Đối với chủ động của Thẩm Chanh, Thi Vực vui vui vẻ vẻ tiếp nhận, anh giơ khóe môi đẹp mắt lên, bàn tay to chụp tới, ôm eo của cô, trực tiếp đè ngã cô ở trên ghế.
Hai người gắn bó kề nhau, hết sức ôn nhu triền miên, không khí chung quanh cũng hết sức mờ ám mê ly.
Trái tim luôn lạnh nhạt của Thẩm Chanh đột nhiên nhiên có nhiệt độ, bắt đầu nóng lên.
Đối với cô mà nói, sinh nhật chính là một ngày trong 365 ngày, không có cái gì đặc biệt.
Nhưng anh lại dùng hết tâm tư tặng cho cô niềm vui bất ngờ, dỗ dành cô vui vẻ.
Chỉ cần là liên quan đến cô, không phân biệt lớn nhỏ, lúc nào anh cũng kiên quyết nhớ ở trong lòng, sao cô có thể không cảm giác được phần thâm tình này chứ.
Thẩm Chanh nghĩ đến những thứ này, đối mặt đè lên Thi Vực, cô đáp lại vươn tay ôm cổ của anh, nghênh hợp nụ hôn của anh.
Hô hấp của Thi Vực bắt đầu dồn dập lên, anh dùng sức ʍúŧ hôn cô, giống như muốn nuốt cô ăn vào bụng.
Một nụ hôn kịch liệt qua đi, hai người đều có chút thở không ra hơi.
Ánh mắt của Thi Vực bị Dụς ∀ọηg nồng đậm xâm nhuộm, mang theo thiêu đốt cuồn cuộn, "Muốn anh rồi?"
Trên mặt Thẩm Chanh khẽ nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, né tránh ánh mắt nóng rực gần như thiêu đốt của anh.
Phi công nghe động tĩnh này, vụng trộm liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên, hết sức khó xử.
Thi Vực dừng động tác lại, mày kiếm giương lên, mặt lạnh như sương, nặn từ trong kẽ răng ra một chữ, "Cút!"
Giọng nói lãnh bạc, đông cứng phi công này run rẩy một trận, vội vàng hạ trực thăng đến trên bờ biển của đảo nhỏ.
Trực thăng dừng lại ổn, phi công lập tức té chạy ra ngoài, vẫn không quên săn sóc đóng cửa cabin lại.
Nhìn bóng lưng chạy trối ૮ɦếƭ của anh ta, Thẩm Chanh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lộ ra một nụ cười mang theo một chút hấp dẫn.
"Không cho phép nhìn người đàn ông khác." Thi Vực nắm cằm của cô, xoay mặt của cô lại, vẻ mặt lạnh nhạt, "Càng không cho phép nhìn người đàn ông khác cười."
Anh cúi đầu xuống, như nổi cáu nhẹ cắn môi của cô một cái, cường thế tuyên bố: "Về sau trong mắt của em chỉ cho có một người đàn ông là anh."
Thẩm Chanh nhìn anh, trên gương mặt nhỏ tinh tế đột nhiên hiện ra một nụ cười sáng lạng, "Ừ, chỉ có anh."
Trong nháy mắt tự chủ của Thi Vực quân lính tan rã, thoáng chốc liền hóa thân thành sói, hung ác nhào tới.
Ban đêm gió biển mát mẻ, gợn sóng lăn tăn, dưới ánh đèn trong vắt, đẹp không sao tả xiết.
Mà hai người trong cabin, chỉ lo say mê cả phòng xuân quang, không có thời gian để quan tâm cảnh biển xinh đẹp bên ngoài.
Sinh nhật Thẩm Chanh mới vừa qua hai ngày, cô và Thi Vực liền chia ra nhận được thiệp mời, được mời tham dự một bữa tiệc.
Chuyện kiện tụng của nhà họ Thẩm phải mất một thời gian, Thẩm Chanh không có việc gì, liền đáp ứng, Thi Vực cũng không có từ chối.
Cách thời gian bữa tiệc bắt đầu chỉ còn hai tiếng cuối cùng, tất cả mọi người đều đang khẩn trương bận rộn, sợ gây ra ở trên bữa tiệc long trọng này sơ suất gì đó.
Người tham gia bữa tiệc, cũng đã liên tiếp đi vào hội trường.
Hoặc là trùm buôn bán, hoặc là nhân viên quan trọng của giới chính trị, còn có tài tử giới giải trí, không ít người đều mang theo mỹ nhân hương diễm.
Còn có rất nhiều thiên kim nhà giàu mặc sa hoa lộng lẫy, hai ba người tụ lại một chỗ, thảo luận xung quanh đám nữ khách mời.
Mà ở trong phòng quần áo to lớn của dinh thự nhà họ Thi, Thẩm Chanh vẫn đang chán đến ૮ɦếƭ chơi đùa vật trang trí nhỏ trên bàn tròn.
Nói là phòng quần áo, nhưng vừa vào cửa liền thấy đèn treo thạch anh sang trọng khiến cho người ta không mở mắt nổi, và dẫm lên thảm lông mềm nhập khẩu không nhịn được muốn ngã sấp, thật sự không giống như là phong cách phòng quần áo nên có.
Mấy người hầu đang lấy các loại lễ phục từ trong tủ quần áo ra cho Thẩm Chanh.
Váy chiffon màu hoa hồng êm ái động lòng người, váy bó eo màu đen gợi cảm quyến rũ, váy nữ vương mềm mại màu vàng nhạt cao quý, nhưng đối mặt với những lễ phục hoa mắt này, Thẩm Chanh lại không có chút phản ứng gì.
"Sao, không thích?" Không biết Thi Vực đi vào từ khi nào, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Thẩm Chanh, một tay dịu dàng ôm trên eo của cô, "Nếu như đều chướng mắt, anh sai người ta lại đưa một nhóm qua để cho em chọn."
"Không cần, một bộ lễ phục mà thôi, mặc cái gì không phải cũng như nhau sao."
Thẩm Chanh nói xong, xoay đầu lại nhìn anh, nào ngờ anh đột nhiên cúi người xuống gần sát cô, chạm vào chóp mũi của cô.
Anh nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt thăm sâu, như là đang muốn hút cô vào.
Mấy người hầu thấy thế, nhẹ nhàng rón rén lui ra ngoài.
Thẩm Chanh cảm giác được bàn tay to ngang hông mình bắt đầu không an phận, cô liền ném vật trang trí nhỏ đang cầm trong tay đi, đưa tay, dán ngón trỏ ở trên môi Thi Vực, ngăn giữa phần môi của cô và Thi Vực.
Cử động quyến rũ như vậy, khiến ý cười trong mắt Thi Vực càng sâu hơn, anh nâng môi lên, "Người phụ nữ của tôi, mặc cái gì cũng dễ nhìn."
Anh đứng dậy, thuận tay cầm lễ phục màu đen lên, Thẩm Chanh nhìn anh một cái, liền đưa tay nhận, nhưng Thi Vực lại không buông tay, "Anh giúp em thay?"
"Ai muốn anh giúp! Lưu, manh!" Thẩm Chanh lườm anh một cái, sau đó cầm lấy lễ phục từ trên tay anh.
Thi Vực đi ra ngoài hút một điếu thuốc, đợi cho cô thay xong quần áo, liền dắt tay cô xuống lầu.
Suốt quãng đường xe đi thông hành không trở ngại, rất nhanh liền lái tới hội trường.
"À, đây là xe của Thi thiếu!"
"Thi thiếu đến rồi!"
"Không ngờ anh ta lại có thể cũng tới!"
Đối mặt với nhiệt tình như vậy, Thẩm Chanh dường như đã tập mãi thành thói quen, thậm chí cũng không có liếc nhìn những người kia.
Thi Vực xuống xe trước, chào hỏi một tiếng với một đám người, sải bước chân đi tới phía sau xe.
Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt ở dưới ánh mặt trời càng thêm anh tuấn kia, anh đích thân mở cửa xe cho cô.
Thẩm Chanh ung dung bình tĩnh bước xuống từ trên xe, hời hợt nhìn quanh bốn phía một chút, lập tức kinh diễm bốn phía.
Vẻ đẹp và khí chất của cô, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, đều luôn khiến cho người ta kinh diễm không thôi.
Người chung quanh hội trường, mặc kệ nam nữ già trẻ, đều khóa tầm mắt ở trên người cô và Thi Vực, đúng là trai tài gái sắc xứng đôi!
Trong phần lớn ánh mắt của đàn ông đều lộ ra thưởng thức hoặc là hâm mộ, có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, rất có thể diện!
Trong hội trường, có ít nhất hơn phân nửa người là quen biết Thi Vực, bởi vì đoạn thời gian gần đây tỉ lệ anh xuất hiện rất cao, cho nên muốn không nhớ kỹ anh cũng không được.
Đối với bản lãnh và năng lực của anh, đại đa số người là bội phục, đối với anh càng thêm khách khách sáo sáo, cung kính nhường ba phần.
Nhưng cũng không phải là không có ngoại lệ, cá biệt mấy Phú Nhị Đại tự cho là đúng, thấy Thi Vực được chú ý, trong lòng không kiềm được có vài phần không phục, không biết sao đám bậc cha chú có thể một mực cung kính với người trẻ tuổi như vậy.
"Hôm nay chị dâu thật xinh đẹp."
Nghe được giọng nói này, Thẩm Chanh không cần quay đầu lại nhìn cũng đoán được, là công tử Tần nhị thiếu phong lưu.
Cô quay đầu, lạnh nhạt quan sát anh ta một chút, một thân âu phục đen hoàn toàn thủ công vừa người, đẹp trai lại hóng hách, "Tần nhị thiếu cũng rất đẹp trai nha."
Vừa nghe lời này, Tần Cận không nhịn được trêu chọc, "Chị dâu khen tôi, không sợ Thi thiếu tức giận?"
Nghe được lời này của anh ta, Thẩm Chanh nghĩ đến người nào đó bởi vì cô ngồi xe Tần Cận mà nổi trận lôi đình, không kiềm được cười, "Chồng tôi, không có nhỏ mọn như vậy."
Thi Vực không nói gì thêm, chỉ là dùng tay ôm sát eo của cô, vẻ mặt yêu thương cưng chìu này, đã chứng minh tâm tình anh tốt.
Tâm trạng tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt.
Một đám cô gái chung quanh, vốn tất cả lòng dạ đều ở trên người Tần Cận, nhưng Thi Vực vừa xuất hiện, các cô liền dời mục tiêu.
Nếu không phải vì duy trì một mặt rụt rè, các cô nhất định sẽ không thể chờ đợi được dán đến gần.
Quả thật là quá đẹp trai rồi!