Mặc dù là cười, nhưng Thẩm Chanh nhìn ra được, trong tươi cười của cô ta xen lẫn một chút tự giễu và chua sót.
Mạc Khuynh Tâm ung dung tự nhiên nói tiếp: "Từ nhỏ tôi đã được nuôi bên cạnh anh ấy, được bồi dưỡng thành một người sát thủ đủ tiêu chuẩn. Tuy rằng tôi gọi anh ấy là chủ thượng, gọi anh ấy là chú, nhưng kỳ thật tôi luôn cho rằng anh ấy chỉ lớn hơn tôi vài tuổi."
Mạc Khuynh Tâm giống như lâm vào trong hồi ức, giọng nói trở nên xa xôi: "Anh ấy đối với người nào cũng ôn hòa như vậy .... Dù cho thân ở địa vị tổng thống rất cao, nhưng lại chưa bao giờ vênh váo hung hăng. Anh ấy thông cảm tôi là phụ nữ, không cho tôi đi làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất .... Tôi biết mình thích anh ấy, nhưng anh ấy là người ưu tú như vậy, tôi không dám có hy vọng xa vời nào khác, chỉ cầu yên lặng bảo vệ anh ấy cả đời."
Lúc nói những điều này, Mạc Khuynh Tâm thu khí thế bén nhọn trên người lại, trở nên giống như cô gái nhỏ nhu nhược nhất, tràn đầy ước mơ với người nào đó.
Thẩm Chanh không có hứng thú với mấy chuyện xưa này, thay đổi một càng tư thế thêm lười biếng dựa vào cạnh cửa sổ.
Nhưng Mạc Khuynh Tâm lại đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Sau đó, phu nhân qua đời, tinh thần anh ấy sa sút một thời gian ngắn, tôi vẫn muốn khiến anh ấy phấn chấn lại, thế nhưng mặc kệ tôi cố gắng thế nào cũng không làm nên chuyện gì .... Đến khi không biết anh ấy biết được sự tồn tại của cô từ nơi nào."
Đối với chuyện này, Thẩm Chanh không có một chút cảm động.
Sợ rằng đổi lại là bất cứ người nào, cũng sẽ không thể cảm động bởi vì chính mình bị xem thành thế thân của một người đẫ ૮ɦếƭ.
Cô không thích loại cảm giác bị ngấp nghé này.
Cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên người Mạc Khuynh Tâm, cô nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, "Tôi không có hứng thú với anh ta, mặc kệ anh ta nói gì làm gì, tôi cũng sẽ không có một chút rối rắm vì anh ta."
Mạc Khuynh Tâm nghe vậy, đột nhiên đứng lên từ trên ghế sofa.
Cô ta bước đi đến trước mặt Thẩm Chanh, đưa tay phải ra chỉ về phía cô, ngón tay gần như muốn chống đỡ đến mi tâm của cô: "Anh ấy đối với cô tốt như vậy! Cô lại có thể không lĩnh tình! Thẩm Chanh, rốt cuộc cô có trái tim hay không?"
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là chuyện liên quan đến Mạc Cẩn, Mạc Khuynh Tâm đều sẽ mất đi tỉnh táo vốn có.
Bắt em trai của cô uy Hi*p cô, gọi là đối tốt với cô?
Ép cô phá bỏ đứa nhỏ, gọi là đối tốt với cô?
Nhốt cô, gọi là đối tốt với cô....
Thẩm Chanh cười khẽ đẩy bàn tay đó ra: "Tôi có trái tim hay không, có liên quan gì tới cô chứ?"
Nói xong, cô cong cong khóe môi, chợt vẽ ra nụ cười quyến rũ đến cực điểm, nhưng trong nháy mắt khí tràng quanh thân lại trở nên mạnh mẽ.
Nhìn bộ dạng điềm nhiên kia của cô, nghe cô không chút đếm xỉa, Mạc Khuynh Tâm gần như không khống chế nổi Dụς ∀ọηg của mình, muốn ra tay với cô.
Nhưng lại không thể không khắc chế tâm tình, dằn không cam lòng trong lòng xuống.
Ở phủ tổng thống, nếu như cô ta ra tay với người phụ nữ này, như vậy mặc kệ ai đúng ai sai, đối với cô ta đều không có lợi.
Qua nhiều năm như vậy, cô ta rất hiểu rõ tính tình của chủ thượng mình.
Cũng nắm chắc mười phần mười, biết anh sẽ không đứng ở phía cô ta.
Cô ta chỉ là một cấp dưới, quân cờ, mà người phụ nữ trước mặt này, mới đúng là người có thể làm anh nhớ thương.
Nhìn bộ dạng gió thoảng mây trôi này của Thẩm Chanh, Mạc Khuynh Tâm lại cười, nhưng không có nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Lúc gần đi, cô ta lưu lại một câu: "Từ khoảnh khắc bước vào phủ tổng thống, liền chú định vận mệnh của cô rồi. Cô, đừng vọng tưởng dễ dàng đi ra căn nhà giam này."
Cửa phòng bị cô ta nặng nề đóng lại, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Thẩm Chanh như là không nghe thấy lời nói của cô ta, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Gian phòng khôi phục lại yên tĩnh, cô nằm xuống ở trên ghế bên cạnh, nhắm mắt lại, chờ cơm trưa.
Nhưng làm cô rất không ngờ chính là, cơm trưa không có tới, lại chờ đến một người mà cô không muốn gặp.
Mạc Cẩn đứng ở ngưỡng cửa gõ cửa.
Thẩm Chanh liếc anh ta một cái, không có phản ứng.
Đối với khinh thị của cô, Mạc Cẩn lại không có cách nào dùng dáng vẻ tổng thống để dọa cô.
Cho nên anh ta hoàn toàn bỏ qua thái độ của cô, bình tĩnh nhàn nhã đi đến.
"Ở quen chưa?"
Vẻ mặt Thẩm Chanh lạnh nhạt, không có trả lời vấn đề của anh ta.
Vừa không trả lời anh ta, cũng không yêu cầu anh ta rời đi.
Luôn có một số người, cho dù là ngồi ở chỗ kia, cũng có thể tự thành cảnh giới của một ngọn gió.
Rất hiển nhiên, Thẩm Chanh chính là người như vậy.
Cô đã biết rõ, mặc kệ cô làm cái gì, Mạc Cẩn cũng sẽ không thả cô đi.
Cho nên hiện tại cô không muốn lãng phí tinh lực ở trên người của một kẻ không quen biết.
Đi theo Mạc Cẩn vào, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, đối với người này, Thẩm Chanh ngược lại nhìn thêm vài lần.
Người này, hoàn toàn không có loại khí chất yên ổn ấm áp trên người bác sĩ, thay vào đó là một cổ âm lãnh, trong mắt tam giác không lớn lộ ra ánh mắt không hiền hòa.
Chỉ nhìn ông ta một cái, trong lòng Thẩm Chanh liền dâng lên một chút dự cảm không tốt lắm.
Cô không kiềm được nghĩ đến chuyện trước đây, Mạc Khuynh Tâm muốn cô phá bỏ đứa nhỏ, hiện tại xem ra, những điều này là do ý của Mạc Cẩn.
Tham muốn chiếm hữu của người đàn ông này.... Còn mạnh hơn vẻ bề ngoài của anh ta nhiều.
Lúc này bảo bác sĩ đi đến gian phòng của cô, như vậy mục đích không cần nói cũng biết.
Trong lòng Thẩm Chanh có tính toán, nhưng trên mặt vẫn duy trì tỉnh táo lạnh nhạt trước sau như một.
Cô đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói .... Nhưng hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tuy rằng cô tin tưởng chỉ cần Thi Vực còn an toàn, liền nhất định sẽ tìm được cô, nhưng trước khi anh tới, cô nhất định phải một mình đối phó.
Cô lượn quanh với những người trong phủ tổng thống này, từ đó sẽ kéo dài thời gian.
Quả nhiên, rất nhanh lại có người làm đưa hòm thuốc tới.
Mạc Cẩn đi tới, nhẹ lời dỗ dành: "Đến, để bác sĩ bắt mạch cho em, xem xem tình huống thân thể bây giờ của em."
Anh ta lại quay đầu gật đầu với bác sĩ một chút: "Bác sĩ Phùng, có thể rồi."
Ý bảo ông ta tiến lên.
Bác sĩ Phùng là bác sĩ tốt nhất phủ tổng thống, cũng là một trong những thuộc hạ anh ta tín nhiệm nhất, chuyện này giao cho ông ta xử lý, Mạc Cẩn rất yên tâm.
Bác sĩ Phùng nói rất ít, bộ dạng thoạt nhìn rất xứng đôi với anh ta.
Sau khi nhận được sự cho phép, lấy hòm thuốc ra liền đi về phía Thẩm Chanh.
Tay Thẩm Chanh thả rủ xuống ở bên người, không để lại dấu vết siết thành quyền, cười khẽ: "Ông tới đây thử xem."
Rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Chanh, bác sĩ Phùng ngừng lại, dò hỏi nhìn Mạc Cẩn.
Cũng không phải ông ta sợ Thẩm Chanh, bởi vì đối tượng ông ta phục vụ chỉ có một mình Mạc Cẩn.
Chỉ là ông ta nhìn ra được, thái độ của Mạc Cẩn đối với Thẩm Chanh là cực kỳ quan tâm, cho nên loại tình huống này, vẫn nên trưng cầu thái độ của Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn nhìn Thẩm Chanh, cười giải thích: "Chỉ là xem hiện nay cơ thể của em có khoẻ mạnh hay không thôi, không có ý tứ gì khác."
Thẩm Chanh ra vẻ sáng tỏ, khóe môi khơi gợi một chút nụ cười yếu ớt, "Nếu như tôi khoẻ mạnh, liền bảo ông ta phá bỏ con của tôi sao?"
Trong giọng nói đã mơ hồ lộ ra hơi lạnh dọa người.
Cô dường như vĩnh viễn đều đẹp như vậy, mặc kệ là tư thái gì, cũng làm cho người ta không nỡ dời mắt khỏi người cô.
Mạc Cẩn nhìn cô, trong nháy mắt có chút thất thần.
Anh thậm chí đã mềm lòng, không muốn cưỡng bách cô nữa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đó của cô, liền nổi cơn điên mất đi lý trí.
Đứa bé này .... Nhất định không thể lưu!
Cũng đúng lúc này, bỗng vang lên giọng nói trấn tĩnh của bác sĩ Phùng: "Tổng Thống đại nhân, được rồi."