Chọc Giận Bảo Bối - Chương 183

Tác giả: Hề Yên

Diệp Tử đi đến trước mặt Thẩm Chanh, vừa nói một câu \'Mỹ nhân, hôm nay chị đẹp quá\' Tần Cận liền nhích lại gần, dán ở bên tai cô nhóc mờ ám nói nhỏ: "Hôm nay em cũng rất đẹp."
Nhìn thấy cử chỉ thân mật của hai người, Thẩm Chanh không nhịn được nâng khóe môi lên.
"Các người tiếp tục."
Nói xong câu đó, cô liền đi qua bên cạnh hai người, đi đến địa phương khác.
Thấy cách đó không xa, Thi Vực bưng một ly rượu đỏ, hờ hững thưởng thức, cô thoáng nhíu nhíu mày.
Không biết xảy ra chuyện gì, không hiểu sao vừa nhìn thấy anh liền đỏ mặt lên.
Lại quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhìn bố cảnh tiệc rượu lộng lẫy, cô híp mắt.
Chậm rãi đi đến trước mặt Thi Vực, cô mở miệng hỏi: "Tiệc rượu này là ai làm?"
Thi Vực lạnh mặt: "Không biết."
Thẩm Chanh nghẹn họng một chút, cho là anh vẫn đang tức giận bởi vì chuyện cô muốn uống rượu vừa rồi.
Cô chỉ đành dùng chiến lược ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em không uống rượu rồi."
Thi Vực rất kiêu ngạo liếc nhìn cô, rất hưởng thụ, nhưng vẫn trả lời theo sự thật; "Không rõ lắm."
Thẩm Chanh hạ giọng: "Đến cũng đến rồi, lại có thể còn không biết là ai làm tiệc rượu ...."
Nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế của người phụ nữ trước mặt, ánh mắt Thi Vực âm u, chậm rãi tiến sát vào cô.
Thẩm Chanh cho là anh lại muốn làm xằng làm bậy, vội tránh sang bên cạnh một chút.
Mà Thi Vực lại chỉ dùng môi dán sát mặt cô, thấp giọng nói, "Nhớ kỹ, không cho phép ᴆụng vào rượu, nếu không..."
Anh cố ý không nói câu nói kế tiếp, để cho người ta mơ màng.
Lần này, mặt Thẩm Chanh xoạt một cái liền nóng lên, tức giận trừng mắt liếc anh một cái.
Thi Vực lại giống như tâm tình dâng cao, thậm chí còn vẽ ra một nụ cười quyến rũ.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi ôm vai một người phụ nữ đi về phía bọn họ.
Người đàn ông giơ ly lên: "Tôi làm này tiệc rượu chính là vì cung nghênh Thi thiếu, không ngờ ngài thật sự vui lòng đến dự. Thi thiếu quang lâm, Tạ mỗ thật sự là vô cùng cảm kích."
Vừa vươn tay ra muốn bắt tay với Thi Vực.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, một tay Thi Vực bưng ly rượu, một tay ôm vai Thẩm Chanh, vốn không có ý định giơ tay ra nắm.
Người đàn ông kia cũng có thể được coi là một nhân vật, duới tình huống như thế không thể không biết ngượng ngùng, chỉ là cười ha ha rút tay lại: "Quý nhân Thi thiếu hay quên chuyện, nhất định là không nhớ rõ tôi rồi. Tôi là Tạ Chấn Dũng!"
Tên Tạ Chấn Dũng, trong khoảng thời gian này tỉ lệ xuất hiện rất cao, Thẩm Chanh cũng đã nghe qua một hai lần, nghe nói là đánh vào từ thiện để kiếm tiền đen.
Ngoài mặt là đại thiện nhân, thật ra là kẻ âm hiểm xảo trá.
Bộ dáng không tính khó coi, nhưng ánh sáng lộ ra trong mắt lại làm cho người ta nhìn thế nào cũng không thoải mái.
Thi Vực vẫn không nói lời nào, Thẩm Chanh ngước mắt lên nhìn, phát hiện anh vốn không hề có chính thức liếc nhìn qua Tạ Chấn Dũng.
Nụ cười trên mặt của Tạ Chấn Dũng mang theo chút nịnh hót, che giấu nịnh hót rất tốt: "Không biết hợp tác lần trước tôi đề cập với Thi thiếu...."
Thi Vực bưng ly rượu chân cao lên, tư thái ưu nhã nhấp một ngụm, mặt không cảm xúc gì: "Không có hứng thú."
Hóa ra là như vậy, Thẩm Chanh nhếch môi, nếu Tạ Chấn Dũng là chủ của tiệc rượu, sẽ không khó giải thích tại sao có một người phụ nữ lại ở gần liếc nhìn bọn họ suốt cả tiệc rượu.
Đây nhất định là Tạ Chấn Dũng an bài.
Sau khi Tạ Chấn Dũng rời đi, cuối cùng người phụ nữ vẫn luôn lưu luyến Thi Vực cũng dừng chân, bưng ly lên đi đến bên cạnh Thi Vực, dịu dàng nói: "Vẫn luôn nghe nói đại danh của Thi thiếu, hôm nay mới nhìn thấy lần đầu tiên, có thể cho tôi mời anh một ly hay không."
Người phụ nữ này lớn lên rất đẹp, dù trang điểm có chút đậm.
Nhưng giọng điệu nũng nịu như vậy, mặc kệ là ai cũng không thể cự tuyệt.
Đáng tiếc, Thi Vực ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn, ôm Thẩm Chanh, xem cô ta như không khí rồi rời đi.
Bên cạnh có rất nhiều người nhìn, trên mặt người phụ nữ kia không nén được tức giận, lúng túng đứng ở nơi đó không biết làm gì cho phải.
Thẩm Chanh khẽ vỗ tay Thi Vực ôm ở trên vai mình, ý bảo anh buông ra trước.
Thi Vực buông lỏng tay, Thẩm Chanh từ từ đi qua nhận lấy cái ly của người phụ nữ kia.
Nhìn bề ngoài là giải vây cho cô ta, nhưng ai cũng không thấy trên mặt Thẩm Chanh khơi gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, nhỏ giọng nói ở bên tai người phụ nữ: "Chồng tôi không thích phụ nữ diễm tục."
Nói xong bước chân nhẹ nhàng rời khỏi, lưu người phụ nữ lại giữa đại sảnh, vẻ mặt sững sờ.
Thi Vực đi hàn huyên vài câu với Tần Cận, Thẩm Chanh cũng nói chuyện với Diệp Tử thêm một lúc nữa, sau đó một mình đi toilet.
Vừa mới đi đến bên ngoài toilet, chợt nghe được bên trong truyền đến đối thoại.
"Chủ Thượng có mệnh lệnh, bảo cô mau chóng ra tay."
"Ừ, tôi sẽ chờ cơ hội xuất kích."
"Chủ Thượng nói, nếu cô không làm được chuyện này, liền lấy mạng đi gặp ngài ấy."
"...."
Đối thoại trong toilet ngưng hẳn, gần như trong cùng một lúc, thân hình Thẩm Chanh lóe lên, ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó.
Lúc Mạc Khuynh Tâm đi ra từ trong phòng rửa tay, cảnh giác quan sát hoàn cảnh chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, ánh mắt cô ta âm trầm, mang theo sát khí nồng đậm.
Đột nhiên từ đối diện đi tới một người, cô ta dùng tốc độ cực nhanh thu liễm dị sắc nổi lên kia, không lộ ra chút sơ hở nào.
"Mạc tiểu thư."
Người nọ chào hỏi cô ta, cô ta nhẹ nhàng đáp lại, trên mặt xinh đẹp là nụ cười làm cho người cảnh đẹp ý vui.
Đợi đến khi Mạc Khuynh Tâm đi xa, Thẩm Chanh mới đi ra từ góc tối.
Nhìn hướng cô ta bỏ đi, cô nhăn mày lại.
Tiệc rượu vẫn đang tiếp tục, Thẩm Chanh lại cảm thấy mệt rồi.
Thấy cô mềm nhũn, lười biếng giống như con mèo nhỏ, Thi Vực thuận tiện kéo cô vào trong иgự¢, cúi đầu hỏi cô, "Mệt rồi?"
"Ừ ...."
Thẩm Chanh tựa ở trên người anh, mềm đến giống như là không có xương, nhắm nửa mắt, giống như là bị mùi rượu nồng đậm hun say, cũng sẽ ngủ mất bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ mang thai, tựa hồ cũng tham ngủ như vậy.
Thi Vực bế cô vào trong xe, để cô nằm nghiêng trên mặt ghế xe, kéo dây an toàn qua buộc vào thay cô.
Lúc đang muốn lái xe rời đi, trông thấy Tần Cận và Diệp Tử cũng đi ra từ hiện trường tiệc rượu, liền tắt lửa xe lần nữa.
Nhìn thấy xe anh, Tần Cận liền lôi kéo Diệp Tử đi tới.
Đi đến bên cạnh xe, Tần Cận cúi người dựa vào trên cửa sổ xe mở rộng, đưa một điếu thuốc cho Thi Vực, "Sao lại muốn đi?"
Thi Vực nghiêng mắt liếc nhìn cô gái nhỏ đã ngủ ở bên cạnh, không có nhận điếu thuốc.
Tần Cận hiểu ý tứ của anh, vì vậy thu điếu thuốc về, hỏi anh: "Có đi uống thêm hai ly không?"
Nghe được anh ta hỏi như vậy, Diệp Tử đứng sau lưng anh ta ngược lại có chút không nhẫn nại được.
Trước khi Thi Vực vẫn chưa mở miệng từ chối, cô đưa tay lôi kéo tay áo Tần Cận, sau đó cong cái miệng nhỏ nhắn lên, "Mỹ nhân muốn ngủ, anh Thi Vực muốn dẫn chị ấy về đi ngủ."
Nghe được ba chữ \'anh Thi Vực\', Tần Cận nổi ghen tuông lên, quay đầu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú hơi không vui: "Tại sao không có gọi anh thân thiết như vậy."
Thi Vực mặc kệ bọn họ, lại khởi động xe một lần nữa, đạp xuống chân ga.
Nhìn xe của anh lái đi, Diệp Tử mới thu hồi tầm mắt đối diện với đôi mắt của Tần Cận, "Anh cũng không phải anh trai em, tại sao phải gọi anh là anh trai...."
Tần Cận không khống chế nổi tính xấu của mình, trầm giọng nói: "Anh quản em nhiều như vậy, kêu một tiếng anh nghe thử xem."
Diệp Tử bất mãn: "Em mới không muốn!"
Tần Cận đột nhiên tới gần cô, một phát nắm cằm của cô, cưỡng chế và dụ dỗ: "Gọi hay không, không gọi anh liền muốn hôn em."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc