Cao ốc Đế Cảnh.
Đường Diễm và Mộ Bạch uống cà phê, nói chuyện phiếm ở lầu ba.
Biết được chuyện phát sinh ở tiệc xem mắt, Đường Diễm ôm bụng cười lăn lộn, dẫn tới vài ánh mắt.
Nhưng rất nhanh, những người kia liền thức thời nhìn chỗ khác, trong này, sợ rằng không có mấy người sẽ không nhận ra Đường Diễm và Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhìn Đường Diễm, trong mắt là khinh bỉ trần trụi.
Trong này có gì đáng cười sao?
Đường Diễm thật vất vả mời ngừng cười, "Nói, cậu cố ý à? Không muốn xem mắt, nên liền tìm bạn gái trước trở về diễn tuồng."
Mộ Bạch uống một ngụm cà phê không đường, hương vị chua sót lan tràn ở trong miệng, "Nếu cô ấy chịu thì tốt rồi."
Đường Diễm nháy mắt với anh, "Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ thôi ư, tiểu gia dạy cậu biện pháp, giải quyết trong vài phút!"
Mộ Bạch còn thật sự tin lời này của anh ta, "Nói xem?"
Đường Diễm ho nhẹ một tiếng, hắng giọng một cái, mới thong thả ung dung nói: "Cởi sạch, trên giường, bày tốt tư thế, khiêu khích, đại công cáo thành."
Mộ Bạch nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ.
Trên thế giới này, còn có người nào không đáng tin cậy hơn Đường Diễm sao?
"Ha ha ha!"
"Mộ Bạch, bộ dạng này của cậu rất tiêu hồn đó?"
Biết Mộ Bạch tức giận, Đường Diễm lại còn muốn tưới dầu lên lửa.
Quen bạn không cẩn thận, quen bạn không cẩn thận
Mộ Bạch lại uống một ngụm cà phê, không nhìn Đường Diễm ngồi ở đối diện.
Nhưng Đường Diễm đột nhiên lại nghiêm chỉnh lại: "Được rồi, không đùa cậu nữa. Nói với cậu một biện pháp tốt, một hoa tươi, hai nhẫn kim cương, ba xe sang trọng, bốn biệt thự."
Mộ Bạch nhìn anh ta, chỉ hỏi một câu, "Người phụ nữ nàocũng thích những vật này?"
Đường Diễm thề non hẹn biển hồi đáp: "Tin tưởng tiểu gia, tuyệt đối sẽ không sai!"
Mộ Bạch nhíu mày, thiệt hay giả?
Nếu Thi Vực ở chỗ này, nhất định sẽ nói một chữ.
Đó chính là, tục.
Tầng mười bảy, phòng làm việc tổng giám đốc.
Bận rộn gần ba tiếng, cuối cùng Thi Vực cũng xử lý tốt chỗ văn kiện quan trọng cần anh tự mình xem qua.
Anh đứng dậy, thuận tay tháo cà vạt ra, cởi hai cúc áo trước cổ áo sơ mi, lộ ra làn da nâu rắn rỏi.
Đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống cả thành phố phồn hoa.
Thư ký đi vào đưa văn kiện nhiều lần, mỗi một lần đều nhịn không được vụng trộm nhìn anh vài lần.
Mỗi lần liếc mắt nhìn, trái tim nhỏ cũng sẽ nhảy thình thịch thình thịch không ngừng.
Đột nhiên....
Thi Vực nheo đôi mắt đào hoa mê người lại, cong khóe môi khêu gợi lên.
Trên đường phố, một người phụ nữ vóc người nhỏ xinh, đang cúi đầu vẽ vòng vòng viết gì đó trên tờ ghi chép.
Tuy rằng từ nơi này nhìn không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn liếc nhìn liền nhận ra bộ dáng thu nhỏ mấy chục lần của cô.
Nụ cười nhạt tràn ra ở khóe môi của anh, mang theo ba phần ngông cuồng bảy phần xinh đẹp.
Xoay người, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Đợi một tiếng cũng không đợi được Thi Vực, Mộ Bạch và Đường Diễm đành phải rời đi.
Để chứng minh những câu mình nói là thật, Đường Diễm tính toán chơi một trò chơi nhỏ với Mộ Bạch.
Vừa đi ra cao ốc Đế Cảnh, một người mỹ nữ tướng mạo tinh tế liền đập vào mắt của anh ta.
Không thể không thừa nhận, dáng dấp cô rất xinh đẹp.
Chỉ liếc mắt một cái, đã bị Đường Diễm tuyển chọn làm mục tiêu.
"Khụ...khụ!"
Đường Diễm vội ho một tiếng, cho Mộ Bạch một ánh mắt cực kỳ mờ ám, "Nhìn xem, như thế nào?"
Mộ Bạch liếc nhìn mỹ nữ cách đó không xa, chỉ thấy bóng lưng.
Về phần bộ dạng của đối phương, anh dường như không có hứng thú.
Nhíu nhíu mày, anh nói với Đường Diễm: "Tôi thấy hay là thôi đi."
Tuy rằng anh là rất muốn biết một hoa tươi, hai nhẫn kim cương, ba xe sang trọng, bốn biệt thự có tác dụng hay không, nhưng vẫn không đến mức dùng loại thủ đoạn không đứng đắn này.
Đường Diễm dùng ánh mắt khi dễ nhìn anh, "Cậu là một ông chủ lớn, lâm trận lùi bước thì tính là hảo hán gì, hơn nữa, cũng không phải để cho cậu ra mặt."
Mộ Bạch nhăn mi tâm càng chặt hơn, hiển nhiên còn chưa nắm được chủ ý.
Đường Diễm vỗ vỗ bờ vai của anh: "Mộ Đại Thiếu Gia! Mở to mắt hạnh của cậu nhìn cho thật kỹ, tiểu gia tôi có bao nhiêu ngưu bức!"
Vẽ xong địa hình trước mắt, Thẩm Chanh khép tờ ghi chép mỏng lại, xoay người.
Một bó hoa tươi xuất hiện ở trước mắt, tiếp đó liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại mấy lần, hình dáng rõ ràng, cương nghị.
Anh ta đẩy hoa lên trước, dùng vẻ mặt có phải tôi rất tuấn tú không nhìn Thẩm Chanh.
"Mỹ nữ, anh chú ý em rất lâu rồi." Đường Diễm mở miệng đến gần.
Thẩm Chanh đứng tại chỗ, trên mặt tinh sảo có chút không vui.
"Anh không có bệnh chứ?"
иgự¢ chấn động, Đường Diễm suýt chút nữa đã tức đến nội thương...
Lời dạo đầu duy mỹ như vậy, cô lại có thể cho là anh có bệnh!
Hai tay đang cầm hoa tươi có vẻ hơi cứng ngắc, bất quá anh ta vẫn không từ bỏ, tới gần trước một bước, "Làm bạn gái của anh."
Thẩm Chanh lườm anh ta một cái, đẩy hoa hồng gay mũi trước mặt ra.
"Bệnh cũng không nhẹ."
Sắc mặt Đường Diễm trở nên ảm đạm không ánh sáng, giống như là ngã từ thiên đường đến địa ngục, lại lọt vào chảo dầu, rán anh sống sờ sờ một lần nữa.
Tràn đầy tự tin vừa rồi đã không còn tồn tại!
Thẩm Chanh vòng qua anh ta muốn đi, anh ta dứt khoát không đếm xỉa gì nữa.
Đưa tay ngăn đường đi của cô lại, ném hoa tươi đang cầm trong tay vào trong thùng rác bên cạnh, động tác đẹp trai không gì sánh được.
"Không thích hoa, anh có thể mua kim cương cho em, chỉ cần em thích, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Một hoa tươi thất bại, hai nhẫn kim cương còn không thành công ư?
Mị lực của anh, phụ nữ nào chống đở được?
Thẩm Chanh xấu hổ, "Tiên sinh, quên uống thuốc sao?"
Vốn cô không muốn lắm miệng hỏi loại vấn đề này, nhưng người này, dường như .... thực sự bệnh.
Có bệnh phải nhanh chóng trị nha!
Khóe miệng Đường Diễm giật giật, vẫn còn muốn tỏ vẻ trấn định ở trước mặt cô.
Nhưng các loại dỗ ngon dỗ ngọt chuẩn bị xong vào trước kia đột nhiên biến mất, đầu óc dừng hoạt động rồi...
Mộ Bạch ở nơi xa, bởi vì không nhìn thấy người ở chính diện, cũng không nghe được đối thoại của bọn họ, không khỏi lo lắng.
Đến khi nhìn thấy Đường Diễm ném hoa đi, anh mới bước nhanh đi lên trước, một tay lôi kéo Đường Diễm.
"Kéo tôi làm gì? Thả ra!"
Đường Diễm nhẫn nhịn một bụng tức không có chỗ ngồi phát tiết, bỗng cảm thấy rất nổi giận.
Mộ Bạch đè thấp giọng nói của mình, nói: "Được rồi, cậu còn làm thật!"
Đường Diễm gặp trắc trở, đương nhiên sẽ không cứ vậy bỏ qua.
Không đếm xỉa đến Mộ Bạch, chuẩn bị chiêu thứ ba.
Thẩm Chanh thấy gặp được hai kẻ điên, quay đầu liền muốn đi.
Thật không nghĩ đến chính là....
Trong nháy mắt cô xoay người, vừa đúng đối diện với tầm mắt của Mộ Bạch....
"Chanh Tử?"
Mộ Bạch thề, cho tới bây giờ, đời này của anh chưa từng thấp thỏm lo âu như vậy, càng chưa từng không nắm chắc ở trước mặt một phụ nữ như vậy.
Biết nhau?
Đường Diễm đổ mồ hôi lạnh, trực tiếp thưởng Mộ Bạch một ánh mắt xem thường.
Đồ quỷ ૮ɦếƭ tiệt, không nói sớm, hại anh thất thố.
Thẩm Chanh bỗng đứng nguyên tại chỗ, mắt không biểu tình.
Mộ Bạch nhíu chặt mày, mở miệng, "Chanh Tử, anh ...."
"Ngậm miệng lại."
Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên mở miệng, không có chút tâm tình phập phồng.
Sao Mộ Bạch có thể câm miệng, thấy cô lạnh lùng như vậy, anh vội nói: "Em nghe anh giải thích, sự tình không phải như em nghĩ."
"Tôi nói anh ngậm miệng lại!"
Âm thanh cuối cùng lạnh vài phần, hóa thành một mảnh lạnh bạc.
"Chơi rất vui, hả?"
"Mộ Bạch anh, bị bệnh thần kinh!"
"Kẻ điên!"
Quay người đi, dứt khoát lạnh lùng.
Mộ Bạch ૮ɦếƭ trân tại chỗ, Đường Diễm đứng ở bên cạnh nhớ lại đối thoại vừa rồi của hai người.
Đợi cho bóng dáng nhỏ xinh đó hoàn toàn biến mất, anh mới lên tiếng.
"Mộ Đại Thiếu Gia."
"Cô ta là ai?"
"Tại sao tức giận như vậy?"
"Mắng chửi cậu là bệnh thần kinh?"
"Kẻ điên?"
"Cậu Gi*t cả nhà của cô ta à?"
Mộ Bạch không nói gì, vẻ mặt muốn bao nhiêu cứng ngắc thì có bấy nhiêu cứng ngắc.
Cuối cùng sau khi Đường Diễm hỏi vô số vấn đề, anh bộc phát rồi.
"Đường Diễm, cậu là đồ ngu xuẩn!"
Một quyền vung qua, không chút lưu tình.
Cũng may Đường Diễm phản ứng rất nhanh, mới tránh khỏi một quyền đòi mạng này.
Cũng chính bởi vì Mộ Bạch phản ứng quá khích, anh mới giật mình tỉnh ngộ ....
"Chẳng lẽ, cô ta chính là người trước mà cậu muốn theo đuổi trở về?"