Sau khi cô đi ra một khoảng cách, Thi Vực mới mở miệng nhắc nhở, "Mật mã, sinh nhật của em."
Âm nhạc sàn nhảy đinh tai nhức óc, nhưng Thẩm Chanh lại ngoài ý muốn nghe được giọng nói vô cùng từ tính này
Chính cô cũng không nhớ được sinh nhật, tên đó lại có thể tra ra được?
Nhìn bóng lưng Thẩm Chanh biến mất không thấy nữa, bartender nghi hoặc nhíu mày ....
Theo dự đoán của anh, người phụ nữ kia là người Thi đại thiếu nhìn trúng....
Ném số tiền lớn chỉ vì thu được một tiếng cười của cô, nhưng đáng tiếc đó là một mỹ nhân lạnh lùng.
Cùng lúc âm thầm suy đoán, anh ta cũng đang cảm thấy may mắn mới vừa rồi chính mình không có làm ra cử động gì khác thường, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Còn nhớ một năm trước, có người liều mạng phun một câu thô tục trước mặt Thi đại thiếu, hôm sau, người đó liền trở thành tàn phế.
Nửa năm trước, có truyền thông viết Thi đại thiếu là đồng tính, hôm sau, tòa soạn báo đó liền đóng cửa.
Ba tháng trước, có người lái xe cọ xát xe của Thi đại thiếu, hôm sau, lão tổng một công ty ô tô tuyên bố phá sản.
Một tháng trước, có phóng viên chụp được ảnh ngủ của Thi đại thiếu, hôm sau, người chụp ảnh đó liền bị trói Tʀầռ tʀʊồռɢ ném vào nơi đi săn và bầy sói....!
Về phần sau đó mấy vị kia như thế nào, cũng không thể nào biết được.
* .... ....
Gắt gao nhìn chằm chằm thẻ vàng đặt trên bàn, Thẩm Trung Minh thỉnh thoảng thay đổi vị trí một chút, ngay cả mắt cũng không chớp chút nào.
"Con gái, đây là người khác đưa cho con?" Ông rất không xác định hỏi một câu.
"Không phải".
Hình như, người nọ cũng không nói muốn đưa thẻ vàng cho cô.
"Lừa gạt được?" Thẩm Trung Minh lại hỏi.
"Không phải."
"Này .... Có phải là trộm được không!" Thẩm Trung Minh hoảng sợ một chút, "Con gái, lừa đảo cũng có tác phong nghề nghiệp của lừa đảo nha, không thể tùy tiện rối loạn trộm đồ!"
"Cha không thể nói dễ nghe một chút sao."
"Vậy con trực tiếp nói cho cha biết thẻ vàng này lấy được từ chỗ nào là được rồi mà? Đừng để một mình cha ở chỗ này đoán mò nữa!" Thẩm Trung Minh rối rắm không thôi.
"Ai bảo cha đoán chứ?" Thẩm Chanh nhíu chặt mi tâm, "Có nửa xu liên quan với cha à."
"Có ...." Thẩm Trung Minh dùng ngón tay chỉ tới cửa lớn không ngăn được ánh sáng, "Cửa đã xấu thành như vậy, cha phải lấy tiền đi mua cánh cửa mới, nếu không nửa đêm ngày nào đó con bị người đánh cắp đi, cha phải tìm con ở đâu đây?"
"Cút đi."
"Không nói đúng không .... Vậy cha trở về phòng ngủ đó...."
"Này...." Nhìn bóng lưng của ông, Thẩm Chanh liếc mắt, "Trở về."
Dường như đã sớm biết cô sẽ gọi ông lại, Thẩm Trung Minh quay đầu lại cười chói lọi một tiếng, "Đứa con gái ૮ɦếƭ tiệt kia, cha đây còn không biết đức hạnh của con sao ...."
Thẩm Chanh nhíu mày, "Sinh nhật của con là khi nào."
"Ngày 8 tháng 9 năm XXXX."
Không cần suy nghĩ, Thẩm Trung Minh liền trả lời được vấn đề này.
Đối với chuyện này, Thẩm Chanh vẫn tương đối hài lòng, "Coi như cha còn có chút lương tâm."
Nói xong, đưa tay ném thẻ vàng tới trên bàn.
Thẩm Trung Minh đưa tay tiếp được, chợt nghe Thẩm Chanh lạnh nhạt nói một câu, "Mua cửa đi."
Thẩm Trung Minh vừa nghe, lập tức cười nở hoa, "Đúng vậy! Tuân theo ý chỉ của lão phật gia!"
Vì vậy....
Ông dùng tốc độ cực nhanh ra cửa, chưa đến nửa tiếng, ông lại vòng trở lại.
Đầu ông đầy mồ hôi, không có mua cửa, cũng không thợ sửa cửa tới.
Thẩm Chanh híp mắt hỏi ông, "Máy ATM hư rồi?"
Thẩm Trung Minh lau mồ hôi, lắc đầu.
Thẩm Chanh lại hỏi: "Mật mã sai?"
Thẩm Trung Minh lau mồ hôi, lắc đầu lần nữa.
Thẩm Chanh dằn tính tình, hỏi một lần nữa, "Thẻ có vấn đề?"
Thẩm Trung Minh tiếp tục lắc đầu ....
Thẩm Chanh bùng nổ: "Nói tiếng người!"
Thẩm Trung Minh hít sâu một hơi, thở ra lần nữa.
Đợi cho tâm trạng thoáng bình phục, mới tiến lên trước, "Con gái, con có biết Caly bao nhiêu tiền không?"
Thẩm Chanh nhíu mày, "Không đủ mua cửa sao?"
"Đủ rồi, quá đủ rồi..."
"...."
"Bên trong có năm trăm vạn! Không sai, con gái, là năm, trăm, vạn!"
"Phốc...."
Đây là làm thứ hai Thẩm Chanh phun trong tối nay rồi.
Có thể phun đến không văn nhã nhưng lại đẹp mắt như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có cô thôi.
Đợi sau hòa hoãn lại, cô mới hỏi, "Sáu số không?"
Thẩm Trung Minh gật đầu, "Sáu số không."
Thẩm Chanh lại hỏi: "Xác định không là một hai ba hoặc bốn số không?"
Thẩm Trung Minh đáp: "Xác định không là một hai ba bốn, mà là sáu số không!"
"Ừ, biết rồi." Thẩm Chanh lạnh nhạt liếc nhìn ông một cái, sau đó không có sau đó.
"Con gái?" Thẩm Trung Minh hoài nghi cô có phải là kích thích quá độ, ngốc rồi.
"Ừ."
"Một khoản tiền lớn như vậy, đều của con sao ...."
"Thích sao, của cha hết đấy."
"Con gái đừng hồ nháo! Cha là đang nói nghiêm chỉnh với con!"
"Con mắt nào của cha nhìn thấy con không nghiêm chỉnh hả."
"Con gái, đây chính là năm trăm vạn đó ...."
"Giống như đang sợ người khác không biết cha có năm trăm vạn ấy."
"Đi đi đi .... Đi ૮ɦếƭ đi, là năm trăm vạn của con, liên quan gì tới cha?"
"Không cần?" Vẻ mặt Thẩm Chanh thản nhiên, đôi mắt nhẹ híp lại.
Thẩm Trung Minh nghiêng mắt liếc nhìn cô, cất thẻ lại, "Được, dù sao tiền này tạm thời cũng không thể dùng, cha giữ trước cho con! Ha?"
Dứt lời, về thẳng phòng ngủ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Chanh nhíu mày, lâm vào trong trầm tư thật lâu....
Hai giờ sáng, Dạ Vị Ương.
Diệp Mân say như ૮ɦếƭ đi nhà vệ sinh còn chưa kịp "Nôn", liền té ngã xuống đất ngủ thi*p đi.
Ngủ một giấc, ngủ tròn ba tiếng.
Rửa mặt bằng nước lạnh, cô hiển nhiên tỉnh táo không ít.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, đến chỗ quầy bar dò hỏi, "Này, trai đẹp, người bạn kia của tôi đâu ...."
Người pha rượu vừa pha chế rượu vừa trả lời, "Đã sớm đi rồi."
Diệp Mân ồ một tiếng, nắm túi lên muốn đi.
Nhưng quay người lại, đã bị mấy người cách đó không xa hấp dẫn ánh mắt.
Lập tức móc cái gương và mỹ phẩm trong túi ra trang điểm lại, đi về phía bên kia.
"Thi đại thiếu gia, tình nhân cũ của anh đến rồi."
Thấy Diệp Mân đi về phía bên này, Đường Diễm lập tức dùng cùi chỏ thọt Thi Vực, vẻ mặt cười xấu xa.
Thi Vực đang nhìn về phía khác, rất nhanh thu hồi tầm mắt, ném cho Đường Diễm một ánh mắt dao găm, "Cút."
"Nói đi, có phải cô ta không đúng khẩu vị của cậu không?" Đường Diễm cười mờ ám, "Nếu không, ban đầu cũng không trở thành "Chỗ" để cho cậu phá ...."
"Đường Diễm, có phải cậu cảm thấy cuộc sống có chút buồn tẻ vô vị, muốn vào quan tài nằm không?" Ánh mắt sắc bén phóng thẳng về phía Đường Diễm, mang theo sát khí mãnh liệt.
"Bậy bậy bậy ...." Đường Diễm lườm anh một cái, "Tiểu gia tôi đang mùa nở hoa, còn chưa nỡ ૮ɦếƭ!"
"Không muốn ૮ɦếƭ liền ngậm miệng lại."
Thi Vực giống như là một con báo bị chọc giận, quanh thân bị một cổ hơi thở nguy hiểm bao phủ.
Trong lúc nhất thời, đến cả nhiệt độ trong không khí cũng thấp xuống vài phần.
Đường Diễm cắt một tiếng, "Tôi cũng không có nói sai, chính là hẹn hò một phút đồng hồ, chia tay, vậy cũng phải gọi là tình nhân cũ."
Mộ Bạch bên cạnh nghe tiếng, tỏ vẻ đồng ý, "Lời nói này không sai chút nào."
Trong lúc nói chuyện, Diệp Mân đã chậm rãi đi tới.
Sau khi chào hỏi, cô ưu nhã ngồi xuống, rót một ly rượu mời mấy người.
"Kính ba vị thiếu gia một ly."
Cô đứng dậy, ngoại trừ Thi Vực, Mộ Bạch và Đường Diễm đều cụng ly với cô.