Hạ An An sửng sốt, "Gì?"
Thẩm Chanh hiếm khí tốt tính khí lặp lại một lần, "Nói cô ngu xuẩn."
Mặt Hạ An An đỏ lên, "Tôi chẳng qua chỉ hỏi một chút cô có bị rắn cắn bị thương hay không thôi, sao lại thành ngu xuẩn rồi? Thẩm Chanh, dù hai chúng ta từng có xích mích, cô cũng không cần phải nhục nhã tôi như vậy chứ!"
"Nhục nhã cô." Khóe miệng Thẩm Chanh treo ý cười, nhưng không có một chút xíu nhiệt độ, "Muốn Gi*t một người có thể có rất nhiều cách, tại sao cô cứ luôn thích dùng loại thủ đoạn thấp kém như vậy chứ."
Trên mặt Hạ An An lần lượt thay đổi một trận xanh một trận đỏ, "Cô đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn, tôi Gi*t người khi nào hả? Không có chứng cớ cô đừng nên nói lung tung!"
Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, "Hạ độc, tai nạn xe cộ, cô cho rằng tôi không biết?"
Hạ An An sững sờ một chút, ngay sau đó liền khẩn trương lên, "Tôi,.... Tôi không biết cô đang nói cái gì!"
Thẩm Chanh nheo con ngươi khêu gợi người lại, ý cười bên môi thu lại vài phần, "Cô không biết tôi nói gì cũng không sao, nhưng cô rất nhanh sẽ biết, cái gì gọi là một cái giá lớn."
Tay nắm túi xách đột nhiên căng thẳng, trên trán Hạ An An đã toát ra mồ hôi lạnh, cô ta nhìn Thẩm Chanh, còn đang cố gắng chống đỡ thân thể đã bắt đầu như nhũn ra của mình, "Cô ít nói những lời này dọa tôi đi! Tôi cũng không có làm chuyện phạm pháp gì, sẽ trả một cái giá lớn gì chứ!"
Thẩm Chanh cũng không muốn tiếp tục nói tiếp với cô ta, trực tiếp đi vào thang máy tư nhân.
Ở trước một giây cửa thang máy muốn đóng lại, cô nhìn Hạ An An bên ngoài, khẽ nhướn môi, "Sau này lúc làm chuyện xấu thì tâm tư lớn một chút, tuyệt đối đừng thả rắn nhầm phòng."
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy liền chậm rãi khép lại.
Hạ An An sững sờ nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm gắt gao cửa thang máy, thật lâu sau mới hiểu được ý của câu nói kia.
Rắn, thả nhầm phòng?
Cũng vào lúc này mới nhớ tới, Thẩm Chanh mặc ....
Hoàn toàn không giống như trên tấm hình!
Nhưng thủ hạ làm việc cho cô ta, lại đảm bảo với cô ta là không có nhận lầm người, nói là cách ăn mặc giống như trên tấm ảnh!
Trên tấm ảnh là áo sơ mi trắng quần jean, nhưng Thẩm Chanh lại mặc một váy dài màu trắng....
Đó chính là nói, thủ hạ thật sự coi người khác nhầm lẫn thành cô ta, thả rắn vào gian phòng của người khác?
Lúc này Hạ An An mới sực tỉnh hiểu ra mình đã gây họa, nghĩ đến lời Hà Duệ nói vừa rồi, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt cô ta vội vàng đi vào thang máy, nhưng cửa thang máy còn chưa kịp đóng lại, liền có mấy vệ sĩ áo đen tiến vào, cưỡng chế kéo cô ta ra khỏi thang máy.
Lảo đảo một cái, cô ta ngã mạnh xuống đất, đầu gối bị ngã rách, đau đến mức cô ta rống to với mấy vệ sĩ: "Các người làm gì vậy! Dám ᴆụng vào tôi, không muốn sống phải không!"
Cô ta tưởng lầm là người của Hà Duệ, cho nên mới kiêu ngạo như vậy.
Lại không biết những người này không có một chút liên quan với Hà Duệ, mà chính là thủ hạ của Mạc Khuynh Tâm.
Vệ sĩ thờ ơ với rít gào của cô ta, thấy cô muốn bò dậy từ dưới đất, một cước quét ngang qua, Hạ An An lại ngã xuống mặt đất lần nữa, lần này đến mặt cũng trầy da rồi.
Cô ta giãy dụa ngồi dậy từ dưới đất, che mặt bị thương lại nhìn chằm chằm mấy vệ sĩ, "Rốt cuộc các người muốn làm gì!"
Đối với chất vấn của cô ta, vệ sĩ làm như không nghe thấy, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
Không có cách nào, Hạ An An chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Duệ.
Điện thoại vừa mới tiếp thông, cô ta liền ủy khuất khóc lên, "Anh Duệ, anh mau tới cửa thang máy cứu em, có người đánh em ...."
Chưa nói hết câu sau, điện thoại đã bị vệ sĩ đoạt mất, hung hăng đập bể trên mặt đất.
Điện thoại bị vỡ nát, linh kiện rải tác tứ tung.
Lúc Thi Vực bị một đám người vây quanh đi ra từ phòng khách quý, Hạ An An đang ngồi bệt dưới đất uất ức khóc.
Bởi vì Thi Vực quá mức bắt mắt, Hạ An An liếc mắt liền thấy anh chính giữa mọi người, trong lúc nhất thời, nước mắt ngừng lại, đầu cũng cúi thấp xuống dưới.
Mấy vệ sĩ nhìn thấy Thi Vực, lần lượt cúi đầu, "Thi thiếu "
Những người vệ sĩ này, gần như không có một ai là không nhận ra Thi Vực, người hiểu rõ tính cách của anh càng không dám có một chút bất kính ở trước mặt anh.
Thi Vực thậm chí nhìn cũng không liếc nhìn bọn họ, liền mở chân dài ra, bước vào thang máy tư nhân.
"Thi thiếu, liên lạc sau."
"Thi thiếu, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ, có cơ hội, xin ngài nể mặt cùng ăn một bữa cơm."
"Thi thiếu, một khi hạng mục có tiến triển mới, tôi nhất định sẽ liên lạc với ngài đầu tiên."
"Thi thiếu...."
Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, mọi người mới lau đi mồ hôi mỏng trên trán.
Ai cũng không nghĩ tới, hôm nay trao đổi hợp tác công việc lại thuận lợi như vậy.
Mọi người vừa mới tán đi, Mạc Khuynh Tâm liền đi tới từ đàng xa, theo sát phía sau, còn có một Hà Duệ mặt mày ngưng trọng.
Nhìn thấy Hà Duệ đến rồi, Hạ An An vừa mới ngừng nước mắt liền không nhịn được lại khóc lên, bộ dáng điềm đạm đáng yêu này, thật sự là khiến người ta vừa thấy đã thương.
"Hu hu .... anh Duệ ...."
Giọng của cô ta xen lẫn khóc nức nở, nghe đặc biệt uất ức.
Hà Duệ nhíu chặt mày đi theo sau lưng Mạc Khuynh Tâm, nhìn thấy bộ dạng của Hạ An An, tuy có không đành lòng, nhưng cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, anh ta khách khách sáo sáo hỏi, "Mạc tiểu thư, không biết bạn gái của tôi đắc tội cô chỗ nào?"
Mạc Khuynh Tâm không nói gì, chỉ là vẫy vẫy tay, bên cạnh liền có vệ sĩ cầm một máy tính bảng tới.
Từ trong máy tính bảng, vệ sĩ bật một tấm ảnh lấy ra từ trong video, phóng đại, sau đó đưa máy tính bảng cho Hà Duệ.
Hà Duệ vừa nhận lấy xem, lập tức sửng sốt.
Tấm ảnh từ trong đoạn video, là hình ảnh Hạ An An trong thang máy.
Mà hình ảnh phóng đại, là khi cô ta soạn tin nhắn, tuy nội dung tin nhắn có chút mơ hồ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy rõ.
Nội dung là: 【 Chị họ, chuyện đã thành công, em đã tìm thủ hạ của anh Duệ, để hắn thả một con rắn vào gian phòng của tiện nhân kia, nghe nói tiện nhân kia đã sợ đến ૮ɦếƭ khi*p! 】
Xem hết nội dung tin ngắn, Hà Duệ trả máy tính bảng lại cho vệ sĩ, sau đó giải thích với Mạc Khuynh Tâm: "Mạc tiểu thư, tôi nghĩ chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó. Thứ nhất, bạn gái của tôi không có quen biết cô. Thứ hai, cô ấy không có bất kỳ lý do gì để làm ra chuyện như vậy với cô."
Mạc Khuynh Tâm ung dung thản nhiên liếc nhìn Hạ An An, sau đó mới thu hồi tầm mắt chuyển lên trên người Hà Duệ, "Cho nên ý của anh là ảnh trong đoạn video là tôi cố ý giả tạo đúng không?"
Hà Duệ vội phủ nhận: "Tôi cũng không có ý tứ này, Mạc tiểu thư, tôi chỉ là cảm thấy chuyện rất trọng đại, hẳn là nên điều tra rõ ràng trước."
Mạc Khuynh Tâm cười cười, cũng không có nói thêm gì nữa.
Thậm chí cô ta không liếc nhìn Hà Duệ nữa, liền cất bước đi tới trước mặt Hạ An An.
Hà Duệ cũng nhanh bước theo, trước khi Mạc Khuynh Tâm nói chuyện liền mở miệng trước, "An An, nhanh giải thích rõ ràng chuyện này!"
Hạ An An không ngốc, vừa mới nghe được đối thoại của hai người liền hiểu quan hệ lợi hại trong đó.
Biết lần này không chỉ là hại sai người đơn giản như vậy, người phụ nữ này, vừa nhìn liền biết lai lịch không nhỏ ....
Nước mắt lại chảy xuống, cô ta uất ức nói: "Em .... em chỉ là muốn cho cô ta một bài học, không ngờ sẽ thả nhầm phòng ...."
Lời của cô ta vừa mới rơi xuống, Hà Duệ liền vươn tay cho cô ta một cái tát: "Hồ đồ! Bình thường thật sự là chiều hư em rồi! Còn không mau nói xin lỗi với Mạc tiểu thư!"