Anh ôm Thẩm Chanh đi ra thang máy, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn chung quanh, trong nháy mắt nụ cười liền thu lại.
Nụ cười của anh, giống như vĩnh viễn đều chỉ đối với một người phụ nữ.
Đó chính là Thẩm Chanh.
Ánh mắt của anh đột nhiên lạnh xuống, khiến tất cả nhân viên ở đây đều cảm thấy, nụ cười vừa nhìn thấy của anh đều là do ảo giác sinh ra!
Anh thật giống như một vương giả cao ngạo, trên dưới quanh thân, không một chỗ nào là không tản ra lệ khí khiến người khi*p đảm.
Không người nào dám nhìn hai người lộ liễu, cho nên lúc Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi ra từ trong thang máy, tất cả mọi người gần như đều theo bản năng cúi đầu, lặng lẽ rời đi...
"Không thể an phận một chút sao?"
Bởi vì bị ôm, Thẩm Chanh không thể không đưa tay ôm cổ Thi Vực lần nữa.
Động tác như vậy, mặc cho ai nhìn đều sẽ cảm giác được sự mờ ám.
"Không thể."
Môi mỏng nhẹ nhàng động, phun ra hai chữ.
Biết tính tình của anh, Thẩm Chanh cũng lười nói thêm gì nữa, tựa ở иgự¢ anh nhắm mắt lại.
Thi Vực bế cô về phòng làm việc, động tác dịu dàng đặt cô ở trên ghế sofa, sau đó gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân.
Chưa tới nửa tiếng, bác sĩ tư nhân liền đến nơi.
"Nhìn xem vết thương ở chân của cô ấy."
Thi Vực ngồi ở một chỗ khác trên sofa, nhìn mắt cá chân có chút đỏ lên của Thẩm Chanh, trong đôi mắt thâm sâu mang theo vài phần lạnh lẽo.
Rõ ràng có chút tức giận, lại đang khắc chế không có bạo phát ra.
Thẩm Chanh nhẹ chau lông mày một chút, "Chỉ trẹo một chút, không có chuyện gì."
Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt lạnh hơn, "Đều đỏ lên rồi mà còn nói không có chuyện gì?" Nói xong, liếc nhìn bác sĩ tư nhân, "Kiểm tra cho cô ấy."
Bác sĩ tư nhân lập tức tiến lên, rất cẩn thận làm kiểm tra cho Thẩm Chanh.
Kết quả kiểm tra là, dây chằng tổn thương rất nhỏ, có thể không cần uống thuốc, nhưng nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất một tuần lễ.
Bác sĩ tư nhân lại dặn dò rất nhiều, sau khi trải qua sự cho phép của Thi Vực, mới rời khỏi công ty.
Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn mỗi hai người.
Thẩm Chanh nửa nằm trên ghế sa lon, khẽ cong chân lên, lấy tay xoa mắt cá chân.
"Đừng lộn xộn."
Thi Vực ngồi xuống, nâng chân bị thương của cô lên, đặt ở trên đùi của anh, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thương thế của cô.
Sắc mặt anh lạnh chìm, trong mắt một mảnh âm u, nhưng động tác trên tay lại toàn là nhu tình.
Thẩm Chanh yên tĩnh nhìn anh, không nói câu nào.
"Có đau không?"
Thi Vực nghiêng mắt liếc cô một cái, giọng nói vẫn có chút lạnh nhạt.
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, "Không đau."
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, như chợt nghĩ đến điều gì đó, động tác trên tay chợt dừng lại: "Vừa rồi ai bảo em đi đưa tài liệu?"
Thẩm Chanh lắc đầu một cái: "Không biết."
"Không biết em còn đi."
"Anh cần tài liệu, em có thể không đi đưa sao?"
"Em là người phụ nữ của anh, chuyện cần làm là học tốt làm người phụ nữ của anh như thế nào. Người phụ nữ của anh là được cưng chiều, không phải chân chạy vặt!"
Giọng điệu cường thế, vẫn mang theo vài phần thịnh nộ không áp chế được.
Thẩm Chanh im lặng một giây, sau đó mở miệng: "Nếu như em bị anh chiều hư thì phải làm sao đây?"
Thi Vực hé mắt, lực đạo trên tay thả càng nhẹ hơn, "Hư hơn nữa, anh cũng sủng ái nuông chiều."
"Như vậy người khác sẽ nói anh không có nguyên tắc."
"Ai dám?"
"...."
Bá đạo, mạnh mẽ, nguy hiểm như vậy, đương nhiên không người nào dám!
Không đợi Thẩm Chanh nói chuyện, Thi Vực lại lên tiếng: "Nghỉ ngơi một chút đi, anh đưa em về."
"Vẫn chưa tan ca, không muốn trở về."
"Phải trở về."
"Em không ...."
"Em không có quyền lợi nói không."
"Em cứ không ...."
"Em thử nói tiếp xem."
"Bá đạo!"
Sau khi Thi Vực đưa Thẩm Chanh về biệt thự, căn dặn người làm chăm sóc cô thật tốt, liền trở về công ty.
Mấy ngày gần đây anh phải xử lý rất nhiều chuyện, về hạng mục T-GE, anh nhất định phải nắm bắt trong thời gian ngắn nhất.
Suốt hai ngày ở công ty, Thẩm Chanh cũng nghe nói về hạng mục T-GE.
Nghe nói, hạng mục này có thể mở rộng toàn cầu, nếu như nắm bắt thành công, trong vòng một năm có thể mang đến cho công ty lợi nhuận ít nhất mười hai con số.
Mà căn cứ bước đầu nghiên cứu, tính toán ra, dự tính một năm có thể thu hồi ba ngàn triệu tiền bạc quay về.
Ngủ trưa dậy, Thẩm Chanh gửi cho Thi Vực một tin nhắn: "Buổi tối về dùng cơm không."
Thi Vực trả lời lại một tin trong lúc bận rộn: "Ừ, trở về ăn với em."
Nhìn tin nhắn, Thẩm Chanh cười thỏa mãn.
Để điện thoại di động qua một bên, lại nằm trên giường thêm một lát nữa.
Đúng lúc đó, điện thoại lại rung động lên.
Lấy di động qua xem, là Diệp Tử gọi tới.
Vừa nhận điện thoại, đầu kia liền truyền đến giọng nói ngọt ngào của Diệp Tử: "Mỹ nhân mỹ nhân, em cũng muốn trở về thành Đô, bây giờ đang ở sân bay, qua nửa tiếng nữa sẽ lên máy bay!"
Giọng nói của cô nhóc mang theo vui sướng khó nén, khiến Thẩm Chanh không khỏi cười.
Đợi đến khi tâm tình kích động của Diệp Tử hơi bình phục một chút, cô mới hỏi cô nhóc: "Một mình em?"
"Không phải, còn có anh ...."
Lúc nhắc tới anh, giọng nói Diệp Tử rõ ràng thả thấp đi một chút.
"Ừ, có Tần nhị thiếu ở đó, không ai dám lừa gạt em."
"Mỹ nhân!" Diệp Tử hờn dỗi một tiếng: "Chị lại trêu chọc em!"
"Được rồi, chú ý an toàn, xuống máy bay gọi cho chị, chị tới đón em."
"À, được."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Chanh xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, liền khập khiễng đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, mấy nữ hầu đang quét dọn.
Nghe được trên cầu thang bằng gỗ truyền đến tiếng vang, theo bản năng nhìn sang.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi xuống từ phía trên, bọn họ bị dọa không nhẹ, cuống quít thả công việc trong tay xuống, chạy lên cầu thang đỡ cô: "Thiếu phu nhân, thiếu gia đả dặn dò không cho cô xuống lầu, trên chân cô có thương tích, không thể di chuyển."
"Không có gì."
Đối với Thẩm Chanh mà nói, một chút vết thương nhỏ này thật sự không tính là cái gì.
Bởi vì, cho tới bây giờ cô cũng không phải là một người phụ nữ nhu nhược.
Những phụ nữ khác có thể bởi vì một chút phiền toái nhỏ liền không biết làm sao, nhưng chỉ có khi người thân của cô chịu đựng thương tổn thì cô mới có thể mềm yếu.
Nhưng, thật ra có đôi khi cô cũng muốn làm cô gái nhỏ ôn nhu.
Nhưng mỗi một lần đều sẽ miêu tả hai chữ \'ôn nhu\' cực kỳ thất bại!
Hình như cô là một người khác loại, không giống với tất cả phụ nữ.
Sẽ không khóc, càng sẽ không làm ồn ....
Sau khi được nữ hầu đỡ đi xuống cầu thang, cô ngồi xuống ở trên ghế sofa trong phòng khách.
Đang muốn mở miệng căn dặn nữ hầu vài thứ, liền cảm giác được một trận choáng váng mạnh mẽ.
Đầu tiên là lỗ tai phát ra tiếng ông ông, rồi đến trước mắt tối đen như mực.
Cô cúi đầu, lấy tay chống sofa, mới miễn cưỡng khống chế được thân thể đang muốn ngã xuống.
Nhìn thấy sắc mặt của cô đột nhiên trở nên trắng bệch, nữ hầu hoảng hồn, sợ hãi vội vàng tiến lên xem xét cô: "Thiếu phu nhân, có phải cô không thoải mái ở đâu không?"
Thẩm Chanh cắn chặt môi dưới, đợi cho cảm giác choáng váng tiêu tan một chút, mới lắc lắc đầu.
Nhưng nữ hầu lại không an tâm, "Sắc mặt cô kém như vậy, có muốn gọi bác sĩ đến khám không?"
"Không cần."
Giọng nói Thẩm Chanh có chút suy yếu, khiến nữ hầu nghe liền khó xử: "Nhưng mà ...."
"Cô đi xuống đi."
Thẩm Chanh nhắm mắt lại dựa vào trên ghế sofa, sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệch.
Thấy cô kiên quyết như vậy, nữ hầu cũng không dám nói thêm gì nữa, rót một ly nước nóng tới, sau khi để xuống liền lui ra ngoài.