Nhân viên phục vụ đưa cà phê tới, không biết có phải là nhìn thấy cử động của Tần Cận và Diệp Tử quá mức thân mật hay không, tay lập tức lắc một cái, cà phê trong tách liền bắn tung tóe ra.
"A! Nóng!"
Bị cà phê bắn vào, Diệp Tử thoáng nhảy lên từ trên đùi Tần Cận.
Thẩm Chanh thấy thế, nhíu mày, vội rút mấy tờ khăn giấy trong hộp cho cô bé, "Nhanh lau đi."
Diệp Tử nhận khăn giấy lau cà phê trên tay, trên mu bàn tay, rất nhanh ửng đỏ một mảng lớn.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Tần Cận chỉ liếc mắt nhìn, sắc mặt liền trầm xuống, một phát kéo Diệp Tử qua, răn dạy nhân viên phục vụ: "Không có mắt sao? Nhanh gọi người phụ trách của các người đến đây!"
"Xin lỗi, thật xin lỗi .... tôi, tôi không phải cố ý ...."
Nhân viên phục vụ cúi đầu, vốn không dám liếc nhìn Tần Cận.
Diệp Tử đưa tay lôi kéo tay áo Tần Cận, "Thôi, đừng làm khó dễ cô ấy, em cũng không có chuyện gì."
Tần Cận quay đầu lại liếc mắt nhìn tay Diệp Tử, lập tức có chút nổi nóng, "Đều biến thành như vậy còn nói không có gì, em là cố ý chọc tức ông đây!"
Thẩm Chanh liếc anh ta một cái, "Tần nhị thiếu, bỏ qua đi."
Nghe thấy Thẩm Chanh gọi Tần Cận là Tần nhị thiếu, nhân viên phục vụ không nhịn được run rẩy lên, "Tiên, tiên sinh .... Tôi trước tìm một chút thuốc trị phỏng đến đây, thật, thật xin lỗi ...."
Tần nhị thiếu - nhà giàu số một thành Giang, nổi tiếng tàn nhẫn.
Trong mắt người ngoài, ngoại trừ Thi Vực, Tần Cận anh ta cũng là một người đàn ông sát phạt quả quyết.
Thanh danh bên ngoài của Tần Cận, coi như không quen biết anh, vừa nghe đến danh hào của anh cũng sẽ khi*p đảm ....
Nhìn thấy nhân viên phục vụ sợ đến như vậy, Thẩm Chanh ra hiệu cô ta rời đi.
Nhân viên phục vụ nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Tần Cận, run rẩy, vốn không dám rời đi.
"Cho cô đi thì đi đi, ở lại chỗ này là chờ ૮ɦếƭ sao."
Thẩm Chanh cũng không phải là người hiền lành, đặc biệt sau khi mang thai, tính tình lại càng xấu hơn.
Ngay cả chính cô cũng không biết, một lát nữa có thể đứng ở bên Tần Cận, nhằm vào nhân viên phục vụ này không.
Lúc này nhân viên phục vụ mới rời đi, biến mất ở trong tầm mắt mấy người.
Tần Cận lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống, gọi điện thoại cho thủ hạ, mới vài phút, đã có người đưa tới thuốc trị phỏng.
Vẫn là thuốc bôi ngoài da thượng đẳng đắt giá chính hiệu.
Diệp Tử muốn tự mình xức thuốc, Tần Cận lại cầm tay của cô, không cho cô nhúc nhích, tự mình bôi thuốc lên cho cô.
Mặt Diệp Tử đã đỏ, lại càng đỏ thêm, cuối cùng đỏ đến mang tai....
Thẩm Chanh dời tầm mắt, chẳng muốn nhìn hai người.
Thật sự mà nói, không phải chẳng muốn nhìn, là không nhìn nổi.
Bây giờ kẻ có tiền, một người còn có thể chơi hơn một người!
Đúng lúc đó, điện thoại di động của cô vang lên.
Lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Thi Vực gọi tới.Muốn đọc nhanh full nhất truy cập : thích đọc truyện.com
Vốn Thẩm Chanh đang hờn dỗi với anh, cho nên không có ý định muốn nhận, trực tiếp nhấn phím từ chối không tiếp.
Cô không tiếp, Thi Vực cũng không có gọi nữa.
Qua vài phần phút, anh gửi tới một tin nhắn, chỉ có một con số: 10.
Thẩm Chanh không để ý tới.
Gửi tin nhắn số đếm, có thể uy Hi*p được ai?
Năm phút sau, lại nhận được một cái tin nhắn: 9.
Cô vẫn không để ý.
Đầu kia, Thi Vực cách mỗi năm phút liền gửi một tin nhắn cho cô.
Nội dung là bắt đầu chuyển từ 10 xuống con số phía dưới.
Lúc gửi tin nhắn, anh đang họp ở phòng họp 19 thành hoàng đế.
Thế nhưng, bất luận là đang thương nghị chính sự hay là bàn hạng mục, đều không ai dám có ý kiến gì với anh.
Lúc tin nhắn gửi đến 1, Thẩm Chanh vẫn không trả lời, anh trực tiếp đứng dậy, ném mọi người ở trong phòng hội nghị.
Lý do rất тһô Ьạᴏ rất đơn giản, tôi là ông chủ, tôi nói là tính!
Một lát sau, lại có trợ lý đi vào truyền lời: "BOOS nói, dùng tiền mời các người, đầu tư cho các người, không phải để cho các người đi tới cơ quan, nếu như lúc ngài ấy không có ở đây, lợi nhuận giảm bớt, hoặc là gì khác.... Như vậy .... Có lá gan liền thử nhìn một chút!"
Mọi người: "...."
Lời này đâu giống như người làm ăn đang nói, rõ ràng là lời uy Hi*p của người đứng đầu hắc bang thì có!
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, về cơ bản không ai dám nói lời linh tinh nào.
Thi Vực rời khỏi 19 thành hoàng đế, dùng một cước dẫm chân ga đến đáy, thậm chí xông thẳng qua mấy đèn đỏ, dùng hành động diễn dịch cái gì gọi là liều lĩnh đến không ai bì nổi.
Trong quán cà phê.
Tần Cận có chuyện muốn đi làm, hàn huyên với Thẩm Chanh vài câu liền mang theo Diệp Tử rời đi.
Vốn Diệp Tử không muốn đi, nhưng hoàn toàn không lay chuyển được anh.
Thẩm Chanh lại uống nửa ly nước lọc, mới đứng tính rời đi.
Nhưng vừa đứng dậy, bả vai đã bị người nắm lấy, sau đó, cô bị cưỡng chế ấn trở về trên sofa.
Ánh mắt Thi Vực âm u, vung tay lên, lập tức có người đi vào dọn dẹp, tất cả khách hàng còn lại đều bị \'Mời\' đi ra ngoài.
"Thẩm Chanh Tử, có bản lĩnh ha?"
Anh ngồi xuống, bàn tay một phát chế trụ cằm của cô, Ϧóþ cô đau nhức.
"Có bản lĩnh anh lại dùng thêm chút sức, Ϧóþ ૮ɦếƭ em đi!"
Thẩm Chanh nhìn thẳng anh, cũng không kêu đau.
"Uy Hi*p anh?"
Ánh mắt sâu thẳm càng thêm lạnh chìm, hơi thở nguy hiểm bắt đầu tràn ngập ra.
"Uy Hi*p anh thì thế nào!"
Thi Vực híp mắt, "Em nói anh có thể làm gì với em?"
"Anh.... Ưm!"
Miệng, đột nhiên bị anh ngăn chặn.
Trận đánh cuộc của hai người, từ trước hôn nhân đến sau hôn nhân, dường như vẫn luôn kéo dài.
Thẩm Chanh có chút rầu rĩ.
Người đàn ông này, chỉ biết dùng cách này!
Đưa tay đẩy anh, nhưng anh không chịu buông cô ra, ngược lại nụ hôn này càng sâu hơn.
Khi nhân viên phục vụ của quán cà phê nhìn thấy cảnh này, toàn bộ đều thức thời lui xuống.
Cuối cùng, Thi Vực vẫn là không có cách nào với Thẩm Chanh.
Ngoại trừ có thể phong bế miệng của cô, uy Hi*p cảnh cáo cô vài câu, liền không tìm được phương pháp khác để dạy dỗ cô.
Trên đường về dinh thự, Thẩm Chanh vẫn luôn rầu rĩ không vui, nhìn phía ngoài cửa xe, không nói gì.
Thi Vực nhìn cô một cái, cũng không nói gì, tiếp tục nhìn phía trước không chớp mắt lái xe.
Lái xe vào dinh thự, dừng ở phía dưới lầu chính.
Không đợi Thi Vực xuống xe mở cửa cho mình, Thẩm Chanh liền mở cửa xe, xuống xe.
Cũng không nhìn anh cái nào, bước đi vào phòng khách, chạy lên lầu.
Cô tắm rửa trùm khăn tắm đi ra từ phòng tắm, Thi Vực đang ngồi ở sofa trên ban công xem báo, nhìn thấy cô đi ra, anh tự tay chỉ hướng bên cạnh, giọng nói có phần hơi trầm thấp: "Đồ ngủ."
Thẩm Chanh không để ý anh, đi trở về cầm đồ ngủ, sau đó đi trở về phòng tắm một lần nữa, lúc đang muốn mặc, anh đã đi vào.
Không nói một lời, đi tới liền cởi khăn tắm của cô ....
Thân thể Thẩm Chanh cứng đờ, sau đó bắt lấy bàn tay không an phận kia, cuối cùng nói một câu với anh, "Anh làm gì?"
"Em không tiện, anh thay giúp em."
Anh nói xong, rút tay ra từ trong tay cô, tiếp tục cởi khăn tắm của cô.
Thẩm Chanh một phát hất tay của anh xuống, nhíu chặt mày lại: "Em không tiện từ bao giờ vậy hả? Không tiện chỗ nào?"
Thi Vực đứng không nhúc nhích, liếc nhìn cô từ trên cao xuống, môi mỏng nhẹ nhàng khẽ động: "Em mang thai, chỗ nào cũng không tiện."
Thẩm Chanh nghe tiếng, lấy tay sờ bụng của mình một chút, mới ngẩng đầu nhìn anh, "Lớn chỗ nào, bằng phẳng, cũng không lộ bụng bầu!"
"Anh nói lớn là lớn." Ngữ khí của anh, vẫn bá đạo không thể nghi ngờ như cũ.
"...."
"Anh nói em không tiện thì chính là không tiện."
"...."
"Buông tay, đừng nắm khăn tắm, thay quần áo đi."
"Không buông! Người khác giúp em thay quần áo, em sẽ có áp lực, anh có thể đi ra ngoài không!"
Người nào đó dứt khoát ném ra một câu, "Không thể."