Thật sự là vưu vật nhân gian.
Tất cả trong lòng đàn ông đều đang âm thầm than thở.
Chỉ là, xinh đẹp thì xinh đẹp, hoàn toàn không có người dám mơ ước người phụ nữ tuyệt vời này.
Bởi vì bọn họ đều biết đó là người phụ nữ của Thi Vực, là người mà bọn họ tuyệt đối không thể tùy tiện nghị luận, hoặc là có ý đồ không an phận gì.
Đối với Thi Vực mà nói, Thẩm Chanh là trái tim của anh, bất kể là ai, cũng không được vọng tưởng tới gần trái tim của anh, dù chỉ là một phân một hào, cũng tuyệt không cho phép.
Nhìn hai người trong sàn nhảy, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại, sợ mình phá vỡ hình ảnh duy mỹ lại lãng mạn này.
Quả nhiên là xứng đôi!
Tần Cận thầm khen trong lòng, đồng thời nhìn về phía Diệp Tử ngồi ở một bên, cô đang nhìn phương hướng sàn nhảy, cười đến rất ngọt ngào.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tần Cận, Diệp Tử nghiêng đầu sang, thấy anh đang dùng ánh mắt lộ liễu nhìn mình, không kiềm được đỏ mặt lên, ngay sau đó cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh.
Ngay tại lúc buổi tiệc chuẩn bị kết thúc, một chiếc xe sang trọng dừng ở bên ngoài hội trường.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ một thân váy bó sát người, thong thả xuống xe.
Trong bóng đêm, cô ta nhìn phương hướng hội trường híp híp mắt, như là ngửi được hơi thở con mồi.
Mà trong hội trường, rất nhanh có người thông báo tin tức cô ta đến với Tần Cận.
"Nhị thiếu, Mạc tiểu thư đến rồi, xe đã đến cửa ra vào."
"Hả? Không phải nói không rảnh sao?" Tần Cận nhíu mày, ly rượu đỏ trong tay lắc lư một chút, "Chú trước dẫn người đi đón cô ta."
Dặn dò thủ hạ xong, lông mày nhíu lại của Tần Cận cũng không có giãn ra, anh lại gọi thủ hạ khác đưa tới hai chai rượu đỏ thượng đẳng.
Thi Vực chỉ là hời hợt quét mắt nhìn anh ta một cái, cũng không có hỏi nhiều, mà là đốt một điếu thuốc hút.
Không bao lâu, cửa lớn tiệc rượu mở ra.
Rất nhiều người ngừng nói chuyện, đều quay đầu nhìn người phụ nữ đến muộn kia.
Cô ta tô son môi diễm lệ, đỏ tươi như hoa hồng, dáng người được bó đến hiện rõ đường cong nóng bỏng, trên cổ trắng nõn là sợi dây chuyền giá trị xa xỉ, lòe lòe tỏa sáng ở trong ánh đèn mờ tối.
Cô ta như là đang hưởng thụ ánh mắt chú mục của toàn hội trường, rồi lại giống như hoàn toàn không thèm để ý, bởi vì bắt đầu từ khi vào cửa, cô ta đã khóa một phương hướng, trực tiếp đi tới.
Mà vị trí này, chính là chỗ của Thi Vực và Tần Cận.
Tham gia trong buổi tiệc này, phần lớn đều là nhân vật có mặt mũi, nhưng đã đến từ rất sớm, dù sao có Thi Vực và Tần Cận ở đây, ai dám tự cao tự đại ở trước mặt bọn họ?
Cho nên người phụ nữ thoạt nhìn địa vị không tầm thường này vừa xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm.
Có người nhận ra cô ta, len lén châu đầu ghé tai .
Mà rất nhiều người không biết thân phận của cô ta, đều nhỏ giọng suy đoán, xem ra là nhân vật có lai lịch lớn muốn tiến vào trong vòng thượng tầng này rôi.
Người phụ nữ đó thu hút ánh mắt toàn hội trường, một đường đi tới vị trí của Thi Vực và Tần Cận.
Cô ta dẫn tới oanh động như vậy, nhưng lại giống như không có được hiệu quả như cô ta dự đoán.
Tần Cận đứng dậy lên tiếng chào hỏi với cô ta, nhưng Thi Vực vẫn lạnh lùng, ánh mắt luôn ngừng ở trên người Thẩm Chanh bên cạnh.
Tầm mắt như là mê muội không dịch chuyển đi được, dù cho có một người phụ nữ kinh động toàn hội trường xuất hiện, anh cũng không có ngẩn mắt lên nhìn cô.
Người phụ nữ thu hồi tầm mắt đặt ở trên người Thi Vực, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Tần Cận đứng dậy nghênh đón cô ta, cười nhạt một tiếng, "Tần nhị thiếu thật là người bận rộn, biết tôi tới cũng không nghênh một chút?"
"Không phải tôi đã phái người đi rồi sao?" Tần Cận trêu chọc, ngón tay suông dài vuốt ve nắp gỗ chai rượu đỏ.
"Tự mình đón tôi mới có vẻ có thành ý, không phải sao?" Người phụ nữ nói xong, ưu nhã ngồi xuống, nhìn như không cẩn thận xê dịch về phía bên cạnh.
Tần Cận cũng ngồi xuống lần nữa, giơ tay lên gọi bồi bàn khui rượu.
Thi Vực cũng không khỏi nhíu nhíu mày, anh quay đầu liếc nhìn người phụ nữ, trên mặt như đao khắc lạnh đến mức không có một chút nhiệt độ.
"Xin lỗi, vừa rồi ᴆụng phải anh rồi." Trên mặt người phụ nữ mang theo nụ cười xin lỗi, sau đó ngồi sang bên kia.
Vẻ mặt Thi Vực không vui, nhưng cũng không có phát tác, chỉ là hờ hững đáp lại một tiếng, "Ừ."
Người phụ nữ dường như cũng không thèm để ý đến sự lạnh lùng của Thi Vực, cô ta giơ chân gác lên chân khác xong, rất là ưu nhã dựa vào ở trên ghế sofa.
Thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, Tần Cận mở miệng hòa hoãn cục diện, "Quên giới thiệu, Mạc Khuynh Tâm, Mạc tiểu thư, vừa trở về từ nước ngoài, quản tầng thứ mười tám của Đế Hoàng."
Anh ta nói đến đây liền dừng một chút, ý vị thâm trường liếc nhìn mấy người đang ngồi, "Nếu ai muốn uống rượu đỏ bảy con số, sẽ phải tìm cô ấy rồi."
Cao ốc Đế Hoàng, một tòa cao ốc lớn nhất thành Giang, không giống với cao ốc thương mậu khác.
Nó là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới đặc biệt thiết kế, tổng cộng mười chín tầng, xưng là "19 thành của hoàng đế" .
Đến ban đêm, cả một tòa cao ốc Đế Hoàng đèn đuốc sáng trưng, sáng rực như ban ngày.
Ở thành Giang, dĩ nhiên đã trở thành kiến trúc bậc nhất.
Bên trong cao ốc Đế Hoàng càng thêm cực kỳ xa hoa, đã không thể dùng từ thoải mái để hình dung.
Cao ốc xa hoa lộng lẫy như thế, không phải tùy tiện người nào cũng có thể tiêu phí được.
Chỉ có tai to mặt lớn có tiền lại có thân phận mới có thể vào ở "19 thành của hoàng đế", đây là biểu tượng thân phận cao quý.
Mà trong cao ốc Đế Hoàng lại phân ra sự khác biệt cấp bậc, số tầng càng cao thì càng ưu việt.
Tầng mười chín, cũng là chủ nhân tầng cao nhất, chính là Thi Vực.
Nghe Tần Cận nói đến Mạc Khuynh Tâm chiếm tầng mười tám cao ốc Đế Hoàng, lúc này Thi Vực mới nhìn cô ta một cái.
Bình thường, mặc kệ người có hậu trường vững chắc bao nhiêu, trước khi cắm rễ ở mười chín tầng Đế Hoàng, đều sẽ nói chào hỏi trước với anh, đây là quy củ không thay đổi.
Mà người phụ nữ này, lại không có.
"Chai rượu đỏ này, làm vào năm đầu, không đủ lâu."
Mạc Khuynh Tâm cầm ly đế cao lên để tới dưới mũi ngửi ngửi, tư thái cao quý, "Tần nhị thiếu, xem ra sau này anh muốn uống rượu ngon quả thật phải tìm tôi rồi."
Tần Cận cười cởi mở, cũng không nói gì thêm, mà là bảo bồi bàn bên cạnh cũng rót cho Thi Vực một ly rượu.
Thi Vực không có nhận, ý bảo bồi bàn để ly ở trên bàn trước, quay đầu hỏi Thẩm Chanh bị anh ôm trong khuỷu tay , "Mệt rồi?"
Thẩm Chanh lắc lắc đầu, nghiêng đầu dựa ở trên Ⱡồ₦g иgự¢ Thi Vực, khẽ dựa như vậy, liền thật sự cảm thấy có chút mệt nhọc, không nhịn được ngáp một cái.
Khóe môi Mạc Khuynh Tâm mang theo ý cười, nhìn nhìn hai người âи áι bên tay trái một chút, lại đánh giá Diệp Tử ngồi ở đối diện một hồi.
Lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Cận, "Tới được một lát rồi, cũng đã giới thiệu tôi rồi, có phải anh nên để cho tôi quen biết mấy vị bạn bè quý nhân này một chút không."
Tần Cận cười sảng lãnh, đầu tiên là dùng ánh mắt quét qua Thi Vực một chút, "Thi Vực, chưa thấy qua người của anh ta, nhưng cô nhất định từng nghe qua tên của anh ta chứ."
Mạc Khuynh Tâm khẽ gật đầu, cũng không có xoay người chào hỏi với Thi Vực, mà là tiếp tục nghe Tần Cận giới thiệu những người khác.
Khi từ trong miệng Tần Cận biết được quan hệ của Thẩm Chanh và Thi Vực, Mạc Khuynh Tâm khẽ mỉm cười, "Thẩm tiểu thư thật là một đại mỹ nhân hiếm thấy."
Thẩm Chanh biểu hiện rất lạnh lùng với sự nhiệt tình của cô ta, chỉ là thuận miệng đáp một câu: "Mạc tiểu thư cũng không tệ."
Mạc Khuynh Tâm cười cười, tầm mắt ngẫu nhiên chuyển một chút, rơi vào trên tay Thẩm Chanh, không khỏi phát ra một tiếng than sợ hãi: "Chiếc nhẫn thật xinh đẹp."