Chọc Giận Bảo Bối - Chương 169

Tác giả: Hề Yên

Thẩm Chanh đi dạo một vòng ở vườn hoa phía sau, cảm thấy có chút buồn ngủ, liền định trở về phòng nghỉ ngơi một chút.
Phòng cao cấp nhất Thủy Đô, bố cục, trang trí, có thể nói là hạng nhất.
Xa hoa cực hạn, có thể so với cung đình.
Một giường tròn rộng ba mét đặt trên ban công hình tròn trong phòng, chung quanh là cửa sổ thủy tinh sát đất dày ít nhất bảy centimet.
Trên ga giường, chăn mền, cùng với đồ dùng khác, tất cả đều là vật phẩm xa xỉ.
Căn phòng này, là chuyên thuộc về Thi Vực.
Ngoại trừ anh, người có thể đi vào gian phòng này, chỉ có một mình Thẩm Chanh.
Khi nhân viên làm việc dẫn Thẩm Chanh đến gian phòng, không dám vượt qua chút nào, đứng quy củ ở ngoài cửa nghe sai khiến.
Sau khi Thẩm Chanh vào phòng, liền căn dặn tất cả mọi người lui ra, ngay cả vệ sĩ cũng bị cô đuổi đi.
Ngồi lên trên giường lớn hình tròn, cô cởi bỏ giày, nằm trên giường.
Nhìn đèn treo thủy tinh phía trên, cô đưa tay xoa bụng.
Mang thai gì đó, thật sự rất mệt.
Cô nhắm mắt lại, không lâu sau liền ngủ thi*p đi, không có chút nào phát giác được, bên ngoài gian phòng có mấy người đang núp trong bóng tối quan sát, lén la lén lút.
"Chị An, có phải là nơi này không?"
Một tên đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trốn ở một góc hẻo lánh nhỏ giọng dò hỏi người bên cạnh.
Hạ An An lặng lẽ thò đầu ra, liếc mắt nhìn cuối hành lang, gật đầu: "Ừ, nghe anh Duệ nói tầng này chuyên cung cấp cho nhân vật lớn, loại người có mặt mũi như Thi Vực, đến Thủy Đô, nhất định sẽ ở nơi này."
"Nhưng có ba gian phòng tổng thống đó, sẽ là căn phòng nào?" Tên đàn ông nghi hoặc.
"Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, anh ở nơi này chờ một chút thử xem, tôi trước tìm một chỗ trốn đã. Bình thường anh Duệ không cho tôi đến nơi này, hôm nay tôi đến đây là giấu diếm anh ấy, nếu để cho anh ấy nhìn thấy tôi vậy thì không tốt rồi." Hạ An An nói xong dừng lại, như là nghĩ đến cái gì, nhắc nhở: "Anh cẩn thận một chút, bên cạnh người phụ nữ kia có vệ sĩ, hơn nữa mỗi người đều là người luyện võ, tuyệt đối đừng để bị phát hiện. Chuyện này nếu anh tốt, tôi cho anh thêm một khoản tiền hoa hồng!"
Vừa nghe đến tiền, ánh mắt tên đàn ông kia lập tức tỏa sáng, vội vàng gật đầu đáp ứng, "Chị An, chị yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, đảm bảo hoàn thành cho chị!"
"Ừ, chuyện này liền nhờ vào anh đó." Hạ An An nói xong, lấy từ trong túi xách ra một tờ ảnh chụp, đưa cho hắn ta, "Anh nhớ gương mặt này thật kỹ cho tôi, cô ta vừa xuất hiện, anh liền động thủ, nhớ kỹ, làm sạch sẽ một chút."
"Được!"
Tên đàn ông liếc nhìn ảnh chụp, rồi cất ảnh chụp đi.
Lúc này Hạ An An mới yên tâm một chút, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, "Đừng để tôi thất vọng đó!"
Nói xong, nhìn quanh khắp nơi một phen, thấy không có người, vội vàng cầm túi xách che mặt, vội vàng đi xuống cầu thang.
Cô ta vừa mới đi, thang máy trên hành lang uốn khúc liền phát ra một tiếng "Đinh....".
Ngay sau đó, cửa thang máy mở ra.
Đầu Mạc Khuynh Tâm hơi cúi xuống, vừa dùng xem xét tài liệu, vừa đi ra ngoài.
Trong góc, tên đàn ông nhìn thấy cô đi ra từ trong thang máy, lập tức đề cao cảnh giác.
Nhìn chằm chằm phương hướng của cô, muốn nhìn rõ mặt của cô, nhưng Mạc Khuynh Tâm vẫn luôn cúi đầu, khiến hắn hoàn toàn không nhìn thấu được chính diện của cô.
Không có cách nào, tên đàn ông chỉ có thể lấy ảnh chụp từ trong túi ra.
So sánh liền phát hiện, chiều cao, cách ăn mặc của Mạc Khuynh Tâm đều hoàn toàn giống như với người trong tấm ảnh.
Hắn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt dần hiện ra chút tia sáng âm trầm.
Siết chặt nắm đấm, hung hăng cầm ảnh chụp trong tay vo thành một đoàn, rồi nhét về trong túi quần một lần nữa.
Hắn mở bao bố để ở một bên ra, liếc mắt nhìn đồ vật bên trong, cười đến càng thêm âm trầm khủng bố ....
Đi đến ngoài căn phòng, Mạc Khuynh Tâm thu hồi tài liệu khô khan, lấy thẻ phòng ra từ trong túi LV số lượng có hạn, để tới chỗ cảm ứng quét một cái, cửa phòng cạch một tiếng liền mở ra.
Cô đẩy cửa ra tiến vào phòng, lúc đóng cửa phòng một lần nữa, bóng người chỗ tối nhanh chóng vọt ra.
Đỉnh đầu hắn đội mũ lưỡi trai, khi cúi đầu bước nhanh xuyên qua hành lang uốn khúc, móc ra một chai thuốc xịt, lúc đi ngang dưới các camera, phun thuốc xịt đến mặt trên.
Mà cũng cùng thời gian đó, ở những tầng lầu khác, cũng có người động tay động chân ở trên camera.
Trong phòng quan sát, tất cả hình ảnh giám sát đều trở nên mơ hồ.
"Aizz, xảy ra chuyện gì?"
"Hình ảnh mơ hồ không rõ, có lẽ là camera giám sát xảy ra vấn đề rồi."
"Mau phái người đi kiểm tra!"
"Bắt đầu từ tầng chín, nhớ kỹ, đừng kinh động khách hàng!"
Nhân viên làm việc ở phòng quan sát cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào, cho nên vào lúc toàn bộ camera giám sát xảy ra vấn đề, nhất trí cho rằng là hệ thống trục trặc.
Một nhóm lớn nhân viên làm việc lần lượt xuất hiện ở các tầng, bắt đầu kiểm tra camera giám sát.
Rất nhanh, liền phát hiện trên mặt các camera giám sát bị người ác ý phun keo cường lực.
Nơi cao cấp như Thủy Đô, bình thường người ra vào không phú thì cũng quý, không phải tinh anh giới kinh doanh thì chính là nhân vật lớn của giới chính trị.
Có rất ít người không có quan hệ, thậm chí là thân phận không phù hợp với nơi này đi vào.
Cho nên chỉ dựa vào điểm có người động tay động chân lên camera giám sát, liền kết luận ra chuyện này không đơn giản, nhất định là có người dùng thủ đoạn trà trộn đi vào.
Sự tình trọng đại, nhân viên làm việc lập tức tìm đến Hà Duệ, báo cáo chuyện camera giám sát xảy ra vấn đề cho anh ta.
Trong văn phòng, Hà Duệ giận dữ lôi đình.
Anh ta vỗ một chưởng lên trên bàn làm việc: "Nuôi đám ăn hại các người có ích lợi gì, để những mèo mèo chó chó xâm nhập vào thì cũng thôi đi, lúc chúng động tay động chân lên camera giám sát, các người đã đi chỗ nào rồi! Có biết hôm nay có bao nhiêu nhân vật lớn ở Thủy Đô chúng ta nói chuyện làm ăn không! Nếu quấy rầy đến bọn họ, những đám ăn hại như các người cứ chờ ૮ɦếƭ đi!"
Thấy hai mắt anh ta đỏ đậm giống như muốn phun ra lửa, mấy nhân viên làm việc không dám thở mạnh, cúi đầu không nói một lời.
Hà Duệ nổi giận hầm hầm nhìn bọn họ một cái, đưa tay đã nắm áo khoác phủ trên ghế dựa mặc vào, "Còn thất thần cái gì! Vội vàng thông báo tất cả bộ phận, nhìn thấy kẻ khả nghi, lập tức bắt lại!"
Anh ta bước nhanh đi ra khỏi phòng làm việc, nhân viên làm việc cũng không dám dừng lại nhiều, mấy người liếc mắt nhìn nhau, vẫn là vẻ mặt vội vàng đuổi theo.
Thẩm Chanh ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng ầm ỹ cũng không để ý, trở mình tiếp tục ngủ.
Cô vốn mặc một bộ váy dài, làn váy dài đến mắt cá chân, nhưng mới rồi lúc xoay người, chân cũng khoát lên trên chăn theo, đúng lúc vén váy lên, lộ ra chân dài trắng nõn.
Dường như cảm thấy ngủ như vậy không thoải mái, cô lại thay đổi tư thế khác.
Lần này, váy vén đến rất cao.
Lộ ra nội y nhỏ màu đen bên trong.....
Trong lúc Thi Vực đợi một khách hàng quan trọng với đám khách quý, vừa xã giao với bọn họ, vừa lật xem điện thoại.
Đối với từ chối cho ý kiến của anh, tuy các vị khách hàng có chút bất mãn, nhưng lại không dám biểu hiện ra, chỉ có thể tiếp tục nói chuyện hợp tác làm ăn với anh.
Bọn họ nói rất nhiều, Thi Vực cho ra đáp án vĩnh viễn đều là, ừ, có thể, không sai.
Một lần nói được nhiều nhất, cũng không cao hơn ba chữ.
Tầm mắt của anh vẫn luôn dừng lại ở trên màn hình điện thoại di động, nhìn video bên trong, ánh mắt lạnh nặng nề.
Lúc một vị khách hàng trong đó đề xuất một hạng mục mới với anh, anh lại đột nhiên nhướn môi, chậm rãi phun ra ba chữ: "Tiểu yêu tinh."
Đám khách hàng đen mặt: "...."
Ai là tiểu yêu tinh hả!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc