Thi Vực ừ một tiếng, "Xài hết, anh còn có thể sai người ta chuyên chở bằng máy bay tới đây."
Thẩm Chanh: "...."
Cùng lúc đó, bữa ăn sáng làm xong một lần nữa cũng đã lục tục bưng lên.
Có lẽ là rút ra được từ lần dạy dỗ trước đó, lần này thức ăn không có quá mức bổ dưỡng thân thể, ngược lại nhiều hơn vài món mà phụ nữ mang thai thích ăn.
Ví dụ như một món cam mơ trong đó, chua chua ngọt ngọt, cuối cùng Thẩm Chanh cũng ăn được một chút.
Nhìn thấy cô ăn, trái tim bọn người làm mới thả về trong иgự¢.
Nhất là đầu bếp chính.
Liên tiếp mấy ngày, sáng sớm ngày nào cũng có hoa lài mới được chuyên chở từ máy bay tới, còn mang theo hơi nước ẩm ướt.
Tâm trạng Thẩm Chanh tốt hơn, cũng khiến cho khi Thi Vực họp ở công ty, tất cả thành viên hội đồng quản trị và quản lý cấp cao đều ít bị mắng hơn rất nhiều.
Ngay cả nhân viên thực tập cũng đang lặng lẽ nghị luận nói, mấy ngày nay đường cong trên mặt BOOS trở nên nhu hòa hơn một chút, nhìn có vẻ càng đẹp mắt, càng quyến rũ.
Đương nhiên những lời này không cho phép truyền tới trong lỗ tai Thi Vực, nếu như để cho anh biết, những nhân viên đó chỉ có thể cuốn gói rời đi.
Buổi tối, Thẩm Chanh tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, không ngoài ý muốn chút nào, lại trông thấy đèn thư phòng vẫn sáng.
Trong khoảng thời gian này, công việc của anh dường như nhiều hơn rất nhiều.
Quyền lực độc tài, khiến cho toàn bộ người trong công ty đều giống như đang ăn không ngồi rồi.
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, tự mình đi xuống phòng bếp dưới lầu hâm nóng một ly sữa tươi bưng vào thư phòng.
"Anh cố gắng làm việc như vậy, là muốn tiết kiệm tiền lương cho nhân viên sao?"
Người đàn ông dựa trên bàn sách đọc tài liệu ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc gì: "Bây giờ em tiêu phí rất nhiều."
"...."
Cô tiêu phí nhiều từ bao giờ?
Thi Vực nhận sữa tươi trong tay Thẩm Chanh, đặt lên bàn, đưa tay ôm cô vào trong иgự¢, nhẹ tay khẽ vuốt vuốt bụng của cô: "Nó cũng thế."
Xúc cảm ấm áp thông qua váy ngủ hơi mỏng truyền vào trên da thịt.
"Cho nên anh phải kiếm thật nhiều tiền, nuôi hai người."
Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Không biết tại sao, đột nhiên Thẩm Chanh cảm thấy rất thích cảm giác như vậy.
Thi Vực vùi mặt ở giữa tóc cô vừa mới lau khô: "Thơm quá."
Thơm? Kể từ sau khi mang thai, tất cả đồ dùng tắm rửa đều là anh sai người chuẩn bị, ra lệnh cưỡng chế không cho phép trộn lẫn thêm bất kỳ vật liệu gì, sợ không tốt với thân thể của cô, đâu có được mùi thơm?
Thẩm Chanh nắm tóc của mình lên ngửi ngửi, quả thật có một cổ mùi hương nhàn nhạt.
Xem ra, do mấy ngày gần đây người làm ngày ngày dùng hoa lài huân nhiễm tất cả ngõ ngách trong gian phòng, nên khiến cho trên người cô cũng có mùi hương.
Cô nhìn anh, trong lòng nóng lên, bỗng chốc cao hứng muốn trêu chọc anh một chút.
Thuận thế ôm cổ của anh, khẽ dựa vào trong lòng иgự¢ của anh: "Thơm chỗ nào?"
Tư thế này, thân thể của hai người dán sát chặt chẽ chung một chỗ, bộ phận nào đó trên cơ thể cố ý vô ý cọ sát lên Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
Không ngoài dự kiến, trong nháy mắt liền thấy ánh mắt Thi Vực trở nên sâu thẳm, Thẩm Chanh tiếp tục ghé vào lỗ tai anh hà một hơi như hoa lan.
Cơ thể Thi Vực đều căng cứng lên từng tấc, thế nhưng vẫn mặt không đổi sắc, hô hấp không loạn: "Đừng làm rộn."
Nhìn sức nhẫn nại của anh mạnh như vậy, càng thêm kích thích Thẩm Chanh trêu chọc Dụς ∀ọηg của anh, vì vậy càng thêm hết lòng cọ: "Anh nói đi, thơm chỗ nào?"
Thi Vực từ từ cúi đầu xuống liếc mắt nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên tin tức nguy hiểm.Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, tựa mặt ở chỗ xương đòn vai mảnh khảnh của cô lần nữa, hít sâu một hơi: "Chỗ nào cũng thơm."
Giữa cổ truyền đến xúc cảm tê tê dại dại, Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy khô nóng một trận.
Trên người cũng bị nóng lên theo, cô cũng không dám lại đốt lửa bậy nữa.
Lần giao chiến này, cô thua ....
Thi Vực cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Chanh: "Sớm đi nghỉ ngơi một chút, anh đi tắm."
Thẩm Chanh nhìn một đống lớn văn kiện trên bàn sách của anh: "Những thứ này đều xử lý xong rồi?"
Suốt hai ngày, mỗi khi trời tối anh đều phải làm việc đến nửa đêm, sao hôm nay đi tắm rửa sớm như thế?
Nhưng mà anh có thể đi ngủ sớm, cô vẫn là rất hài lòng.
Thi Vực ừ một tiếng, liền đẩy cô từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ mình ra.
Nếu không phải cô vui vẻ chạy tới câu dẫn anh, sao có thể làm hại anh phải đi tắm nước lạnh.
Có trời mới biết những văn kiện này đều là Tôn Nham vừa mới đưa tới ....
Cô gái nhỏ chọc lửa không thể không biết mình làm sai, lưu lại một câu: "Em lên giường chờ anh." Rồi rời khỏi hiện trường phạm tội.
Lần này thời gian Thi Vực tắm rửa, còn muốn lâu hơn bình thường rất nhiều.
Dù sao anh là một đàn ông bình thường, bị một yêu tinh đốt lửa, anh nhất định phải dựa vào nước lạnh đến giảm nhiệt độ trên người xuống.
Đi ra từ phòng tắm, vốn Thi Vực muốn đi thư phòng tiếp tục xử lý tài liệu, nhưng lại nghĩ tới một câu "Em lên giường chờ anh" của Thẩm Chanh.
Vì vậy lúc đi đến nửa đường, lại quay trở về, vào phòng ngủ.
Sau khi mở cửa, liền nhìn thấy Thẩm Chanh cuộn mình ở trên ghế sofa, cầm trong tay thứ gì đó, đang xem tỉ mỉ.
Cửa sổ sát đất bên sofa có thể quan sát cả dinh thự xa hoa, và ánh đèn của cả thành phố.
Thẩm Chanh lười nhác ngồi dựa vào ở chỗ kia, ánh sáng chiếu tới trên người chan hòa với nhau, mặt mày tinh tế, quả thật giống như một bức họa.
Thi Vực đột nhiên giương khóe môi lên.
Sợ hãi đi qua khi cô nghiêm túc xem thứ gì đó sẽ dọa cô, sau khi vào cửa anh liền lên tiếng đầu tiên: "Đang xem gì đó?"
Thẩm Chanh dời ánh mắt từ trên tay, nhìn về phía anh.
Người đàn ông này, đẹp mắt đến mức rất không chân thật.
Đường cong trên mặt sắc sảo, đôi mắt thâm thúy, trên người quấn tùy ý một áo choàng tắm, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ tinh tráng, làn da tốt đến kỳ quái, mang theo một loại cảm giác quyến rũ.
Qua sự mài dũa của thời gian, khí chất vương giả của anh càng ngày càng tăng.
Mắt Thẩm Chanh nhìn thẳng, hoàn toàn không nhận ra thần thái sắc mị mị của mình.
Qua một hồi lâu, cô mới sực tỉnh, thuận miệng đáp lại một tiếng: "Đang xem thiệp mời."
Bình thường Thẩm Chanh tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn trả lời vấn đề của anh như vậy.
Sẽ ngoan ngoãn như vậy, hoàn toàn bởi vì mới vừa rồi đẫ bị anh đầu độc tâm trí.
Tâm trạng Thi Vực không khỏi tốt lên, sải bước lớn qua, lúc này mới nhìn đến tấm thiệp mời Thẩm Chanh cầm trong tay.
Thiệp mời là một nhân vật lớn có mặt mũi của thành Giang phái người đưa tới vào ban ngày, mời Thi Vực đi tham gia một tiệc rượu thương nghiệp.
Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Thiệp mời như vậy, từ sáng đến tối, không biết Thi Vực phải thu đến bao nhiêu, tự nhiên sẽ không để bụng.
Cho nên lúc đó chỉ tùy ý nhìn một cái, liền ném thiệp mời tới bên cạnh, không biết sao lại bị Thẩm Chanh phát hiện được.
Thẩm Chanh thấy anh nhìn thiệp mời không nói gì, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì, vì vậy hỏi: "Anh đi không?"
Thi Vực không suy nghĩ chút nào, liền nói câu: "Không đi."
Có thời gian còn không bằng ở nhà ....
Sau đó lại nghĩ tới bây giờ còn không thể làm vận động kịch liệt gì với cô, lập tức có chút bực bội.
Thẩm Chanh nghe được anh nói không đi, có hơi thất vọng: "Đi đi, em muốn đi, mấy ngày nay em ở trong nhà đã sắp buồn bực hỏng rồi, em muốn ra ngoài đi dạo."
"Không cho phép đi."
Thi Vực một hơi từ chối, giọng điệu bá đạo không cho thương lượng.
Nói đùa, tiệc rượu là loại địa phương rồng rắn lẫn lộn, sao có thể để cho cô đi.
Loại địa phương phức tạp, không biết có bao nhiêu người sẽ sinh ra tạp niệm.Bạn nào mún đọc trước 400 chương liên hệ : tttukidmh@gmail.com nhé ;)
Người phụ nữ của anh, không cho phép bất kỳ ai ngấp nghé!