Lúc Hà Duệ vội vàng đuổi tới gian phòng của Mạc Khuynh Tâm, phát hiện trong phòng rối loạn không yên, còn có nữ phục vụ nằm trên mặt đất.
Quan trọng nhất là, còn có một con rắn!
Loại phòng đẳng cấp như vậy, đừng nói là rắn, ngay cả có con kiến bò vào trong phòng, cũng là nhân viên làm việc thất trách.
Hà Duệ biết rất rõ thân phận của Mạc Khuynh Tâm, biết cô ta không chỉ có tiền, còn có hậu đài rất cứng, tự nhiên không dám có một chút chậm trễ với cô.
Lập tức sai người đến xử lý gian phòng, đồng thời khách khách sáo sáo mời Mạc Khuynh Tâm đến một gian phòng khác.
"Mạc tiểu thư, chuyện phát sinh như vậy ...."
"Không cần nhiều lời, lập tức sai người tra rõ ràng là ai giở trò quỷ ở sau lưng!"
Mạc Khuynh Tâm là người thông minh, không phải không biết chuyện này là có người gian lận ở sau lưng.
Hà Duệ cố gắng hết mức để bản thân trấn định lại, anh ta gật đầu: "Mạc tiểu thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng cho cô một lời giao phó."
Mạc Khuynh Tâm không nói thêm gì nữa, chỉ là rót một ly rượu đỏ, đưa đến bên môi khẽ nhấp một ngụm.
Cô ta luôn trầm lắng suy tư, khiến người ta không đoán ra được tâm tư của cô ta.
Sau khi Hà Duệ đi ra từ gian phòng, lập tức phái người đi thăm dò, nhưng lại không tra được một chút manh mối.
Lúc đang mặt ủ mày chau, Hà Duệ nhận được điện thoại Hạ An An gọi tới.
Trong điện thoại, giọng nói Hạ An An nũng nịu, "Anh Duệ, em nhớ anh lắm, muốn đến Thủy Đô bồi anh, được không?"
Giọng điệu Hà Duệ có chút bất đắc dĩ, "Hôm nay có rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian ở cùng em."
Hạ An An không chịu thỏa hiệp, tiếp tục đeo bám dai dẳng, "Người ta tới thăm anh cũng không phải muốn luôn lượn vòng quanh anh, sẽ không chậm trễ công việc của anh."
Hà Duệ do dự một chút, vẫn đáp ứng: "Được rồi, muốn đến cứ đến."
"Cảm ơn thâи áι, em biết ngay anh yêu em nhất..."
Cúp điện thoại, Hạ An An thả điện thoại di động về trong túi, lấy tay đùa nghịch tóc uốn xoăn màu rượu vang một chút, mặt mang theo ý cười quyến rũ, nghênh ngang đi tới Thủy Đô.
Có nhân viên làm việc nhìn thấy cô ta đến, đều khách khách sáo sáo chào hỏi với cô ta.
Hạ An An rất hưởng thụ cảm giác như vậy, một đường đi qua, cũng không để ý ai, cao ngạo giống như là nữ vương.
Đợi đến khi cô ta đi vào, những nhân viên kia bắt đầu xì xào bàn tán ở sau lưng.
"Xem bộ dáng đắc ý vênh váo của cô ta kìa, thật coi mình như chủ nhân trở về ấy! Thôi đi, có tài giỏi gì đâu chứ!"
"Đúng vậy, ngay cả đàn ông của mình đều không trông chừng được, ai cũng biết tổng giám đốc Hà léng phéng với người phụ nữ khác, chỉ một mình cô ta bị lừa mà chẳng hay biết gì."
"Không có cách nào, ai bảo cô ta ngu xuẩn như vậy."
"Điển hình иgự¢ to mà không có não, thật ném thể diện của phụ nữ chúng ta...."
"Nếu cô ta thông minh một chút, tổng giám đốc Hà cũng sẽ không lên giường với người phụ nữ khác, đáng đời cô ta."
Hạ An An chìm đắm bên trong hào quang của nữ chủ nhân, hoàn toàn không có phát hiện ánh mắt khác thường khi người khác nhìn thấy cô ta.
Đẩy cửa phòng làm việc của Hà Duệ ra, nhìn thấy Hà Duệ đang đứng cạnh cửa sổ hút thuốc, Hạ An An liền đi vào ôm lấy anh ta từ phía sau.
Vừa áp lên trên người anh ta, liền nghe thấy được một mùi nước hoa gay mũi, vì vậy không nhịn được hỏi Hà Duệ, "Sao anh lại đổi nước hoa rồi? Chai em tặng cho anh đâu, anh không thích sao ...."
Thân thể Hà Duệ hơi dừng lại, sau đó đẩy cô ta ra, xoay người lại, dùng tay nắm lấy bờ vai của cô ta, giải thích: "Khách hàng tặng, anh đâu thể không nể mặt chứ."
Tuy Hạ An An có chút không vui, nhưng cũng không có tiếp tục truy cứu, nghĩ đến mục đích tới nơi này, cô ta liền dời chủ đề, "Vừa rồi lúc em tiến vào nghe người ta nhắc tới Thi Vực và tiện nhân Thẩm Chanh kia, có phải bọn họ ở trong này không?"
Nghe được Hạ An An hỏi như vậy, Hà Duệ không có trả lời cô ta, mà là đặc biệt nghiêm túc nhắc nhở cô ta, "Hôm nay xảy ra chút chuyện, em đừng gây thêm phiền phức nữa, nếu không sẽ phiền toái."
Nhìn thấy bộ dạng Hà Duệ, Hạ An An ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, không có tiếp tục hỏi nhiều.
Thân mật với Hà Duệ một hồi, cô ta lấy cớ muốn đi uống cà phê.
Sợ cô ta gây chuyện thị phi, Hà Duệ lại dặn dò cô ta vài câu, mới để cho cô ta rời đi.
Nhưng sau khi Hạ An An đi ra khỏi phòng làm việc của anh, trực tiếp vào thang máy, ấn xuống phím \'9\'.
Tầng chín, mấy nhân viên phục vụ đang nhẹ nhàng quét dọn gian phòng của Mạc Khuynh Tâm, vừa xử lý mảnh thủy tinh trên mặt đất, vừa châu đầu ghé tai.
"Không biết ai lớn gan như thế? Cả gan dám thả rắn vào trong phòng này."
"Đúng vậy, người đó quả thực là cả mạng cũng không cần, nếu như bị bắt được, không ૮ɦếƭ thì hẳn cũng tàn phế!"
Hạ An An mới đi ra từ thang máy, chợt nghe được đối thoại của hai người.
Biết kế hoạch thành công, trong bụng cuồng tiếu, nhưng trên mặt không có biểu hiện ra một chút khác thường.
Cô ta lắc lắc eo nhỏ nhắn đi tới cửa, liếc nhìn sàn nhà dơ dáy bẩn thỉu, mở miệng hỏi: "Rối loạn thành ra như vậy, đây là xảy ra chuyện gì?"
Nhân viên phục vụ nhận ra cô ta, đầu tiên là lễ phép chào hỏi cô ra một tiếng \'Hạ tiểu thư\', rồi mới trả lời vấn đề của cô ta: "Là như vậy, hôm nay có người thả một con rắn vào căn phòng này, đã quấy rầy khách ở đây."
Hạ An An ồ một tiếng, lại hỏi: "Người đó có sao không?"
"Nghe nói là bị rắn dọa không nhẹ, đã được đặc biệt hộ tống rời khỏi Thủy Đô."
Lời của nhân viên phục vụ vừa mới rơi xuống, Hạ An An liền xoay người đi vào thang máy.
Trong thang máy, mặt mũi cô ta tràn đầy ý cười lạnh.
Lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, soạn một tin nhắn gửi cho Đào Đào.
Nhưng cô ta lại không biết, nhất cử nhất động của cô ta, đang bị người giám thị.
Trong phòng quan sát.
Mạc Khuynh Tâm dựa nghiêng người trên tường, ngón tay suông dài chỉ vào người phụ nữ trong màn hình, hỏi nhân viên công tác, "Cô ta là ai?"
Nhân viên công tác đáp: "Cô ta là bạn gái của tổng giám đốc Hà chúng tôi."
Mạc Khuynh Tâm nhíu mày, cười như không cười, nhưng trong mắt bắn ra ánh mắt không hiền hòa.
Vệ sĩ bên cạnh như là đọc hiểu ánh mắt của cô ta, lập tức thối lui ra khỏi phòng quan sát.
Hội đàm của Thi Vực và khách hàng vẫn chưa kết thúc, Thẩm Chanh đi nhà hàng uống một ly sữa tươi, rồi tính đi về phòng chờ anh.
Không ngờ, gặp được Hạ An An trước cửa thang máy.
Đối với tình cờ gặp nhau này, Thẩm Chanh từ chối cho ý kiến, thậm chí nhìn cũng lười phải nhìn Hạ An An.
Nhưng Hạ An An lại không thể bỏ qua sự tồn tại của cô, nhìn thấy cô, vẻ mặt cô ta có chút phức tạp.
Vì để không bị người phát hiện mánh khóe, cô ta không thể không giả thành bộ dạng của một người không có việc gì.
"U, không ngờ Thẩm đại tiểu thư lại có thể chịu đến loại địa phương nhỏ người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp này." Ngữ điệu Hạ An An mang theo giễu cợt, nhưng lại không có biểu hiện ra quá rõ ràng.
Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, "Cô có ý kiến?"
"Ý kiến thì không có, tôi chẳng qua chỉ là muốn nói cho cô biết, người đàn ông của tôi là ông chủ của Thủy Đô."
Tuy Hạ An An có kiêng kị, nhưng vẫn đắc ý vênh váo, thậm chí đã quên, dù người đàn ông của mình có bản lĩnh hơn nữa, cũng hoàn toàn không có năng lực chống lại Thi Vực.
Thẩm Chanh híp híp mắt, "Thì thế nào?"
"Không được tốt lắm, tôi chính là nghe nói, có người thả rắn vào trong phòng, khiến cho trong phòng rối loạn. Aizz! Không biết có bị cắn bị thương hay không?"
Hạ An An cố ý giả làm bộ dạng tốt bụng dò hỏi, nhưng đã hoàn toàn không ý thức được đã lộ ra sơ hở vì câu này.
Thẩm Chanh nhìn cô ta, cuối cùng không nhịn được cong khóe môi lên, "Hạ An An, cô thật là ngu đến hết thuốc chữa."