Chọc Giận Bảo Bối - Chương 182

Tác giả: Hề Yên

Qua một hồi lâu, Thẩm Chanh mới đi cà nhắc tiến đến bên tai Thi Vực, "Ông xã, bây giờ tham muốn chiếm hữu của anh giống như càng ngày càng mạnh rồi."
Thi Vực nghe tiếng, một tay nắm eo của cô, kéo cô vào trong иgự¢.
Anh cầm ly rượu nhấp một ngụm, sau đó hạ thấp giọng nói: "Em không thích?"
Thẩm Chanh rõ ràng cảm giác được trong mắt người đàn ông bên cạnh toát lên tín hiệu nguy hiểm, liền đưa tay mềm mại ôm cổ anh, tiếp tục ghé vào lỗ tai anh nói: "Em thích."
Cô là nói thật, có anh ở bên người, cô rất có cảm giác an toàn.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, khóe môi cũng nâng lên một độ cong.
Trên tiệc rượu người đến người đi, mùi rượu bốn phía, Thẩm Chanh tham lam hít mũi một cái.
Trước kia cô rất chung thủy với rượu trắng, ngược lại không có cảm giác với rượu đỏ mà đại đa số người đều thích, cô am hiểu uống rượu, cũng am hiểu phẩm rượu.
Nhưng, kể từ sau khi mang thai, rượu gì đó đương nhiên là không thể gặp mặt rồi.
Dù Thi Vực không cấm, chính cô cũng biết cân nhắc lợi hại, dù sao uống rượu thật sự không tốt cho cục cưng.
Chỉ là hiện tại thân ở tiệc rượu, bốn phía đều là các loại rượu nổi tiếng, tuy rằng đại đa số mọi người thích rượu đỏ, nhưng cùng không thiếu thích rượu trắng, Whisky như Thẩm Chanh.
Trên cái bàn dài hẹp bên cạnh đặt xếp chỉnh tề chồng những cái ly, bên trong rót đầy rượu ngon hương thuần từ trên xuống dưới, không chịu nổi sức hấp dẫn của rượu ngon, Thẩm Chanh không nhịn được đi tới gần hít sâu một hơi.
Hành động này không tránh được ánh mắt của Thi Vực.
Anh cất bước đi tới, ôm lấy cô từ phía sau lưng, để cằm ở hõm vai của cô, thấp giọng nói: "Không cho phép làm xằng làm bậy."
Bộ dạng lúc người phụ nữ anh say mê, chỉ có thể giữ lại để chính anh về nhà từ từ xem.
Thẩm Chanh biết rõ anh sẽ không chấp nhận cô ᴆụng rượu, nhưng vẫn không nhịn được năn nỉ nói: "Chỉ nếm một ngụm."
Giọng điệu Thi Vực không cho phản bác: "Không thể nào."
Thẩm Chanh cọ sát ở trên quần áo của anh, thấy anh không có phản ứng, vì vậy bày ra một nét mặt đáng thương.
Nếu như không phải trong buổi tiệc thì may rồi, nhưng nơi này nhiều rượu ngon như vậy, đối với Thẩm Chanh mà nói, phải nhịn xuống thì thật là một khiêu chiến rất lớn.
Thẩm Chanh tự nhận sự nhẫn nại không có tốt bằng Thi Vực, so với anh, cô cam bái hạ phong.
Cánh tay có lực của Thi Vực chế trụ bờ eo của cô, Thẩm Chanh dùng hết sức lực tiếp tục cọ.
Cứ như vậy, hơn mười giây trôi qua, cuối cùng Thi Vực buông lỏng tay ra.
Thẩm Chanh nhếch môi, muốn đưa tay đi bưng cái ly.
Cô đương nhiên không có ý định uống, chỉ là muốn nhấp vào trong miệng một chút, nếm thử hương vị mà thôi.
Không ngờ có tay một người còn nhanh hơn cô, đoạt trước một bước bưng đi cái ly cô nhìn trúng kia.
Thẩm Chanh quay đầu lại thì thấy, Thi Vực đã hơi ngửa đầu rót ly rượu đó xuống.
Còn chưa kịp phàn nàn, lại thấy anh vươn tay bắt lấy cằm của cô, cứ như vậy hôn xuống.
Giữa gắn bó quấn quýt, trong miệng cũng lây dính một chút mùi rượu ngon thơm ngát, thật sự chỉ có một chút chút.
Thẩm Chanh khẽ sửng sốt, dường như nghe được người chung quanh nhỏ giọng hút khí.
Tất cả điểm vị giác giống như đều mở ra trong nháy mắt, cô thẫn thờ nghĩ, mùi vị rượu này thật không tệ.
Một nụ hôn dài qua đi, Thi Vực ngẩng đầu lên, ánh mắt chiếm lấy cô: "Nếm đủ chưa?"
Thấy Thẩm Chanh còn kinh ngạc không có phản ứng, anh lại bưng lên một ly uống một ngụm: "Còn muốn?"
Tuy rằng đã thành thói quen với cách nói chuyện của anh, nhưng nơi đây nhiều người như vậy .... Thẩm Chanh vội khoát khoát tay: "Đủ rồi .... Đủ rồi."
Nghĩ đến bộ dáng anh vừa hôn cô, Thẩm Chanh không kiềm chế được đỏ mặt lên.
Không biết tại sao, ở trước mặt anh, cô càng ngày phụ nữ, không .... có lẽ là càng ngày càng giống cô gái nhỏ rồi.
Vừa lúc đó, hiện trường tiệc rượu bỗng vang lên xôn xao ầm ĩ.
Mạc Khuynh Tâm bị người vây quanh đi tới, phô trương rất lớn, không thua gì lúc Thi Vực và Thẩm Chanh tiến vào.
Người chủ tiệc rượu lập tức tiến lên nghênh đón, lời nói hay a dua nịnh hót không ngừng.
Tuy rằng Mạc Khuynh Tâm mới đến thành Giang không lâu, nhưng cô ta thường hay xuất hiện ở tầm mắt công chúng, cho nên gần như chỉ cần là người trên xã hội thượng lưu, về cơ bản đều biết cô ta.
Có một nhóm người chỉ biết cô ta có tiền, nhưng cũng không biết hậu đài cứng rắn phía sau cô ta, cho nên đối với phách lối của cô ta, ít nhiều gì thì vẫn có chút khinh thường.
Nhưng nhóm người đó chỉ chiếm phần nhỏ.
Đại đa số mọi người sau khi nhìn thấy cô ta xuất hiện, lập tức tiến ra đón mời rượu.
Đối mặt với người không ngừng đi lên mời rượu, Mạc Khuynh Tâm nhận từng người, không có chút không kiên nhẫn và từ chối nào, từ đầu đến cuối mặt luôn mỉm cười, duy trì khí chất cao nhã.
Thẩm Chanh nghiêng dựa vào bên cạnh, nhìn Mạc Khuynh Tâm được vây quanh, vuốt vuốt ly rượu rỗng trong tay, có chút từ chối cho ý kiến.
Xa xa, Mạc Khuynh Tâm thấy được Thẩm Chanh, cô ta cười từ chối lòng tốt của mọi người, nện bước chân ưu nhã đi về phía Thẩm Chanh.
"Thẩm tiểu thư, đây là lần thứ tư chúng ta gặp mặt đúng không."
Mạc Khuynh Tâm đi đến trước mặt Thẩm Chanh, đưa một ly rượu sâm banh tới, "Nể mặt uống với tôi một ly được không?"
Thẩm Chanh cũng không tiếp rượu cô ta đưa tới, mà là tiếp tục vuốt vuốt ly rượu.
Một hồi lâu sau, mới ngước mắt liếc nhìn Mạc Khuynh Tâm, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng bĩu một cái: "Rượu cái gì, không có hứng thú."
Mạc Khuynh Tâm hiểu ý cười, hoàn toàn không có bởi vì cô từ chối cô ta mà biểu hiện ra một chút khác thường, cô ta thu hồi tay, thuận tiện bỏ ly rượu sâm banh kia vào trong khay của bồi bàn bên cạnh.
Nhìn bồi bàn đi xa, cô ta mới bưng một ly rượu khác lên nhẹ nhàng lắc lư, sau đó đưa đến bên môi khẽ nhấp một ngụm.
"Thẩm tiểu thư không phải không có hứng thú với rượu, mà là không có hứng thú uống rượu với tôi đi."
Thẩm Chanh cười cười, không nói gì.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Khuynh Tâm, trực giác liền nói cho cô biết, Mạc Khuynh Tâm không phải là một nhân vật đơn giản.
Là địch hay bạn, tạm thời không rõ lắm.
Nhưng cô có thể nhìn ra cô ta đang tận lực ngụy trang.
Mạc Khuynh Tâm lại uống một ngụm rượu, có chút lười biếng tựa vào trên hình trụ thủy tinh trong đại sảnh tiệc rượu, đôi mắt mỉm cười nhìn Thẩm Chanh, "Nghe nói Thẩm tiểu thư còn có một người em trai?"
Nghe giống như một vấn đề vô ý, lại làm cho Thẩm Chanh cảnh giác lên.
Nhưng tuy là như vậy, ngoài mặt cô vẫn gió thoảng mây trôi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Mạc Khuynh Tâm nâng ly rượu lên, đặt ngay trước mắt ưu nhã lắc lư, nhìn mặt Thẩm Chanh thông qua chất lỏng màu vàng óng, nụ cười trên mặt cô ta càng sâu, "Thật tốt, tôi cũng muốn có một người em trai."
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhếch môi, "Ừ, vậy trở về bảo mẹ cô sinh một người cho cô."
Mạc Khuynh Tâm cười yếu ớt không nói, đưa ly rượu tới bên miệng, ngửa đầu uống một hớp hết ly.
Đặt ly rượu xuống, cô ta cười một tiếng: "Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, cô ta xoay người đi nơi khác.
Nhìn bóng lưng của cô ta, cuối cùng nụ cười nơi khóe môi của Thẩm Chanh cũng thối lui.
Người phụ nữ kia, rốt cuộc là ai.
"Mỹ nhân!"
Ngay vào lúc cô trầm tư, nghe được một tiếng gọi ngọt ngào.
Thu hồi tâm tư nhìn về phía nơi xuất ra âm thanh, là Diệp Tử.
Cô nhóc là đi cùng Tần Cận.
Tần Cận đi ở phía sau cô, một tay cắm ở trong túi quần, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng đưa vào trong miệng hút một hơi, lại chậm rãi phun vòng khói ra.
Động tác và tư thế anh tuấn như thế, cũng mê đảo không ít thiên kim danh viện ở đây, dẫn tới một trận lại một trận than thở sợ hãi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc