"Thiết kế sợi dây chuyền của cô cũng không tồi." Thẩm Chanh nhìn sợi dây chuyền mặc cho ai nhìn cũng khó có thể bỏ qua trên cổ Mạc Khuynh Tâm, khách sáo đáp lại.
Diệp Tử ngồi ở đối diện mấy người, lẳng lặng nhìn bọn họ, giống như mình là một người ngoài cuộc. Tần Cận nghiêng nghiêng mặt, có chút hứng thú thưởng thức bối rối nhỏ của cô, đợi cho Thẩm Chanh và Mạc Khuynh Tâm nói chuyện xong, mới một phát nắm bờ vai của cô.
Mặt của anh dựa vào rất gần cô, chỉ có khoảng cách một ngón tay, hai người thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Diệp Tử nhìn Tần Cận sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại liền bản năng muốn thoát đi.
Nhưng Tần Cận cũng không cho cô cơ hội này, mà là kiên quyết giữ chặt cô, giới thiệu với Mạc Khuynh Tân, "Diệp Tử, bạn gái nhỏ của tôi."
Lúc anh nói lời này rất tự nhiên, thần thái và giọng điệu có chút phóng đãng không kiềm chế được, nhưng mà không giống như đang nói đùa.
Diệp Tử nghe được anh giới thiệu mình như vậy, cả người liền ngu muội, khẽ mỉm cười không biết nên nói gì.
"Ừ, xứng lứa vừa đôi." Thẩm Chanh hờ hững quan sát hai người dính sát một chỗ, phát ra đánh giá.
Nghe cô nói như vậy, Diệp Tử liền có chút sốt ruột, "Không phải không phải, mỹ nhân, em không có ...."
"Không có tốt chuẩn bị hôm nay đi về nhà với tôi đúng không? Không sao, ngày nào đó có thể sửa." Tần Cận cười đến tác phong không đúng đắn, anh là cố ý hiểu sai.
"Tôi là nói ...."
"Ý em muốn nói thật ra hôm nay đi nhà tôi cũng được?" Tần Cận cố ý trêu chọc cô.
"...." Diệp Tử nói không lại anh, đành phải phẫn nộ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Không nói chuyện với anh!"
Chậc, có chút nóng nảy, anh thích!
Lúc này Tần Cận mới thu hồi tâm tư khiêu khích cô, ngửa người dựa vào trên ghế sofa, "Tình huống đại khái chính là như vậy, sau này tiếp xúc nhiều một chút liền quen thuộc thôi. Hơn nữa Mạc tiểu thư đã vào ở 19 thành của hoàng đế, muốn quen biết ai chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói mà thôi."
Mạc Khuynh Tâm nhẹ nhàng chơi đùa tóc bên tai một chút, giữa phong cách lẫn cử chỉ đều hiển thị rõ sự cao quý và ưu nhã.
Tóc dài quăn màu nâu, hiện ra mềm mại sáng bóng, vừa nhìn đã biết là từng xử lý tỉ mỉ qua.
"Dù sao chưa quen cuộc sống nơi này, tiền giấy có thể không sánh bằng quan hệ, sau này vẫn còn phải làm phiền Tần nhị thiếu và Thi thiếu chiếu cố nhiều hơn. Muốn uống rượu đỏ thượng đẳng, cứ tới chỗ tôi lấy, tiền lẻ quá nhiều, tôi không ngại lấy ra xài một chút."
Rượu đỏ thượng đẳng là giá cả gì, Tần Cận chính là rất rõ ràng, "Tiền lẻ này của cô cũng không ít."
Mạc Khuynh Tâm đang muốn há miệng, đột nhiên nhiên có người đã đi tới, hỏi Tần Cận có muốn thêm rượu không, nếu không thêm rượu thì kết thúc.
Tần Cận nhìn xuống thời gian, "Không còn sớm, không cần thêm đâu."
"Dạ, nhị thiếu."
Mạc Khuynh Tâm đưa tay liếc mắt nhìn đồng hồ hàng hiệu, có chút tiếc nuối, "Xem ra, lần sau tôi phải đến sớm một chút rồi."
Nhìn thấy Thi Vực và Thẩm Chanh đứng dậy muốn đi, cô ta cũng đứng dậy theo, "Thời gian đã không còn sớm, tôi cũng nên đi."
Tần Cận vốn là muốn lúc buổi tiệc kết thúc nhảy với Diệp Tử một điệu, nhưng tình huống bây giờ không như vậy, bỏ rơi mọi người thì giống như có chút không tốt lắm.
"Vừa mới uống rượu, có cần tìm tài xế đưa các người trở về không?" Anh ta đứng dậy, móc một gói thuốc lá ra ném cho Thi Vực.
Thẩm Chanh nghiêng đầu qua một bên, bộ dạng như vậy, giống như là cảm thấy tối nay Thi Vực hút thuốc có chút nhiều, có chút không vui.
Nhìn thấy cử động của cô, Thi Vực giơ tay lên ném hộp thuốc lá kia cho Tần Cận, "Một chút rượu mà thôi, không ai dám tra."
Tần Cận mắt điếc tai ngơ, chẳng muốn nói thêm cái gì, quay đầu nhìn về phía Mạc Khuynh Tâm, "Mạc tiểu thư khi nào tài xế tới đón không?"
"Mới đến thành Giang, còn chưa kịp thuê tài xế đâu. Vừa rồi, là chú ruột phái người nhập ngũ khu bên kia đưa tôi tới."
"Mạc Đình?" Thi Vực hờ hững liếc nhìn cô ta, giống như nói qua một chuyện không có quan hệ gì với mình.
Trên mặt Mạc Khuynh Tâm mang theo ý cười, "Đúng vậy, Mạc Đình - Mạc trung tướng là chú ruột của tôi, nhân mạch của Thi thiếu rộng như vậy, hẳn là có quen biết với chú ấy đi?"
"Không quen."
Dù đã biết chú của cô ta là trung tướng, Thi Vực lại không nương theo mà biến thành lạnh lùng.
Chung quanh có người ngồi xuống, cũng bắt đầu cố ý vô ý dỏng tai lên nghe ngóng.
Nhất là một số người lăn lộn trong giới quân nhân, sau khi nghe được Mạc Khuynh Tâm nhắc tới chú ruột của mình, đều cảm giác vô cùng kinh ngạc.
Có người giờ mới hiểu được tại sao lại cảm thấy Mạc Khuynh Tâm nhìn quen mắt, không phải bởi vì cô ta rất xinh đẹp, mà là có thể là từng gặp mặt cô ta ở quân đội.
Chỉ nghe được tiếng cười sảng lãng của Tần Cận, "Có Mạc trung tướng - nhân vật lớn này làm chỗ dựa, về sau chỉ sợ Mạc tiểu thư muốn sẽ thuận bườm xuôi gió ở thành Giang rồi."
"Thôi đi, chú tôi chính là lăn lộn kém nhất đó." Mạc Khuynh Tâm cười cười, giống như tuyệt không để chú ruột của mình vào mắt.
Nói một trung tướng lăn lộn kém, khẩu khí này, lớn đến nỗi khiến cho một số người chung quanh không khỏi xấu hổ.
Vốn vài người còn muốn một lát nữa nhân cơ hội đến gần cô ta cũng đều chần chờ, bắt đầu suy nghĩ phân lượng của mình, có đủ cách nói chuyện với Mạc Khuynh Tâm không.
Nhưng Thi Vực và Tần Cận ngược lại không có phản ứng gì.
"Không biết Mạc trung tướng nghe được cháu gái nói mình như vậy sẽ nghĩ sao đây." Tay trái Tần Cận cầm hộp thuốc lá, xẹt qua ở trên chiếc cằm trơn nhẵn, cuối cùng nghiêm chỉnh lại, "Đã trễ thế này, Mạc tiểu thư không nên quấy rầy Mạc trung tướng nghỉ ngơi, tôi phái người đưa cô về."
Mạc Khuynh Tâm lắc lắc đầu, "Không cần phiền toái như vậy, một lát nữa tôi về 19 thành, hẳn là có thuận đường."
"Thuận đường khẳng định có, nếu không có, Mạc tiểu thư tùy tiện lấy ra một chai rượu đỏ cất kỹ, có thể đổi một chiếc xe ở trận bên ngoài rồi."
"Dùng rượu ngon đổi những chiếc xe kia, tôi cảm nhận thấy không có lời, bên ngoài nhiều xe như vậy, chỉ có một chiếc siêu xe màu đỏ chạy vào được mắt của tôi."
Tần Cận rút một điếu thuốc ra từ hộp thuốc lá, ngậm lên miệng đốt lên, "Đó là xe của chị dâu."
Mạc Khuynh Tâm nhìn về phía Thẩm Chanh, mở rộng nụ cười bên môi, "Lễ phục màu đen, siêu xe màu đỏ, quả nhiên rất hợp."
Thẩm Chanh chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, không có ý tứ muốn nhiều lời với cô ta.
Thi Vực quay đầu nhìn cô một cái, liền trực tiếp dắt tay của cô, lôi kéo cô đi đến bên ngoài hội trường.
Lúc đoàn người đi ra, bên ngoài đã là bầu trời đầy sao.
Một tay Thi Vực dẫn Thẩm Chanh, một tay chen vào ở trong túi quần, anh mặc một bộ áo sơ mi đen chế tạo hoàn toàn từ thủ công, núi trước иgự¢ mở ra vài viên, lộ ra làn da nâu rắn rỏi, tùy tính lại quyến rũ.
Mà Thẩm Chanh đi ở bên cạnh anh, một kiện lễ phục màu đen bao bọc lấy dáng người uyển chuyển của cô, giống như lộ mà không lộ, có mặt đúng lúc, có chút ít gợi cảm.
Tần Cận bảo tài xế đi tới lái xe, Mạc Khuynh Tâm khách khí nói cảm ơn, chào hỏi với Thi Vực và Thẩm Chanh, liền lên xe.
Từ đầu đến cuối, Thi Vực không có một chút để ý với việc cô ta đi hay ở.
Anh mở cửa xe, sau khi nhìn Thẩm Chanh lên xe, cúi người tự tay thay cô buộc dây an toàn.
"Ưm ﹉ "
Thẩm Chanh vừa ngẩng đầu lên, đã bị anh hôn.
Sau khi hôn xong, Thi Vực đứng thẳng người buông môi cô ta, tiếng gần sát bên tai cô mờ ám thổi ra một hơi, "Về nhà tiếp tục."
Thẩm Chanh đỏ mặt: "...."
Lúc này Thi Vực mới hài lòng ngồi vào trong xe, thậm chí không có chào hỏi nhiều với Tần Cận, liền lái xe rời đi.