúc Tần Cận đuổi tới, tay Thi Vực đang đang chảy máu, nhưng anh lại không thèm để ý chút nào, đăng nhập hộp thư đã lâu không dùng trên máy vi tính.
Tay bị thương liều mạng trượt con chuột, con ngươi đỏ đậm nhìn máy vi tính chăm chú, không ngừng lật xem mail chưa đọc trong hộp thư.
Dường như muốn kiếm ra cách Mị Cửu Môn muốn giao dịch với anh từ trong hộp thư!
"Anh điên rồi!"
Tần Cận bước nhanh đến phía trước, trực tiếp rút dây nguồn điện máy vi tính.
Thi Vực gần như là phản xạ có điều kiện đứng dậy, cho anh ta một quyền nặng nề.
Trên dưới quanh người anh tản ra lệ khí, sát khí chưa bao giờ có, ngay cả không khí cũng nhuộm lên hơi thở nguy hiểm.
Trên mặt Tần Cận trúng một quyền, lập tức nổi lên một mảnh máu ứ đọng, máu chảy xuống theo khóe miệng của anh ta, anh ta lại xem thường dùng ngón tay lau đi.
"Đối thủ lần này không phải người thường, Mị Cửu Môn, một tổ chức khủng bố chỉ tồn tại trong lời đồn. Coi như anh hao hết tất cả tài nguyên, cũng không thể tra ra được một chút manh mối!"
"Vậy cũng phải tra!"
Thi Vực dường như đã mất đi lý trí, hai mắt gần như sung huyết.
Đối với anh mà nói, cô là toàn bộ của anh, không có cô, tất cả đều không quan trọng.
Cúi người cắm dây nguồn điện vào lần nữa, Tần Cận lại một phát bắt lấy vai của anh, kéo anh lên.
Không nói một lời, vung quyền rơi vào trên mặt của anh: "Kẻ điên! Bình tĩnh một chút!"
Thế nhưng một quyền, lại không có đánh tỉnh Thi Vực.
"Ông đây không tỉnh táo nổi!"
Lần đầu tiên, Thi Vực dùng hai chữ ông đây.
Có thể nghĩ, hiện tại anh đã mất trí đến trình độ nào.
Anh cứ thế đứng ở bên cạnh tủ rượu, tiện tay nắm một ly rượu lên, trên tay tụ lực, ly rượu vỡ thành bột phấn.
Mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay của anh, vạch ra vô số đạo vết nứt.
Máu đỏ hồng, thuận theo vết nứt của anh, nhỏ từng giọt từng giọt xuống ....
Anh có chút bất lực dựa vào trên tủ rượu, chậm rãi khép mắt lại, bàn tay luôn nắm chặt từ từ buông lỏng, mảnh vụn thủy tinh dính máu rơi xuống sàn nhà.
Trên khuôn mặt tuấn ngạn như đao khắc, nụ cười hiện ra rất nhạt, môi mỏng nhẹ nhàng mím động, "Mị Cửu Môn ...."
Máu vẫn đang không ngừng chảy, nhưng anh lại không biết đau.
Tần Cận lục tung trong phòng, rốt cuộc tìm được hòm thuốc.
Nhanh chóng lấy thuốc đỏ và băng gạc ra, tiến lên xử lý đơn giản vết thương cho anh, trừ độc xong, liền băng bó lung tung một trận.