Chọc Giận Bảo Bối - Chương 19

Tác giả: Hề Yên

Nhà hàng Milo.
Gian phòng khách quý, một phụ nhân ăn mặc duyên dáng sang trọng xa hoa đang lật xem thực đơn.
Sau khi gọi thức ăn xong, bà ta nhìn Mộ Bạch, chân thành thấm ý nói: "Con trai, con cũng đừng trách mẹ, con xem con cũng đã trưởng thành, là thời điểm là khai chi tán diệp cho nhà họ Mộ rồi..."
Vẻ mặt Mộ Bạch chưa từng có quá nhiều thay đổi, chỉ ừ một tiếng.
Lương Ngâm Thu thấy thế, khuyên nhủ: "Và tất cả phương diện điều kiện của cô gái con xem mắt cũng không tệ, con cũng đừng không vui nữa..."
Mộ Bạch lại ừ một tiếng, chỉ là thật sự không có cảm giác với cuộc xem mắt này.
Thấy anh không vui, trong mắt Lương Ngâm Thu xẹt qua chút bất lực.
Nếu không phải bệnh tình ông cụ nguy kịch, bà cũng sẽ không hành động nguy hiểm đi một bước này.
Có vài thứ muốn lấy được, phải dùng phương pháp truyền thống nhất. Bởi vì chỉ có như vậy, quyền kế thừa mới có thể rơi xuống trên đầu con trai bà!
"Hai vị, mời đi lối này."
Phục vụ dẫn Thẩm Chanh và Thẩm Trung Minh vào gian khách quý, liền đóng lại cửa phòng lui ra ngoài.
Lúc này, dùng hai chữ trùng hợp để hình dung hiển nhiên không đủ thỏa đáng.
Cho dù là bốn năm không gặp mặt, Lương Ngâm Thu vẫn là liếc nhìn liền nhận ra Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh, cảm giác không phải liếc nhìn liền nhận ra người phu nhân trước mắt?
Lần trời đất xui khiến này ....
Đâu chỉ là buồn cười?! Đặc biệt sao, quả thực là cẩu huyết mà!
Cuộc sống chính là kịch tính như vậy ư, người mà bạn không muốn nhìn thấy, đều sẽ liều ૮ɦếƭ không biết xấu hổ xuất hiện ở trước mặt bạn.
"Hai vị, có phải là đi nhầm chỗ rồi không?" Lương Ngâm Thu không nhanh không chậm mở miệng, chanh chua giống như bốn năm trước.
Giữa những hàng chữ, tràn đầy châm chọc và khinh thường.
Nghe được câu này, lúc này Mộ Bạch mới nghiêng mắt nhìn người tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Trung Minh và Thẩm Chanh, trong mắt của anh hiện lên một chút khi*p sợ không nổi bật.
"Chanh Tử?"
Mộ Bạch mới vừa mở miệng, Lương Ngâm Thu lập tức ngăn cản, "Con trai, đừng để ý đến những người không liên quan đó, cô gái xem mắt với con chắc cũng sắp đến, không thể để cho nhà người ta chê cười."
Bà cố ý nói hai chữ "Xem mắt" rất nặng, muốn cho Thẩm Chanh biết khó mà lui.
Lại không biết, Thẩm Chanh chính là đối tượng xem mắt trong miệng bà.
"Con gái, chúng ta đi!" Lần đầu tiên, Thẩm Trung Minh làm việc quyết định dứt khoát như vậy.
Lạnh lùng liếc nhìn mẹ con hai người, Thẩm Chanh xoay người rời đi.
"Chanh Tử! Chờ chút!"
Thấy cô sắp đi, Mộ Bạch liền vội vàng đuổi theo.
Hai tay Thẩm Trung Minh vươn ngang, trực tiếp chặn đường đi của anh, ngăn cách anh và Thẩm Chanh.
"Bác trai, cháu...."
"Cậu đừng nói gì cả, con gái nhà tôi không trèo cao nổi cậu!"
Mộ Bạch không thể chờ đợi được muốn giải thích, nhưng lại bị lời của Thẩm Trung Minh chận ngược trở về.
Lương Ngâm Thu ngồi không yên, trên mặt duyên dáng sang trọng dâng lên chút tức giận nhàn nhạt, bà ta đi lên phía trước, không lưu tình mở miệng: "Nếu biết không trèo cao nổi, vậy nhanh mang theo con gái tốt của ông rời đi đi...."
Lời của bà ta, khiến cho Thẩm Chanh cực kỳ khó chịu, "Bà có ỵ́ gì?"
Lương Ngâm Thu cười lạnh, "Năm đó tôi có ý gì, hiện tại liền là có ý đó."
Nói xong, lại nhìn Thẩm Chanh thật lâu, "Thẩm Chanh, cô là loại người gì, tôi rất rõ ràng, có mấy lời tôi không muốn nói quá thẳng thắn, tránh cho tổn thương tự ái của cô."
Nghe bà ta nói như vậy, Thẩm Chanh cười, "Bà già như bà thật biết làm bộ làm tịch!"
Lương Ngâm Thu nghe tiếng, cả giận nói: "Cô nói ai làm bộ làm tịch?"
Thẩm Chanh nhếch môi, "Ai đáp lại thì chính là nói người đó."
Lương Ngâm Thu tức giận đến mặt xanh như tàu lá, "Thẩm Chanh, tôi cho cô biết! Đừng cho là con trai tôi còn thích cô, liền có thể khinh người quá đáng!"
Thẩm Chanh híp mắt nhìn bà ta, không có bất kỳ phản ứng nào, "Tôi khinh người quá đáng?"
"Chẳng lẽ không phải?" Lương Ngâm Thu hừ nhẹ một tiếng: "Người khác không biết mấy chuyện kia của các người, tôi còn không rõ ràng sao? Cả ngày hết ăn lại uống thì thôi đi, vậy mà còn có mặt mũi đến dây dưa con trai nhà tôi!"
Ánh mắt Mộ Bạch đột nhiên lạnh lẽo, đưa tay kéo Lương Ngâm Thu một phát, "Mẹ! Đủ rồi!"
Anh lên tiếng ngăn cản, nào biết Lương Ngâm Thu ngược lại làm thậm tệ hơn, bắt đầu quở trách tội trạng của Thẩm Chanh.
"Năm đó cô còn nhỏ tuổi đi có thể đi ra ngoài gạt tình người, nhưng qua nhiều năm như vậy, không ngờ cô còn ૮ɦếƭ cũng không hối cải!"
"Tôi cho cô biết, loại phụ nữ hết ăn lại nằm như cô, không xứng vào nhà họ Mộ của chúng tôi!"
"Thật sự là nói ra cũng ngại mất mặt!"
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Thẩm Chanh lật bàn.
Lương Ngâm Thu nghẹn họng trân trối, nhìn bàn ăn bị ném đi, rượu đỏ sang quý rơi xuống đất vỡ vụn, tức giận đến giọng nói run rẩy, "Cô, cô nổi điên cái gì!"
Lại là một tiếng bốp! Thẩm Chanh dùng một cước giẫm ly thủy tinh cao cấp rơi vỡ trên mặt đất, "Tôi nổi điên đó, bà làm được gì."
"Cô...."
"Tôi rất tốt."
"Thẩm Chanh, nếu cô không nói xin lỗi chuyện vừa rồi, tôi nhất định truy cứu tới cùng!"
"Truy cứu sao? Tốt!" Thẩm Chanh cười khẽ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Thẩm Trung Minh, "Ma bài bạc, có mang tiền mặt không?"
Thẩm Trung Minh gần như không nghĩ nhiều, sảng khoái đáp: "Bẩm tiểu thư, tiền mặt không có, thẻ ngược lại có một tấm!"
Nói xong, lấy tầm thẻ vàng ra đưa tới.
Thẩm Chanh đưa tay nhận, ngón tay thon nhẹ nhàng lướt qua trên thẻ....
Sau đó phóng khoáng đưa tay, cứ như vậy ném thẻ ra.
Không có chút sai lệch nào, vừa vặn rơi vào cạnh chân Lương Ngâm Thu.
"Năm trăm vạn, đủ rồi chứ?"
Thẩm Chanh cong môi, cười đến càng thêm xán lạn quyến rũ.
Mộ Bạch trầm mặc, giống như đọc được quật cường và không chịu thua thoáng hiện lên trong con ngươi mang ý cười kia.
Cô thành thục, cũng lạ lẫm rồi.
Nhìn Thẩm Chanh rời đi, Mộ Bạch cuộn chặt nắm tay, từ đầu đến cuối không có dũng khí đuổi theo.
Lương Ngâm Thu không có tâm tư chú ý đến phản ứng của con trai mình, móng tay sơn đỏ lục tìm lấy điện thoại ra từ trong túi LV của mình, gọi điện thoại....
"Sao cô gái kia còn chưa tới? Gì, đến rồi à? Chờ chút .... Cô nói cô ta tên gì?"
"Gì? Họ Thẩm?!"
Về đến nhà, Lương Ngâm Thu liền bị bệnh rồi.
Năm trăm vạn này, quả thực đã cho bà ta một kích nặng nề trong vô hình.
Năm đó bà ý đồ dùng mấy vạn đồng đuổi đi Thẩm Chanh, không ngờ nhiều năm sau vai diễn lại trao đổi.
Không nói đến mất mặt mũi ở trước mặt con trai bà, còn bị người dùng tiền hung hăng ném vào mặt.
Chuyện này vừa qua, Thẩm Trung Minh quả nhiên hết lòng tuân thủ lời hứa, ông không có đề cập đến một câu tìm bạn trai, xem mắt ở trước mặt Thẩm Chanh nữa.
"Con gái, lần trước không phải cha nói hầm canh gà cho con uống sao? Kết quả không có thành công, hôm nay làm tiếp một lần để con ăn nhé? Đảm bảo thành công!"
Sáng sớm, Thẩm Trung Minh liền chạy đến trước mặt Thẩm Chanh, vỗ иgự¢ bảo đảm.
Mặt Thẩm Chanh không cảm xúc gì, đến nhìn cũng lười liếc ông một cái.
"Aizz, con gái, con ngược lại cho chút phản ứng đi!"
"Hì ...." Thẩm Chanh nghiêng mắt liếc nhìn anh một cái, cười cứng ngắc một tiếng: "Hắc hắc."
Thẩm Trung Minh hóa đá ngay tức khắc, "Ây da! Đây là phản ứng gì chứ?"
"...."
".... Con gái, con không thoải mái ở đâu à? Có phải là ngã bệnh rồi không?!"
"Cha mới có bệnh."
"...."
Mỗi một lần đối thoại với Thẩm Chanh, Thẩm Trung Minh đều dùng im lặng kết thúc.
Ông bắt đầu hoài nghi cuộc sống ....
Không phải nói con gái là tình nhân kiếp trước sao? Theo như ông thấy, là kẻ thù thì đúng hơn
Lừa bịp chuyên ngiệp trắng trợn một trăm năm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc