Được rồi?
Mạc Cẩn quăng ánh mắt tìm tòi về phía bác sĩ Phùng, nhận được gật đầu khẳng định của ông ta.
Vì vậy Mạc Cẩn trấn an Thẩm Chanh nói: "Không cần bắt mạch, em ở đây, tôi phân phó người mang cơm tới."
Sau đó, hai người lui ra khỏi phòng của Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh duy trì tư thế trước đó, động cũng không động, lần đầu tiên trong lòng dâng lên một chút cảm giác vô lực.
Cô biết nếu như vừa rồi Mạc Cẩn thật sự dùng nhiều người tới áp chế cô, bắt buộc cô, vậy ngoại trừ ૮ɦếƭ thì cô không còn cách nào khác.
Thẩm Chanh Ϧóþ chặt mảnh sứ vỡ trong tay, lòng bàn tay thả lỏng rồi siết chặt.
Tối hôm qua cô cố ý đập nát một cái chén trong lúc ăn cơm, bọn người làm đều vội vàng hấp tấp thu dọn đồ đạc, cũng không có phát hiện cô lén giấu một khối mảnh sứ vỡ ở trong lòng bàn tay.
Mà cũng bắt đầu từ tối hôm qua, tất cả bộ đồ ăn cô dùng đều bị đổi thành loại làm bằng bạc.
Cô sẽ chờ anh tới cứu, nhưng nếu như không đợi được ....
Thẩm Chanh chậm rãi khép mắt lại, trừ phi chính cô đồng ý, hoặc là cô ૮ɦếƭ, nếu không, ai cũng đừng nghĩ ᴆụng đến con của cô!
Sau khi bác sĩ Phùng đóng cửa phòng, liền cùng đi phòng sách với Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn đưa lưng về phía giá sách, hai tay chắp sau lưng: "Như thế nào?"
Anh không có nói rõ, nhưng bác sĩ Phùng biết anh ám chỉ cái gì.
"Tôi quan sát sắc mặt, giọng nói cùng với thân thể của Thẩm tiểu thư, trước mắt xem ra, thân thể của cô ấy rất khỏe mạnh, có thể tiếp nhận phẫu thuật bất cứ lúc nào."
"Được." Mạc Cẩn chỉ nói một chữ.
Sau khi biết tình huống cho phép, trong lòng của anh buông lỏng, nhưng nghĩ đến làm như vậy có thể khiến Thẩm Chanh hận anh, lông mày anh liền không tự chủ nhíu chặt lại.
Thôi, hận thì hận đi, anh thật sự không nhịn được muốn giữ cô ở bên người ....
Dù chỉ chiếm được người của cô, không chiếm được lòng của cô, anh cũng không quan tâm.
Lúc đầu khi anh biết sự tồn tại của Thẩm Chanh, là nhờ một cán bộ cấp dưới.
Lúc ấy vợ của anh ૮ɦếƭ vì bệnh, cả người anh đều đắm chìm ở trong bi thương thật sâu, cán bộ đó vì muốn lấy lòng anh, liền sai người đưa tư liệu Thẩm Chanh lên.
Lúc ấy, Mạc Cẩn vừa nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Chanh, tay liền sợ hãi run lên, tư liệu rơi đầy đất.
Người trên tấm ảnh, hàng mi nét mày thật sự có bảy phần tương tự với vợ của anh.
Anh như là thấy được hy vọng, phái đi rất nhiều người tìm hiểu tin tức của Thẩm Chanh, điều tra thân thế của cô.
Cuối cùng xác định cô và vợ của mình không có liên hệ máu mủ gì, mới rốt cục tin tưởng trên thế giới xác thực có loại trùng hợp này.
Hai người không có quan hệ gì, lại có thể giống nhau như thế.
Anh bắt đầu thỉnh thoảng tìm người giám thị Thẩm Chanh, báo cáo nhất cử nhất động của cô.
Vừa mới bắt đầu tần suất không cao, chỉ hành động khiến mình tỉnh táo lại khi mất đi phương hướng, nhưng từ từ, anh lại bị người phụ nữ này hấp dẫn.
Xem từ những hồi báo của thuộc hạ, đó là một người phụ nữ hoàn toàn khác với vợ của anh.
Có thể là bởi vì nguyên nhân gia đình, cô có vẻ tỉnh táo, hờ hững, quật cường với những người cùng lứa tuổi.
Những thứ này theo ý anh, tất cả đều là điểm làm cho người ta đau lòng.
Nhưng số tuổi và địa vị thân phận cách xa, càng làm cho anh có chỗ cố kỵ.
Đến khi nhìn thấy cô và một người đàn ông phách lối ba phen mấy bận xuất hiện ở trường hợp công cộng, còn có cả những cử động thân mật, ghen ghét mới gần như khiến anh mất trí.
Cho tới bây giờ Mạc Cẩn cũng không biết, anh đã qua tuổi thành niên, vậy mà lại có thể điên cuồng vì một người phụ nữ xa lạ như thế.
Sau khi giãy dụa thật lâu, cuối cùng anh phái Mạc Khuynh Tâm đã nuôi bên cạnh từ nhỏ ra.
Anh quyết định thuận theo tâm ý của mình.
Từ nhỏ đến lớn, anh đều là sống vì người khác, lần này, anh muốn thỏa mãn tư dục của mình.
Anh vừa ra đời đã bị chọn là người nối nghiệp tổng thống kế tiếp, bị bồi dưỡng nghiêm khắc, không thể có được ý nghĩ của mình, phải lấy đại cục làm trọng.
Những thứ này anh đều nhất nhất nghe theo, hơn nữa anh cũng vẫn luôn làm rất tốt.
Mạc Cẩn tự nhũ, chỉ một lần này.
Mạc Cẩn gần như rơi vào trầm tư, còn bác sĩ Phùng bên cạnh cũng là nhân vật trời sinh không thích nói chuyện, trong lúc nhất thời, trong phòng im lặng đến có chút đáng sợ.
Mạc Cẩn suy tư rất lâu, dường như đang làm đấu tranh với bản thân, nhưng cuối cùng nhịn không được bắt đầu hỏi: "Nếu như phá bỏ con của cô ấy, cô ấy sẽ không làm hành vi tự mình hại mình chứ?"
"Này ...." Bác sĩ Phùng trầm ngâm một lúc, "Tình huống này sẽ có."
Tuy rằng tiếp xúc thời gian rất ngắn, nhưng ông ta có thể nhìn ra Thẩm Chanh là một người có tính tình mãnh liệt, nếu thật sự có người bắt buộc cô làm chuyện cô không muốn, rất có thể sẽ rơi vào kết quả hai bên tổn hại.
Ông ta chỉ phụ trách hoàn thành mệnh lệnh của Mạc Cẩn, có thể tạo thành hậu quả gì thì ông ta cũng không thèm để ý.
Ông ta thường thấy sống ૮ɦếƭ, sẽ không đi tiếc hận sinh mệnh của một người xa lạ.
Nhưng nếu Mạc Cẩn đã hỏi tới, vậy ông ta cũng chỉ có thể trả lời theo sự thật.
Mạc Cẩn khép mắt lại, che giấu do dự trong mắt: "Nếu cô ấy tự mình hại mình, vậy thì giam cấm cô ấy, từ từ nuôi trở lại...."
Anh thật sự không thể chịu đựng được trong bụng người phụ nữ anh muốn có một chứng cứ người đàn ông khác đã chạm qua cô, chỉ có thể phá bỏ đứa nhỏ trước, phá hủy tất cả điều kiện cô tự tổn hại mình, rồi lại chậm rãi chờ thời gian làm lành miệng vết thương của cô.
Bác sĩ Phùng không nói gì, mặt không cảm xúc khẽ gật đầu: "Tôi đi phối thuốc."
Hai người nhất trí đạt thành thương lượng.
Mà đầu bên kia, quản gia đang gọi người làm đưa thức ăn tới phòng Thẩm Chanh.
Bởi vì không biết khẩu vị của Thẩm Chanh, cho nên phòng bếp dùng các loại phương pháp làm đầy một bàn.
Quản gia cung kính cúi chào Thẩm Chanh: "Mời Thẩm tiểu thư dùng cơm trưa."
Thẩm Chanh không để ý tới ông ta.
Trải qua chuyện sáng hôm nay, tâm đề phòng của cô càng mạnh, nếu như trong thức ăn bị hạ độc ....
Cô không muốn mình va vào họng súng.
Quản gia ở phủ tổng thống làm việc nhiều năm, đã tinh thông về chuyện nhìn mặt mà nói chuyện, vừa nhìn đã biết Thẩm Chanh đang suy nghĩ gì đó.
Ông cũng không nhiều lời, chỉ dùng một đôi đũa mới, mỗi dạng món ăn đều gắp một chút, thả ở trong chén, nếm thử một miếng cho Thẩm Chanh thấy.
Sau đó hai tay của ông nâng chiếc đũa lên, chiếc đũa bạc không có đổi đen, thức ăn rất an toàn.
Thẩm Chanh vẫn ngồi vững vàng, không có chút ý tứ để ý đến ông.
Trong lòng quản gia than thở một hơi, lại nghĩ tới tổng thống đại nhân đã nói "Chỉ cần cô không tính toán chạy trốn, cái gì cũng theo cô", liền khom người lui ra.
Thẩm Chanh rất kháng cự loại cảm giác bị người áp chế này, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào, chỉ có thể lặng lẽ đợi.
Gian phòng trống trải yên tĩnh, người chăm sóc Thẩm Chanh đều không phải là người hay lắm miệng, ít nhất vào lúc Thẩm Chanh tỉnh, bọn họ chưa bao giờ sẽ có tán gẫu dư thừa.
Thẩm Chanh nghe âm thanh tí tách của kim giây đồng hồ treo tường, âm thanh có quy luật như vậy, dường như có thể làm cho cô bình tĩnh.
Nhưng dần dần, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng mới đến giữa trưa, nhưng cô lại có chút không nhịn được mà mệt rã rời.
Tuy rằng sau khi mang thai, cô trở nên dễ dàng buồn ngủ hơn trước, nhưng vẫn không nghiêm trọng đến mức như bây giờ.
Nghĩ như vậy, cơn buồn ngủ bất tri bất giác trở nên càng đậm.
Thẩm Chanh đột nhiên hoảng hồn, gần như lập tức liền phản ứng kịp: Là thuốc mê!
Cô không có ăn bữa trưa, cũng không có ᴆụng vào nước, như vậy ....
Thẩm Chanh xoay chuyển ánh mắt, xác định lò thú đốt trên bàn, phía trên kia vẫn đang từ từ tỏa ra khói xanh.