Tìm kiếm suốt cả đêm.
Thi Vực không có nghỉ ngơi một phút nào, dẫn người lật tung khắp cả thành Giang, tìm kiếm Thẩm Chanh.
Thế nhưng lại vẫn không có kết quả.
Bác sĩ tư nhân không yên lòng về thương thế của anh, cho nên luôn theo sát không rời khỏi anh.
Kết quả đến lúc nửa đêm, anh phát sốt cao.
Vì không trì hoãn tìm người, để bác sĩ liên tiếp tiêm cho anh vài mũi thuốc kháng sinh, cưỡng chế ép nhiệt độ xuống.
Bác sĩ rất rõ ràng dùng thuốc như vậy không tốt, nhưng anh lại không dám lắm miệng, chỉ có thể nuốt những lời này vào trong bụng.
Sắc trời từ từ lộ ra chút ánh sáng mặt trời, sau đó liền sáng rõ.
Thi Vực dựa vào trên cửa xe, hút một điếu tiếp một điếu thuốc.
Mới cả đêm, trên cằm cương nghị liền mọc ra một chút râu ria.
Tuy là như thế, nhưng lại giống như tuấn mỹ dị thường, đẹp mắt đến mức không có chỗ bắt bẻ.
Nữ sinh đi qua cạnh anh bị anh hấp dẫn, không khỏi thét lớn tiếng: "Oa! Rất đẹp trai!"
Bên cạnh có người lập tức kéo nữ sinh kia một phát, "Đẹp trai gì mà đẹp trai! Không muốn sống à, cô không biết anh ta là ai ư? Thi thiếu mà cô cũng dám chỉ loạn! Không phát hiện tâm tình anh ta không tốt à?"
"Sao cô biết tâm tình anh ta không tốt?" Nữ sinh nhíu mày, không vui hỏi.
"Tâm tình đàn ông không tốt chỉ có ba cách phát tiết, một là tìm phụ nữ, hai là mượn rượu giải sầu, ba là hút thuốc! Cô xem thuốc đầy đất kìa...."
Nữ sinh vẫn là cái hiểu cái không, cuối cùng vốn còn muốn nhìn thêm vài lần, kết quả bị người đi theo kéo đi.
Cuối cùng một điếu thuốc cháy hết ở đầu ngón tay, Thi Vực ném tàn thuốc xuống, theo thói quen lại sờ tìm, nhưng lại phát hiện cả hộp đều đã bị hút hết.
Đưa tay, bực bội liếc mắt nhìn đồng hồ.
Cơ quan tình báo ૮ɦếƭ tiệt, chỉ bảo bọn họ dùng những gì vệ tinh ghi hình điều tra phương hướng xe chạy mà thôi, sao lâu như vậy mà vẫn chưa có tin tức về cô....
Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong xe chợt ong ong chấn động lên, Thi Vực duỗi tay sờ lấy, nhận nghe: "Tra được rồi?"
Đối phương nghe giọng điệu anh không tốt, không hề có chút dám ậm ờ: "Tra được. Thi thiếu, sự thật chứng minh suy đoán của ngài là đúng, đã xác định, chiếc xe kia lái vào phủ tổng thống ...."
Thật ra tìm tòi xem một đoạn tần số trong ngàn vạn băng ghi hình không phải là chuyện dễ dàng, người điện thoại tới cũng đã dùng hết thời gian một đêm, mới gạt bỏ từng tài liệu không có quan hệ.
Mà sau khi anh ta tra được tin tức, ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không dám trễ nãi, liền hồi báo kết quả đầu tiên với Thi Vực.
Phủ tổng thống sao ....
Ánh mắt Thi Vực xẹt qua ánh sáng u ám, ngón trỏ câu được câu không gõ lên mui xe, không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Mặc dù nói dân không đấu với quan, nhưng dám ra tay với người phụ nữ của anh,.... Đó chính là hai việc khác nhau.
Mà cũng cùng thời gian đó ở phủ tổng thống, Thẩm Chanh cũng không ngủ cả đêm.
Nghĩ cũng biết sẽ có người lo lắng cho cô thành như thế nào.
Cô nằm ở trên giường, lúc trong lòng lo lắng, nghe được có người vụng trộm nghị luận ở bên ngoài phòng.
"Nghe nói, vị Thẩm tiểu thư kia lớn lên giống người vợ đã qua đời của tổng thống đại nhân, cho nên tổng thống đại nhân mới sẽ sai người mang cô ấy về quý phủ. Hơn nữa các người có phát hiện không, tổng thống đại nhân để cho cô ấy ở là căn phòng tốt nhất quý phủ."
"Phát hiện được, tổng thống đại nhân của chúng ta đối với cô ấy giống như đặc biệt tốt, cô ấy thật là tốt phước."
"Đúng vậy, tổng thống đại nhân có quyền thế, lớn lên còn đẹp trai như vậy, bao nhiêu người tha thiết ước mơ."
"Cho nên nói, đầu thai cũng phải có năng lực, đầu thai tốt, vậy miếng cơm manh áo cả đời đều không cần lo rồi..."
Bọn người làm lặng lẽ thảo luận một hồi, rồi lần lượt giải tán, đi làm công việc của mình.
Giống vợ của Mạc Cẩn?
Thẩm Chanh hơi nhếch khóe môi lên.
Cái này có thể giải thích tại sao anh ta lại phí tâm cơ, nhất định muốn giữ cô ở bên người như vậy.
Là đàn ông chung tình, nhưng anh ta dựa vào cái gì hạn chế tự do của cô, mưu toan thống trị cuộc sống sau này của cô?
Trong sinh mệnh của cô chỉ có một người đàn ông, cũng chỉ sẽ có một người đàn ông.
Ngoại trừ anh ra, cô không cần người khác rủ lòng thương xót.
Dù cho hiện tại nằm ở trong trạng thái bị giam cầm, cô cũng sẽ không thỏa hiệp như vậy.
Trải qua một đêm, cô chỉ sẽ càng thêm tỉnh táo.
Hiện tại cô muốn làm chính là im lặng chờ đợi một thời cơ, thời cơ có thể thoát khỏi căn nhà giam này.
Vì vậy, cô giống như ở trong nhà, rời giường nước súc miệng, dùng bữa sáng.
Tư thái cô ung dung bình tĩnh, chẳng hề có chút bộ dạng giống như bị nhốt.
Mà bên này, Mạc Cẩn ở trong thư phòng vừa phê duyệt văn kiện, vừa nghe quản gia phủ tổng thống báo cáo tình huống của Thẩm Chanh.
"Đại nhân, hôm nay Thẩm tiểu thư vẫn luôn ngồi ở trên sofa trong phòng, ít đi qua lại bốn phía."
"Ừ."
Mạc Cẩn trả lời tùy ý một tiếng, lại nâng tầm mắt từ trong văn kiện lên: "Đưa bữa sáng, cô ấy đã ăn chưa?"
"Thưa đại nhân, buổi sáng hôm nay Thẩm tiểu thư chủ động dùng cơm, thoạt nhìn tâm tư cô rất bình tĩnh."
"Vậy được rồi." Mạc Cẩn nhìn nhìn đồng hồ treo trên tường, đã gần mười giờ, cho nên liền phân phó nói, "Bảo phòng bếp đi mua sắm nguyên liệu nấu ăn, liền mua thức ăn nhà họ Thi thường mua. Dùng cách làm khác, thử từng cái, nếu như cô ấy không thích liền bỏ đi rồi đổi thành cách khác."
"Vâng." Quản gia rất cung kính đáp lời, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Tổng thống đại nhân yêu vợ của mình là chuyện mà mọi người đã rõ như ban ngày, nhưng hiện tại xem ra, cưng chiều anh đối với vị Thẩm tiểu thư này, so với Tổng Thống phu nhân lúc trước, thật sự là chỉ có hơn chứ không kém.
Mạc Cẩn đương nhiên sẽ không đi suy đoán cách nghĩ của quản gia, chỉ là không cẩn thận hỏi: "Bác sĩ Phùng đã tới chưa?"
"Vẫn chưa. Nhưng vừa mới sai người gọi điện thoại hỏi qua, nói ông ta đã ra ngoài nửa tiếng, chắc hẳn qua thêm mười lăm phút nữa mới có thể đến."
Quan niệm thời gian của tổng thống đại nhân rất mạnh, cho nên mỗi lần quản gia đều phải chú ý báo cáo thời gian cụ thể cho anh.
Mạc Cẩn thoả mãn gật đầu: "Đi làm đi."
Quản gia biết anh nói chính là chuyện nấu cơm cho Thẩm Chanh, lần nữa cúi đầu đáp lại một tiếng, quay người đi.
Mới đi tới cửa, ông lại bị gọi lại.
Ông nghe thấy Mạc Cẩn trầm ngâm một chút mới mở miệng: "Chỉ cần cô ấy không có ý định rời khỏi gian phòng của mình, cô ấy muốn làm gì thì cứ theo cô ấy đi, đừng quấy rầy cô ấy."
"Là." Quản gia thở dài một hơi, có thể bình an vô sự như thế thì tốt nhất.
Vị Thẩm tiểu thư kia, nhìn có vẻ cũng không phải là nhân vật dễ chọc giận, muốn đi bắt buộc cô ấy cái gì, thật đúng là khiến cho người sinh lòng sợ hãi. Sắp đến buổi trưa, Mạc Khuynh Tâm nhận được sự cho phép của Mạc Cẩn đi thăm Thẩm Chanh.
Sau khi cô ta tiến vào phòng, Thẩm Chanh đối với sự xuất hiện của cô ta lại coi như không thấy.
Mạc Khuynh Tâm vẫn duy trì khí chất lãnh diễm chuyên thuộc về sát thủ, ngồi xuống ở trên ghế sofa, nhìn Thẩm Chanh đang đứng cạnh cửa sổ: "Hiện tại biết tại sao không thể để cô ૮ɦếƭ chưa?"
Thẩm Chanh nghe tiếng, chỉ cười khẽ một tiếng, nhưng đến nhìn cũng không nhìn cô ta một cái.
Mạc Khuynh Tâm lại lên tiếng: "Cô hẳn là còn nhớ rõ trước đó có một lần tôi học cách ăn mặc của cô, biết tại sao không?"
Cuối cùng Thẩm Chanh cũng quay đầu liếc nhìn cô ta, nhưng vẫn không phản ứng.
Mạc Khuynh Tâm như là đã quen với sự lạnh lùng của cô, đột nhiên cười: "Bởi vì, chỉ có học cách ăn mặc của cô, chủ thượng của tôi mới có thể liếc mắt nhìn tôi."
Cuối cùng, cô ta bổ sung một câu, "Cô giống như vợ của anh ấy, mà tôi, chỉ có thể giống như cô."