Lời này khơi dậy bất mãn của người trước mặt: "Không phải của tôi, nhìn một chút còn không được ư?"
Lại có người vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, "Cô xem anh ấy đối với bạn gái thật tốt, nếu như tôi là bạn gái anh ấy, nhất định ૮ɦếƭ cũng sẽ cam tâm tình nguyện...."
Mặc dù nói chỉ là nhìn một chút, nhưng vẫn không nhịn được lâm vào trong ảo tưởng.
Nhưng những lời này của cô, ngược lại dẫn tới đồng tình của người chung quanh.
"Phải đó, nếu để cho bạn trai tôi đến xem tôi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, khẳng định anh ta còn không nhìn được một phút."
Sau đó, đề tài của các cô quanh quẩn nhiều lần giữa ưu điểm Tần Cận và khuyết điểm của bạn trai mình, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.
Tần Cận nhíu mày, vừa định phát tác, lại trông thấy Diệp Tử xuống ngựa gỗ đi về phía anh.
Trong lúc âm nhạc dừng lại, cô đều sẽ chạy tới nói với anh một câu thêm lát nữa, giống như sợ anh nhàm chán.
Nhưng lần này cô không có nhanh chóng trở về, Tần Cận ném tàn thuốc, sờ sờ đầu của cô: "Còn không đi? Trận tiếp theo sắp bắt đầu rồi."
Diệp Tử hơi cúi đầu xuống, rầu rĩ "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn không có nhúc nhích.
Phát giác tâm tình cô không tốt, Tần Cận nâng mặt của cô lên: "Sao rồi?"
Diệp Tử nhỏ giọng nói: "Thật nhiều người nhìn chúng ta ...."
Tần Cận cười hôn nhẹ vành tai của cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Anh tìm người mời bọn họ đi ra ngoài, cả khu vui chơi đều là của em."
"Đừng." Diệp Tử vội ngăn cản, "Chúng ta đi thôi, đã chơi rất lâu rồi."
"Không chơi nữa?"
"Ừ không chơi nữa."
"Vậy đi thôi."
Tần Cận dắt tay của cô, lôi kéo đi đến bên cạnh xe, không thèm để ý ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người chút nào.
*
"Thiếu phu nhân, ô mai cô muốn đến rồi."
"Ừ, để xuống đi."
Mấy ngày gần đây, Thẩm Chanh đối với ô mai yêu thích không buông tay, cách mỗi một lúc liền muốn ăn hai viên.
Người hầu vừa đưa ô mai tới, cô liền cầm một viên từ trong giỏ ra.
Lúc đang muốn ăn, lại nghĩ đến gì đó, đưa ô trong tay cho Thi Vực bên cạnh, "Ăn một viên."
"Không ăn."
Thấy anh không nhận, cô liền một ngụm ngậm ô mai lên miệng, cố ý tiến tới gần, lay động ở trước mặt anh.
Thi Vực thấy thế, ánh mắt nghiêm túc.
"Tiểu yêu tinh."
Mấp máy môi , phun ra ba chữ.
Thẩm Chanh lại dán dán lên trên người anh, đưa môi tới.
Thi Vực híp mắt lạnh, nhìn cô một lát, cuối cùng vẫn cúi đầu chiếm hữu cánh môi của cô, ngậm ô mai đi.
Sau đó, chậm rãi nhai, nuốt xuống.
Đám người hầu bên cạnh cảm thấy không thể tin được.
Tất cả người làm trong dinh thự, từ ngày đầu tiên tới nơi này làm việc, đều đã nắm rõ yêu thích của Thi Vực.
Anh thích, không thích, tất cả người làm đều nhớ cho kỹ, không dám có một chút sai lầm.
Cho nên mọi người đều biết, anh ghét nhất, là món chua chua.
Nhưng hôm nay, anh lại có thể ᴆụng phải vào món chua chua đó!
Hơn nữa còn hưởng thụ như vậy!
Sắc trời dần dần tối đi, trên dưới dinh thự lâm vào bầu không khí bận rộn.
Bởi vì bình thường Thi Vực rất ít khi đãi khách, cho nên người làm đều thường rất nhàn nhã.
Hôm nay lại không giống, tất cả người hầu đều đang chuẩn bị bữa tối.
Cả trình tự đều tiến hành đâu vào đấy, công việc mỗi người ngay ngắn rõ ràng giống như dây chuyền sản xuất.
Lập ra thực đơn liền có hơn ba mươi thức ăn tinh phẩm, ngoài ra, còn có trái cây tươi và các loại quà vặt món điểm tâm ngọt vừa mới chở bằng máy bay tới đây.
Tất cả mọi người đều đang cảm thấy kinh thán vì cuộc sống xa hoa này.
Nghe nói khách tối nay là Tần Cận, bọn người hầu ở sau lưng nghị luận.
"Nghe nói Tần nhị thiếu sẽ đến, thiệt hay giả?"
"Thiếu gia căn dặn, còn có thể giả được sao."
"Tần nhị thiếu nổi tiếng ăn chơi phong lưu, tôi đã từng thấy anh ta ở trên báo chí, rất đẹp trai...."
"Một lát nữa có thể nhìn thấy người thật, suy nghĩ một chút liền cảm thấy kích động!"
Ngay vào lúc bọn họ nghị luận ầm ỉ, một chiếc xe thể thao Porsche lái vào từ bên ngoài.
Vòng qua bể phun nước hình tròn, xe giảm tốc độ, dừng hẳn ở trước tòa nhà.
Cửa xe kiểu xoay tròn ở hai bên từ từ mở ra, một người đàn ông cao ngất xuống xe trước.
Anh mặc tây trang chế tác hoàn toàn thủ công, đồng hồ Cartier màu đen nhánh trên cổ tay trái phản xạ ra ánh sáng quý khí, đôi giày da hàng hiệu sáng bóng, đẹp trai không thôi.
Bọn người hầu đều không kiềm chế được nhìn anh thêm vài lần, lại lặng lẽ nghị luận, nhưng không dám quá lộ liễu.
"Đó chính là Tần nhị thiếu đi?"
"Trừ anh ta ra thì còn có thể là ai? Dáng dấp anh ta thật là đẹp trai, nhìn còn đẹp hơn lúc tôi xem trên ti vi."
"Tôi thấy vẫn là thiếu gia của chúng ta tương đối đẹp trai."
"Khí chất không giống mà thôi! Nhưng, tôi đều thích cả hai luôn!"
"Nghĩ trong lòng là được rồi, đừng nói lung tung ...."
Sau khi Tần Cận bước xuống từ trên xe, bước đi đến bên kia, vươn tay đỡ Diệp Tử xuống xe, sau đó tự nhiên nắm chặt tay của cô.
Mặt Diệp Tử đỏ lên, nhưng cũng không có từ chối, hai người nắm tay, một trước một sau đi vào phòng khách, ngồi xuống ở dưới sự hướng dẫn của người làm.
Hai người vừa đến, Thi Vực và Thẩm Chanh liền đi xuống lầu.
Thi Vực vượt qua bậc thang cuối cùng đi xuống lầu, lạnh lùng liếc nhìn Tần Cận ngồi trên ghế sofa, "Thương thế sao rồi?"
"Sắp lành rồi."
Tần Cận dứt lời, mắt còn có thâm ý liếc nhìn Diệp Tử.
Diệp Tử bị anh nhìn đến khẩn trương, biết anh lại đang nói "Hứa hẹn" của cô, vì vậy cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của anh, ngay cả lỗ tai cũng đều phấn hồng, rất là đáng yêu.
Thẩm Chanh thật sự nhìn không được, phất phất tay ý bảo người hầu có thể mang thức ăn lên rồi.
Món ăn bày lên theo thứ tự, như là đã an bài tốt trước đó rồi.
Khi thấy người hầu bày cá tuyết hấp ở trước mặt Thẩm Chanh, Tần Cận không nhịn được trêu chọc: "Thiên vị chị dâu cũng quá rõ ràng đi?"
Thi Vực nghe tiếng, mặt lạnh liếc nhìn anh ta một cái: "Sao, có ý kiến?"
Tần Cận bưng chén Diệp Tử lên, gắp một khối cá tuyết lớn đặt ở trong chén của cô, mới cười: "Anh thích thiên vị như thế nào liền thiên vị như thế đó, hoàn toàn không có ý kiến."
Thi Vực thu hồi tầm mắt, quay đầu căn dặn nói: "Bảo phòng bếp làm thêm một phần."
Tần Cận cười nhẹ nghiêng mặt, nhìn Diệp Tử lịch sự ăn cá tuyết, tiến gần tới tựa đầu ở trên vai cô, "Anh cũng muốn ăn một miếng."
Da mặt Diệp Tử mỏng, giương mắt liếc Thẩm Chanh và Thi Vực một cái.
Thấy bọn họ cũng không có nhìn về phía bên này, mới chậm rì rì gắp một khối thịt cá tươi mới lên đưa tới trong miệng anh.
Lúc đưa đến một nửa, sực nhớ ra gì đó liền ngừng lại.
"Vết thương trên người anh còn chưa lành, không thể ăn hải sản."
Môi Tần Cận giương lên, chuyển môi qua bên tai Diệp Tử: "Chút vết thương này mà gọi là vết thương ư, không có ảnh hưởng gì."
Diệp Tử vừa nghe lời này, không biết nói sao liền liên tưởng đến trên một chút chuyện lộ liễu.
Vừa thẹn vừa lo lắng, bĩu môi nhìn anh, qua một lúc lâu cũng không nói ra lời.
Thi Vực coi như không thấy động tác giữa hai người, một lần tiếp một lần gắp thức ăn cho Thẩm Chanh.
Trong khoảng thời gian này, anh quen thuộc khẩu vị của cô, biết cô thích ăn thứ gì.
Tần Cận thấy thế, đương nhiên không thể rơi xuống hạ phong.
Giống như là đang phân cao thấp với Thi Vực, rất nhanh, trong chén liền chất thành núi nhỏ.
"Nếm thử xem ăn được không, nếu thích, thì đoạt đầu bếp của bọn họ về, ngày ngày làm cho em ăn."
Vừa gắp, còn vừa nói ra lời nói cạy góc tường trực tiếp.
Thi Vực không có chút phản ứng với lời của anh ta, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt, mấp máy môi, phun ra hai chữ: "Mơ tưởng."