Chọc Giận Bảo Bối - Chương 160

Tác giả: Hề Yên

Suốt hai ngày, trạng thái của Thẩm Chanh ngày càng kém.
Cô và Diệp Tử đi dạo phố trở về, chuyện thứ nhất chính là bổ nhào lên chiếc giường mềm mại, căn dặn người hầu đừng quấy rầy, liền ngủ thi*p đi.
Ngủ một giấc dậy, trời đã hơi tối.
Thẩm Chanh lười biếng giơ lưng tay lên dụi dụi mắt, thấy được sắc trời bên ngoài cửa sổ mới giật mình phát hiện mình đã ngủ gần một buổi chiều.
Cảm thấy hơi đói, liền đi xuống lầu, căn dặn nữ hầu đưa tới một chút đồ ngọt.
Vừa ăn qua loa vài miếng đã cảm thấy ngọt ngán, vội uống vài ngụm nước đè xuống.
Kết quả vừa uống hết nước, trong dạ dày liền dâng trào một trận khó chịu, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Cô che miệng xông vào toilet, nôn thốc nôn tháo.
Nữ hầu phục vụ ở bên ngoài nghe tiếng động liền bị dọa không nhẹ, vội đi vào xem xét.
Thấy cô đang nôn dữ dội, vội bước lên vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của cô, giúp cô thuận khí, nôn nóng hỏi: "Thiếu phu nhân, cô sao rồi? Khá hơn chút nào chưa?"
Thẩm Chanh nôn một lúc mới dừng lại, đầu cũng choáng váng xây sẩm, nhờ nữ hầu đỡ mới miễn cưỡng đứng thẳng người.
Cô khoát khoát tay, ý bảo nữ hầu đưa một ly nước lọc tới để cô súc miệng.
Sau đó, mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chỉ là vẫn ỉu xìu, không nhấc lên nổi tinh thần.
Được nữ hầu cẩn thận dìu ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Thẩm Chanh vẫn có chút trắng bệch.
Nữ hầu lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện thoại cho thiếu gia không?"
Thẩm Chanh lắc đầu, chỉ là mở miệng nói, "Đi gọi bác sĩ tới."
Nhìn nữ hầu vội vàng chạy ra đại sảnh, cô ngửa người dựa vào trên ghế sofa, lông mày hơi nhíu lại.
Chưa tới năm phút đồng hồ, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng xách hòm thuốc vội vàng đi đến.
Cô ta tên Tô Bội, là bác sĩ riêng của Thẩm Chanh.
Cô ta vừa đi đến trước mặt Thẩm Chanh, liền dò hỏi: "Thiếu phu nhân không thoải mái chỗ nào?"
Thẩm Chanh đuổi người bên ngoài lui ra, đứng dậy, nhàn nhạt mở miệng, "Cô theo tôi lên lầu."
Bác sĩ Tô gật đầu: "Được."
Hai người một trước một sau lên lầu, cũng không lâu lắm, bác sĩ Tô liền xách hòm thuốc đi xuống lầu.
Trong phòng, Thẩm Chanh ngồi ở trên giường, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cô sớm nên nghĩ đến.
Trước kia thời gian hành kinh hàng tháng tựa hồ đều rất chuẩn xác, thế nhưng tháng này đã chậm trễ tám ngày.
Quả nhiên vẫn là mang thai rồi!
Aizz!
Chợt nghĩ đến về sau có một bánh bao nhỏ cả ngày đi theo phía sau cô gọi mẹ, cô đã cảm thấy .... đau đầu, đau thắt lưng, toàn thân đều đau.
Cô nằm dài trên giường, vùi mặt vào trong chăn, buồn bực suốt buổi chiều.
Đợi đến khi nữ hầu lên lầu gõ vang cửa phòng, nhắc nhở cô bữa tối đã chuẩn bị sẵn sàng, cô mới đứng lên từ trên giường.
Chậm rãi đi xuống cầu thang xoay tròn chất gỗ dày nặng, đi đến nhà ăn.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, bốn nữ hầu cúi thấp đầu đứng thành một hàng, để có thể phục vụ bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi tới, lập tức có nữ hầu tiến lên kéo ghế ra cho cô, dọn xong đồ ăn, bày khăn giấy lên.
Lúc Thi Vực trở về, Thẩm Chanh đang dùng tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thế cho nên, khi anh ôm lấy cô từ phía sau, cô mới hồi thần lại.
"Trở về rồi."
Cô chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
Thi Vực ừ một tiếng, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.
Đám nữ hầu thấy cảnh này đều rất bình tĩnh, giống như không phát hiện chuyện gì, hiển nhiên cũng đã thành thói quen dẫn đến sinh ra miễn dịch với chuyện này rồi.
Thi Vực ôm Thẩm Chanh, đầu lưỡi triền miên một lúc lâu mới lui ra ngoài, nhìn cánh môi cô bị mình ʍúŧ hôn đến có chút đỏ lên, anh hài lòng giương khóe môi lên, lúc này mới ngồi xuống ở đối diện Thẩm Chanh.
Nữ hầu đi tới rót hai ly rượu đỏ, sau đó yên lặng đứng sang một bên.
Thi Vực khoát khoát tay, các cô lập tức hiểu ý, cúi đầu lui ra ngoài.
Thẩm Chanh ăn một chút thức ăn, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngán, liền buông đũa xuống.
Thi Vực nhìn thấy sắc mặt của cô có chút không tốt, mắt lạnh trầm xuống, "Không hợp khẩu vị?"
Thẩm Chanh lắc đầu, không nói gì.
Mắt sắc Thi Vực càng sâu, giọng nói cũng lạnh xuống, "Không thoải mái?"
Thẩm Chanh lại lắc đầu, sau đó đứng dậy, "Em ăn xong rồi, đi lên tắm rửa trước."
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Cô ăn không vô, Thi Vực cũng không có tâm tình, liền đi lên lầu theo.
Vào phòng ngủ không bao lâu, Thẩm Chanh đã tắm rửa xong đi ra.
Tóc dài ướt nhẹp khoác trên vai, toàn thân quấn khăn tắm, lộ ra bờ vai mượt mà, bộ phận иgự¢ như ẩn như hiện.
Bộ dạng Thi Vực lười biếng ngồi ở sofa trên sân thượng, nhìn cô, cổ họng nhấp nhô, toàn thân khô nóng.
Người phụ nữ này, lúc nào cũng có thể dễ dàng trêu chọc Dụς ∀ọηg của anh lên, nhưng anh lại không có biện pháp khắc chế.
"Tới đây, " Anh đưa tay về phía Thẩm Chanh.
"Ừ!" Thẩm Chanh đáp nhẹ một tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đi tới.
Cô vừa mới đi đến trước mặt anh, anh liền đưa tay kéo cô qua, để cô ngồi trên đùi của anh.
"Đầu tóc còn ẩm ướt, muốn cảm mạo sao?" Ngữ khí của anh vẫn bá đạo như vậy.
Thẩm Chanh dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ khêu gợi của anh, đưa máy sấy cho anh, "Vậy anh sấy giúp em."
Thi Vực không phải lần đầu sấy tóc cho cô, anh nhuần nhuyễn vén tóc dài mềm mại của cô, bắt đầu sấy từ vị trí đỉnh đầu.
Thẩm Chanh không an phận giật giật ở trong lòng anh, không cẩn thận ᴆụng phải bộ phận nhạy cảm của cô.
Sau đó, Thi Vực liền khắc chế không được nổi lên phản ứng.
Anh quăng máy sấy đi, bắt lấy bờ vai Thẩm Chanh liền thuận thế đè ngã cô ở trên ghế sofa, ánh mắt còn đói khát hơn cả sói.
Ai ngờ Thẩm Chanh lại đưa tay đẩy иgự¢ của anh, chui ra ngoài từ dưới thân anh, chân trần chạy đến bên cạnh.
Thi Vực dục hỏa đốt người, nhìn cô gái nhỏ cách anh một mét xa, "Quay lại đây!"
Thẩm Chanh không nhúc nhích, nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Không."
Trong đôi mắt Thi Vực lóe lên tín hiệu nguy hiểm: "Ba."
"Hai."
"Một ...."
Khi anh vừa đếm tới một, Thẩm Chanh lại đi trở về.
Thân thể cô hơi nghiêng, liền nhào vào trong иgự¢ Thi Vực.
Hai tay vòng ở cổ của anh, hai bắp đùi thon dài cũng chặt chẽ ôm eo của anh.
Mặt mày cong cong, tựa như yêu tinh câu hồn người.
Thi Vực đưa tay nâng phần eo của cô, giữ chặt, "Sao, tối nay lấy lui làm tiến?"
"Không ...." Giọng nói Thẩm Chanh lười biếng lại gợi cảm, "Tối nay, em là muốn phân giường ngủ với anh."
"Sao?" Thi Vực nheo mắt lại, "Em thử nói lại lần nữa xem?"
"Phân giường ngủ."
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Thi Vực nói xong, trực tiếp bế cô lên, sau đó ném cô lên trên giường, không nói một lời liền đè lên, một phát kéo khăn tắm đi.
Nụ hôn kịch liệt giống như cuồng phong bão táp, rậm rạp chằng chịt rơi vào trên cổ nhẵn nhụi trắng nõn của Thẩm Chanh, lưu lại chút dấu hôn.
Thẩm Chanh hơi thở gấp, vẫn kiên quyết đẩy anh ra.
Thi Vực ngẩng mặt, đáy mắt là một mảnh âm u, hiển nhiên đã đến gần ranh giới bộc phát.
Đối diện với ánh mắt nóng rực kia, Thẩm Chanh lên tiếng, "Em có rồi."
"Hả?"
"Em có rồi."
Thân thể anh hơi dừng lại, "Gì?"
"Em có rồi."
"Nói lại lần nữa xem."
"Đặc biệt sao, em có rồi! Giống của anh!"
Thi Vực cứ nhìn cô như vậy, nhìn rất lâu, mới duỗi bàn tay to ra xoa bụng bằng phẳng của cô....
Chỉ là dừng lại mấy giây, anh lại đột nhiên ghì cô vào trong иgự¢, khẽ hôn trán, mũi, cằm của cô.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu xạ ở trên thân hai người, ngoài mờ ám, là tràn đầy ấm áp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc