"Nếu như cô cảm thấy đói, cũng có thể dùng cơm trước, cơm trưa cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Nếu như cảm thấy mệt mỏi, cũng có thể đi đến ôn tuyền thiên nhiên ở hoa viên phía sau Thủy Đô ngâm nước nóng trước, sẽ thoải mái hơn."
Nghe lời của nhân viên làm việc, Thẩm Chanh chỉ ừ một tiếng, không có đáp lại tiếp theo.
Đối với sự lạnh lùng của cô, nhân viên làm việc nào dám ý kiến gì, tiếp tục vây quanh cô đi vào bên trong, vừa đi vừa nói.
Vệ sĩ đằng sau tiếp tục mắt không chớp quan sát bốn phía, chung quanh đây có thể nói là rất an toàn, chỉ là Thi Vực từng nhấn mạnh, cần phải đảm bảo sự an toàn của Thẩm Chanh, cho nên bọn họ mới giống trống khua chiên như vậy.
Dù là quan viên chính phủ lộ diện, phái đoàn cũng chỉ được như vậy.
Làm người phụ nữ của Thi Vực, lại mang thai đứa nhỏ, tự nhiên không cho phép có một chút qua loa, trừ phi người ở chỗ này đều không muốn sống nữa.
Thẩm Chanh quay đầu lại liếc nhìn đông đảo vệ sĩ, nhíu nhíu mày, bên hông lại đột nhiên thêm một bàn tay ôn nhu, chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, cô liền nhào vào trong иgự¢ Thi Vực.
Không biết anh đến đây từ lúc nào.
Mặc một bộ áo sơmi đen hoàn toàn thủ công, tóc gọn gàng che một nửa trên trán, trên tuấn nhan như đao khắc mang theo nụ cười rõ ràng.
Anh cong môi lên, mang theo chút quyến rũ mờ ám mở miệng hỏi: "Sao, không thích nơi này?"
Thẩm Chanh ngẩng đầu nhìn anh một cái, nói một câu: "Thích."
Trên thực tế, hoàn cảnh nơi này thật sự rất không tồi, cô cũng không thể không thích.
Vào lúc này, ngoại trừ vệ sĩ, chung quanh không có một bóng người, có thể thấy được bởi vì Thi Vực xuất hiện, nơi này đã bị dọn sạch rồi.
"Thi thiếu, đã lâu không gặp."
Đối diện đi tới một người đàn ông mặc âu phục giày da, ăn mặc hết sức nghiêm chỉnh.
Thẩm Chanh nghe được giọng nói của anh ta nhìn sang, là một người thích quan sát, cô tỉ mỉ phát hiện caravat người đàn ông có một chút lệch ra, nhưng không có ảnh hưởng gì, nhếch môi thoáng hiện ra một nụ cười rất khó phát hiện.
Thật không ngờ, trong này cũng có thể gặp được người đàn ông của Hạ An An, Hà Duệ.
Thi Vực hiển nhiên không có một chút cảm tình với anh ta, sắc mặt lạnh như băng bởi vì sự xuất hiện của anh ta mà càng phủ thêm một tầng lạnh lẽo.
Thế nhưng Hà Duệ không biết tốt xấu đón chào, làm ra vẻ đã lâu không gặp.
Anh ta vừa đi tới, Thi Vực liền đưa tay kéo cổ tay Thẩm Chanh lại.
Chỉ là nhẹ nhàng lôi kéo, cô đã bị Thi Vực kéo cách xa vị trí ban đầu, cũng kéo ra một khoảng cách xa với Hà Duệ.
Hà Duệ kinh ngạc, lại mở miệng nói lần nữa: "Thi thiếu yên tâm, tôi không có ý muốn tiếp cận Thẩm tiểu thư."
Thi Vực lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, rốt cục vẫn phải mở miệng tôn quý ra, "Anh ngay cả nghĩ cũng không xứng."
Nói xong, vung tay lên.
Vệ sĩ lập tức hiểu ý của anh, bước nhanh tiến lên.
Tình hình kế tiếp, Thi Vực và Thẩm Chanh đã không có lòng quan sát, chỉ là nghe được một trận âm thanh huyên náo lôi kéo của Hà Duệ và vệ sĩ.
Ngón tay của Thi Vực dừng lại ở vành tai Thẩm Chanh, trên tay khẽ động, nón lá mới rơi xuống từ trên đầu của cô, lại bị anh vững vàng bắt được, vừa vặn che mặt của hai người lại.
Anh cúi người tới gần bên tai Thẩm Chanh, nhẹ thở ra một hơi, thấp giọng nói: "Anh không cho phép người đàn ông khác tới gần em, nhất là anh ta."
Thẩm Chanh nhếch môi, ngay sau đó cười xấu xa: "Ngay cả dấm chua của anh ta mà anh cũng ăn?"
Thi Vực không để ý tới câu hỏi của cô, đội mũ lên trên đầu cô, "Ngoan một chút."
"Em cũng không phải mèo, không biết học ngoan."
"Em là mèo, còn là mèo đặc biệt cào người."
"Đó là mèo hoang."
"Mèo hoang dã hơn nữa, không phải đều bị anh tuần phục ư?"
"Rõ ràng là em thuần phục anh!"
"Còn nói em không phải là mèo."
Lúc hai người ở chỗ mờ ám, không có chút cố kỵ người bên ngoài, nhưng cho dù là như vậy, ai lại dám nói chuyện linh tinh.
Thi Vực lại ôm Thẩm Chanh vào trong lòng một lần nữa, trong con ngươi rủ xuống mang theo yêu thương cưng chìu không hề che dấu.
Vào lúc ngẩng đầu lên đối mặt với anh, lạnh lùng lại chiếm cứ cả khuôn mặt lần nữa.
Thẩm Chanh nhìn thấy vẻ mặt của anh ở trong mắt, không kiềm được nâng khóe môi lên, tên đàn ông bị cấm dục này....
Khi trong lòng cô liền hiện lên ý xấu nghĩ có nên trêu chọc anh một chút hay không, Tôn Nham bước nhanh đi tới từ đàng xa, nhỏ giọng rỉ tai Thi Vực vài câu.
Không ngoài dự kiến, lông mày Thi Vực khẽ nhíu chặt, tay nắm bờ vai Thẩm Chanh cũng chậm rãi thu hồi, "Em đi nghỉ trước đi, anh có việc phải đi xử lý."
Thẩm Chanh chưa bao giờ hỏi thêm gì, đặc biệt là chuyện làm ăn của anh, chỉ là cười yêu mị với anh, "Ừ, chờ anh."
Nói xong, liền xoay người không quay đầu lại rời đi.
Thi Vực nhìn cô, lông mày nhíu chặt.
Trên thân của người phụ nữ này, lúc nào cũng có một loại ma lực làm cho đàn ông điên cuồng.
Khiến anh thầm nghĩ giam cô vào trong lòng, ép vào trong xương cốt, chỉ thuộc về một mình anh, ai cũng đừng nghĩ tranh giành chút nào!
Nhìn bóng lưng nhỏ xinh kia xa dần, mặt Thi Vực không cảm xúc gì liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh, lạnh lùng mở miệng, "Người phụ nữ của tôi, tuyệt không cho phép chịu một chút xíu thương tổn nào!"
Giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc, loại khí tràng đế vương khiến chân mấy vệ sĩ suýt chút nữa mềm nhũn, vội gật đầu lia lịa đảm bảo nói: "Xin boos yên tâm, chúng tôi quyết sẽ không để thiếu phu nhân xảy ra một chút không may nào."
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, nhìn thân ảnh Thẩm Chanh biến mất ở một ngã rẽ, anh mới xoay người rời đi.
"Aizz ...." Anh vừa đi xa, mấy vệ sĩ liền thở phào một hơi.
Vỗ vỗ nhịp tim đã bình tĩnh trong Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, bước nhanh đuổi theo về hướng Thẩm Chanh bỏ đi, sau khi đuổi theo, một tấc cũng không rời theo đuôi ở phía sau.
Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, khó khăn lắm mới không có đuổi người.
Chẳng qua cảm thấy, trong đáy lòng có phần hương vị ngọt ngào bắt đầu lan tràn, thỏa mãn khó diễn tả bằng lời.
"Thi thiếu phu nhân, người xem, bây giờ là đi dùng cơm trước, hay là ...."
Sau khi nhân viên làm việc xem đồng hồ, phát hiện đã đến thời gian dùng cơm, liền cẩn thận lên tiếng trưng cầu ý kiến của cô.
"Không có khẩu vị, tôi đi dạo một chút."
Từ sau khi mang thai, khẩu vị của Thẩm Chanh vẫn luôn không nhấc lên nổi, lúc nào cũng không cảm thấy đói, mỗi lần chỉ cần ăn một chút liền cảm thấy cực kỳ ngán, qua hơn nửa tháng cũng không thấy chuyển biến tốt.
"Vậy .... Cô trước nghỉ ngơi một chút, vườn hoa sau bên kia còn có người, bên chúng tôi lập tức an bài người đi xử lý."
Nghe được cô nói muốn đi dạo, nhân viên làm việc không dám chậm trễ chút nào.
"Không cần."
Trên mặt nhân viên làm việc có chút do dự, "Thi thiếu phu nhân, cô đừng khiến cho chúng tôi khó xử ...."
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ai biết có thể có tình huống gì đột nhiên phát sinh hay không.
Nếu như ai đó không có mắt đẩy cô một chút, hoặc là đâm đầu ᴆụng phải cô, tất cả bọn họ liền có thể đều tự chuốc rắc rối rồi.
Đổi lại trước kia, Thẩm Chanh nhất định sẽ nói: Khó xử cũng là của các người!
Nhưng mà hôm nay, tâm tình cô tốt, cho nên không có ý định làm khó bọn họ.
Cô lên tiếng: "Dọn đi."
Cô không phải không hiểu rõ tính tình của Thi Vực, chuyện anh đã căn dặn, ai dám không nghe theo, chính là tự tìm đường ૮ɦếƭ.
Đám người này khi*p đảm e sợ, ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, có thể nghĩ ra được có nhiều kiêng kị với người người đàn ông đó.
Nghe được cô nói như vậy, nhân viên làm việc mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức an bài người đi xử lý.