Sau khi Thẩm Chanh xuống xe từ ghế sau, tiến lên ngồi vào tay lái phụ.
Nhưng vừa mới ngồi vững vàng, xe ghế dựa đã bị nhanh chóng thả nằm ngang.
Sau đó, cả người cô liền nằm lên đó.
Không đợi cô làm ra bất kỳ phản ứng nào, người đàn ông bên cạnh đã xoay người tới, đè cô dưới thân thể.
"Ưm!"
Cô không kiềm được phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Thi Vực cúi đầu nhìn cô, tr
"Ừ, cho nên có phải em nên cho tôi lời giải thích không." Ánh mắt của anh âm hàn, lóe ra tia sáng không rõ thâm ý.
"Giải thích gì?"
"Em hiểu rõ."
"Anh không nói thì sao tôi hiểu rõ được!"
Thi Vực nhìn cô, khóe môi đột nhiên vạch ra một độ cong nụ cười như có như không, "Không lái xe của mình, lên xe đàn ông khác, lá gan mập ha?"
Người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không cho phép cô nghĩ ngồi ở trong xe của đàn ông khác.
Dù là Tần Cận, cũng không được!
Lên xe của người khác?
Anh là chỉ .... Tần Cận?
Chậc!
Người đàn ông này, hóa ra là ghen rồi!
Lần đầu tiên phát hiện, thì ra khi một người đàn ông ghen cũng bá đạo, cường thế đến như vậy.
Thẩm Chanh câu môi cười, nhưng không nói lời nào, có vẻ như không có ý định cho anh một lời giải thích.
"Không nói gì, rất tốt!"
Thi Vực đứng dậy, ngồi trở lại trên ghế lái một lần nữa, dùng một cước đạp xuống chân ga, xe giống như vọt bay ra ngoài.
Cuối cùng Thẩm Chanh phát hiện, người đàn ông kiêu ngạo này lại có thể mang theo cô tới đường mà Tần Cận đã đưa mình đi một lần, sau đó lại vòng trở về dinh thự nhà họ Thi.
Người đàn ông này, đúng thật là ....
Lái xe vào dinh thự, dừng hẳn ở trong ga ra tầng ngầm.
Thẩm Chanh nhìn anh một cái, không nói chuyện, vươn tay liền đi mở cửa xe.
Nhưng mới vừa ᴆụng phải khóa xe, đã bị Thi Vực một phát bắt được tay.
Anh chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, liền kéo cô vào trong lòng.
Thẩm Chanh sửng sốt, ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tuấn tú kia từ từ phóng đại tới gần cô.
Ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng mềm mại liền bị Thi Vực hung hăng ngậm chặt, hơi thở lửa nóng ùn ùn cuốn tới, mang theo cường thế chân thật đáng tin.
"Ưm ...."
Nụ hôn này, tới đột nhiên lại mãnh liệt, khiến Thẩm Chanh suýt chút nữa không thở nổi, người mềm nhũn ở trong lòng anh.
Nụ hôn nồng cháy giằng co khoảng một phút đồng hồ, Thi Vực đột nhiên rời khỏi đôi môi bị anh hôn đến có chút đỏ.
Anh cúi đầu, nhìn ánh mắt cô gái nhỏ có chút mê ly, khóe miệng thoáng hiện ra nụ cười hài lòng.
Nhìn thấy anh cười đến lộ liễu như vậy, Thẩm Chanh đột ngột hoàn hồn, trên môi vẫn đang đau rát, không nhịn được mắng một tiếng: "Đồ khốn!"
"Tiếp tục mắng."
Thi Vực trêu tức thưởng thức kiệt tác của mình, bụng ngón tay thon chậm rãi vuốt ve ở trên cánh môi đỏ tươi nhỏ máu của Thẩm Chanh, lại bị Thẩm Chanh vươn tay một phát hất xuống.
"Tên đàn ông thối!"
Cô giận mắng một tiếng, trên mặt còn mang theo một chút ửng hồng, khiến đáy mắt Thi Vực không khỏi nóng lên, ngay sau đó, lại chiếm hữu môi anh đào của cô lần nữa.
"Ưm ...."
Lần này càng thêm lửa nóng hơn vừa rồi, hai tay khớp xương rõ ràng từ từ di chuyển ở trên bờ eo uyển chuyển của cô, mang theo ngụ ý ám hiệu.
Giữa răng môi quấn giao càng thêm nhiệt liệt, không bao lâu sau, cả thùng xe đều tràn ngập bầu không khí mờ ám.
Ngay lúc tay Thi Vực có động tác tiến thêm một bước, lại bị cánh tay mảnh khảnh cản bàn tay đó lại.
"Tôi còn đang ở thời gian hành kinh ...."
Nghe được giọng nói này, hầu kết Thi Vực vừa động, đối diện với Thẩm Chanh cũng thở hổn hển, đáy mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn, động tác trên tay chậm rãi dừng lại.
Trên mặt Thẩm Chanh còn lưu lại đỏ ửng say lòng người, bộ dạng gợi cảm lại quyến rũ này khiến cho toàn thân Thi Vực nóng lên, rồi lại không thể không ngăn chặn Dụς ∀ọηg dâng lên trong lòng.
Thẩm Chanh thấy được trong con ngươi lạnh lùng đến cực điểm kia có chút ẩn giận, liền lên tiếng, "Lần này tôi cũng không có trêu chọc anh."
Mắt lạnh của Thi Vực nhìn cô, quanh thân mơ hồ tản ra lệ khí nguy hiểm, "Ý của em là tôi tự chuốc phiền, hả?"
Không đợi Thẩm Chanh mở miệng trả lời, anh đột nhiên đứng thẳng người.
Đưa tay thoáng sửa sang lại áo sơmi có chút nhăn rối loạn trên người, liền mở cửa xe xuống xe.
Sau đó trực tiếp sải bước chân, cũng không quay đầu lại liền đi ra khỏi bãi đỗ xe dưới đất.
Nhìn bóng dáng cao to đó từ từ đi xa, biến mất không thấy nữa, Thẩm Chanh mới ngồi xuống trên ghế lái.
Khởi động xe, lái xe đi ra ngoài một lần nữa.
Hội sở spa thẩm mỹ Y Thủy, một bộ máy dây chuyền thẩm mỹ lớn nhất thành Giang.
Tô San lái xe chạy tới, ngừng xe ở ven đường, bước xuống từ trên xe.
Cô ta mặc một thân váy đỏ, đeo mắt kính khung màu đỏ, tóc dài quăn màu rượu vang, dáng người có lồi có lõm, có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Ngay tại lúc cô ta vừa mới xuống xe, một chiếc xe màu đen sang trọng đứng ở bên cạnh cô.
Thông qua cửa sổ lái xe nửa hạ xuống liền nhìn thấy được người trong xe, Tô San cười yêu mị, "Có tiền chính là tùy hứng, lái xe tốt như vậy!"
Thẩm Chanh không để ý tới cô, mà là ngừng xe ở tại chỗ, mở cửa xe xuống xe.
Nhìn thấy vị trí đổ xe của cô, Tô San nhắc nhở: "Xe của cô đỗ ở vị trí xe buýt, nhanh lái đi, nếu không một lát nữa sẽ bị kéo đi!"
Thẩm Chanh lạnh nhạt nhìn lướt qua vị trí đổ xe, từ chối cho ý kiến mở miệng, "Tùy tiện."
Tô San: "...."
Thẩm Chanh không nói thêm gì nữa, xoay người liền đi vào trong hội sở.
Tuy rằng Tô San lo lắng sẽ có người tới kéo xe, nhưng nhìn thấy thái độ của cô, cũng không muốn nhiều chuyện, dù sao cũng không phải là xe của cô ta!
Cô ta giẫm giày cao gót tám centimet, lắc lắc vòng eo mảnh khảnh, chậm rãi đi vào theo.
Đây là một nơi cao cấp, đặc biệt nhằm vào kẻ có tiền, bình thường ra vào nơi này đều là một chút tiểu thư danh viện và mấy phu nhân, tiêu phí cao cũng hợp tình hợp lý.
Tô San là khách quen nơi này, cho nên vừa tiến vào liền quen cửa quen nẻo, chọn lựa một hạng mục đắt tiền nhất, massage dầu thêm huân hương.
Hóa đơn một lần, liền giá trị 6008.
Thẩm Chanh quét thẻ thanh toán tiền, liền tính rời đi, Tô San gọi cô lại, "Sao, muốn đi?"
"Ừ."
"Không có ý định làm spa?"
"Thời gian hành kinh."
"À! Trên người không tiện! Vậy không làm thân thể được, làm mặt đi!"
"Không làm."
"Gì cũng không làm, vậy không phải cô đến không rồi?"
"Cô làm là được rồi."
"Nhưng là ...."
"Từ từ làm, tôi đi đây."
Thẩm Chanh đi ra từ cậu lạc bộ, xe ngược lại không có bị kéo đi, nhưng, bị mở giấy phạt.
Cô đi qua, rút giấy phạt đặt ở dưới cần gạt nước ra.
Nhìn số tiền phạt một chút, 520!
Đúng, là 520!
Nhìn kỹ, tờ giấy phạt này đến cả con dấu cũng không có, vừa nhìn đã biết là giả rồi.
Ai nhàm chán như vậy?
Đột nhiên, liếc về phía dưới giấy phạt, lại có thể có một chữ ký.
Chữ viết rất cuồng dã, nhưng cô vẫn liếc nhìn liền nhận ra.
Thi.... Vực!
Mα túч, người đàn ông này nhất định phải nhàm chán như vậy sao?
Không có gì học người ta mở giấy phạt làm gì!
Còn mở 520! (số 520 mang nghĩa "anh yêu em" "wu er ling" gần với "wo ai ni")
Vẻ mặt Thẩm Chanh hắc tuyến, trực tiếp vò giấy phạt thành một đoàn, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Mở cửa xe lên xe, khởi động xe, đạp xuống chân ga, rất nhanh lái xe ra ngoài.