Chọc Giận Bảo Bối - Chương 210

Tác giả: Hề Yên

Một câu ai dám, liền thu hút tất cả mọi người.
Người nhà họ Thi, có ai không biết Thi Vực?
Tự nhiên cũng biết từ trước đến nay anh và cha mình bất hòa, lúc này đều ngẩn ra tại chỗ, không biết làm gì cho phải.
Thi Vực kéo Thẩm Chanh đến bên cạnh mình, "Anh tới xử lý."
Thẩm Chanh gật gật đầu, không nói gì.
Vốn cô không phải đến gây chuyện, cho nên cũng không có tâm tình dây dưa với người ta.
Lúc này Thi Diệu Quang mới nhìn thấy con trai của mình, càng thêm tức giận mở to mắt đỏ bừng, nhưng mà vô cùng kiềm chế lửa giận trong lòng, hạ giọng nói: "Cô ta là ai?"
Thi Vực nhìn ông ta, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, "Người phụ nữ của tôi."
Thi Diệu Quang không kềm chế được cơn giận, rồi lại đè giọng nói càng thấp hơn, "Quản người phụ nữ của mày đi!"
Thi Vực lạnh lùng nói: "Phụ nữ của tôi, tôi muốn quán liền quán."
Thi Diệu Quang gần như gầm nhẹ lên: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt Thi Vực tiến tới, nhìn thẳng ông ta: "Tôi có nghĩa vụ nói cho ông biết sao?"
Đối thoại lần này của hai người, mọi người nghe không quá rõ ràng.
Người quen biết Thi Vực cũng không coi là nhiều, mọi người ở ngoài vòng tròn nhìn hai người giằng co, lại không biết đối thoại cụ thể của bọn họ.
Thi Diệu Quang gần như nặn ra một câu từ kẽ răng: "Nghịch tử!"
Mặt Thi Vực không cps cảm xúc gì, không hề có phản ứng với hai chữ "Nghịch tử" kia.
Thẩm Chanh thấy tốt liền thu, hết sức xin lỗi mở miệng với Thi Diệu Quang: "Xin lỗi nha bác trai, làm trò cười rồi."
Vẻ mặt thành thật của cô, ngược lại làm cho sắc mặt Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn rất không đẹp mắt.
Chuyện có thể dùng một câu áp đảo người như vậy, có thể làm cũng chỉ có Thẩm Chanh thôi.
Thi Diệu Quang hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thẩm Chanh, lại nhìn về phía Thi Vực.
Thân hình hai cha con cao xấp xỉ, trên khí thế, lại là Thi Vực tốt hơn.
"Các người tốt nhất đừng nên sinh sự!"
Thi Diệu Quang ôm Diệp Cẩn, rời đi trong lửa giận ngút trời.
Thi Vực hoàn toàn không thèm để ý ông ta, chỉ là nhỏ giọng nói ở bên tai Thẩm Chanh: "Không thích liền đi."
Thẩm Chanh vươn tay, vuốt nếp gấp vốn không tồn tại trên vai Thi Vực: "Ừ, không thích. Đi thôi."
Cô không muốn ngốc ở một chỗ như vậy, cha không có lương tâm, mẹ kế tâm cơ thâm trầm, tất cả đều làm cho người ta sinh chán ghét.
Một buổi tiệc thật tốt, nửa đường liền phát triển thành một trò khôi hài.
Cuối cùng cảm xúc của Thi Diệu Quang và Diệp Cẩn không dâng cao nổi nửa, lúc chào hỏi với bạn bè trên phương diện làm ăn, hai người đều hơi mệt mỏi.
Ôn Uyển làm khách mời khó xử nhất, nhưng đã thắng một ván xinh đẹp ở trong im lặng.
Lúc buổi tiệc kết thúc, khi rời đi có người nghị luận, nói ánh mắt Thi Diệu Quang quá kém, bày đặt không muốn một người phụ nữ tài giỏi, có vóc người, khí chất, khí độ, tất cả phương diện đều ưu tú, cứ cô tình đi yêu một hồ ly tinh!
Quả thực là một nét 乃út hỏng lớn trong đời!
Trở về từ bữa tiệc đêm đó, Thi Vực liền bắt đầu xử lý chuyện của công ty.
Tập đoàn Đế Cảnh, là sản nghiệp của Thi Vực ở dưới một công ty tài chính, nghiệp vụ liên quan đến phạm vi cực lớn, liên thủ với các ngành nghề sản xuất cường đại.
Thẩm Chanh ở phòng sách với anh, trên bàn bên cạnh đặt một cái dĩa ô mai đặc chế, cô thỉnh thoảng nhét một viên vào trong miệng, nhìn Thi Vực bận chuyện công việc, không có quấy rầy.
Ngược lại lúc Thi Vực đang nhìn văn kiện sẽ liếc nhìn cô, thản nhiên nói: "Nhàm chán?"
Thẩm Chanh lắc lắc đầu.
Thi Vực ra hiệu cô đi qua ngồi ở bên cạnh anh, một tay nắm eo của cô, cằm chống đỡ trên đầu vai của cô, tay kia tiếp tục lật xem.
Thẩm Chanh nhẹ giọng hỏi: "Sao, phải ở chỗ này một thời gian rất lâu?"
Thi Vực chỉ ừ một tiếng.
Thẩm Chanh cũng không nói gì, chỉ nhìn những chữ lớn "tập đoàn Đế Cảnh" ở đầu văn kiện, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, cô đột nhiên quay đầu: "Em muốn đi công ty anh làm việc."
Lúc cô quay đầu, môi vừa vặn lướt qua khóe môi Thi Vực, xúc cảm giống như lông chim.
Giọng điệu Thi Vực chân thật đáng tin: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Thẩm Chanh ôm cổ của anh lắc lắc: "Anh nhìn em đi, ngày ngày đợi ở trong nhà rất nhàm chán."
Thi Vực nhìn cô một cái, lạnh giọng nói: "Nhàm chán liền đi dạo phố tiêu khiển, muốn mua gì thì mua."
"...."
Thật sự là tài đại khí thô!
Sáng ngày hôm sau, lúc Thẩm Chanh ở ăn sáng nghe được Thi Vực căn dặn người giúp việc: "Gọi điện thoại cho phu nhân, hỏi phu nhân có thời gian hay không, đi dạo phố với thiếu phu nhân."
Thẩm Chanh sửng sốt, cô nói muốn đi dạo phố khi nào?
Lúc Ôn Uyển nhận được điện thoại, đang trong nhà trồng cây, nghe được người giúp việc truyền lời, lập tức buông công việc trong tay xuống.
Thay đổi một bộ quần áo, liền căn dặn tài xế đưa cô đi biệt thự.
Vốn Thẩm Chanh không muốn đi, nhưng Ôn Uyển cố ý muốn dẫn cô đi dạo chơi, cô cũng không tiện cự tuyệt, liền đáp ứng.
Thi Vực căn dặn người giúp việc chuẩn bị xe cho hai người, Ôn Uyển nói: "Không cần, ngồi xe của mẹ là được."
Thi Vực gật gật đầu, móc một tầm thẻ vàng ra đưa cho Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh lại không có chút khách sáo, đưa tay liền nhận lấy, sau đó cùng đi ra cửa với Ôn Uyển.
Hai người cùng ngồi trên ghế sau của Rolls-Royce, Ôn Uyển dặn dò tài xế: "Đi cao ốc thương mại quốc tế."
Tài xế xe nhẹ đường quen chạy đến nơi, sau đó hẹn mấy giờ tới đón, liền quay trở về theo đường cũ.
Cao ốc thương mại quốc tế gần như là trung tâm thương mại chuyên dụng cho giới quý tộc, nhìn thấy trong này đều là con cưng các giới, có đứng đầu giới thương nghiệp, có quan viên chính phủ, nhìn thấy trong này một vài người mẫu minh tinh là chuyện thường xảy ra.
Hai người vào cao ốc, Ôn Uyển hiển nhiên là thường hay tiêu tiền trong này, sau khi vào thang máy nhấn tầng 12.
Thẩm Chanh nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài thang máy, không nhấc nổi tinh thần, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện muốn đi làm.
Mặc dù là thuận miệng nói, nhưng suy nghĩ một chút, cũng không phải là không thể được.
Đi Đế Cảnh làm việc, cô có thể thường xem chút văn kiện thay anh, cũng tránh để cho mỗi ngày anh đều chịu đựng đến đêm khuya.
Lúc Ôn Uyển biết Thẩm Chanh và Thi Vực về thành Đô không mang nhiều đồ, vì vậy dẫn cô đi tiệm trang phục nữ lựa chọn một hồi lâu.
Trong lúc đó, bà tự mình chọn lựa giúp Thẩm Chanh, còn thỉnh thoảng lấy ra một kiện khoa tay múa chân ở trên người cô, muốn cô đi thử mặc.
Thẩm Chanh vẫn luôn không quá xem trọng phương diện mặc quần áo này, dù là sau khi mang thai cũng như vậy.
Ôn Uyển chọn cho cô một cái váy dài đơn giản và thanh lịch, cô cười cười, vẫn nhận quần áo đi phòng thử áo.
"Chị Ôn, chị đã lâu không tới xem rồi."
Bà chủ nhìn thấy Ôn Uyển, liền cười ra đón.
Bộ dáng giống như quan hệ rất tốt, xem ra Ôn Uyển là khách quen nơi này.
Ôn Uyển cười: "Gần đây đang bận vài chuyện. Nhưng mà, vừa rảnh rỗi liền tới đây ngay."
"Chúng ta cũng mong chờ bà tới đấy .... Đúng rồi, cô gái đi cùng bà là ai? Xinh đẹp quá nha!" Bà chủ hạ giọng, "Giới thiệu cho con trai nhà tôi, như thế nào?"
Bà chủ này cũng là nữ cường nhân, dưới cờ kinh doanh các loại sản nghiệp, duy nhất không đủ chính là con trai của mình đã sắp ba mươi tuổi nhưng vẫn còn phóng đãng không kiềm chế được, lưu luyến trong bụi hoa, khiến bà vỡ nát trái tim.
Ôn Uyển cười hào phóng nói: "Bà ấy, đó chính là người trên đầu quả tim của con tôi."
Bà chủ "À" một tiếng, tự biết nói lỡ: "Bà xem miệng của tôi này, nói quá mức rồi."
Ôn Uyển cũng không phải quá để ý, cười cười liền không nói thêm gì nữa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc