Tần Cận cười sảng lãng một tiếng, sau đó trêu chọc, "Chẳng lẽ ý anh đúng là đau bụng kinh trong kỳ sinh lý của phụ nữ?"
Thi Vực lạnh lùng ừ một tiếng, liền không có đoạn sau.
Tần Cận ở bên kia cười một hồi, mới nghiêm chỉnh lại, truyền thụ kinh nghiệm của anh ta: Uống chút canh gừng đuổi khí lạnh, hoặc có thể uống nước đường đỏ, thật sự không được thì uống ăn thuốc giảm đau."
"Ừ."
Khi Thi Vực đang muốn tắt điện thoại, lại nghĩ đến cái gì, trầm giọng nói một câu: "Không được nói ra ngoài."
"Yên tâm, chuyện chị dâu đau bụng kinh, tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài." Giọng nói của Tần Cận, nghe thế nào cũng mang theo vài phần ý vị trêu chọc.
"Chú biết ý tôi là cái gì."
"Hiểu được, tôi cũng nhất định giữ bí mật chuyện anh xin tôi chỉ giáo giảm bớt đau bụng kinh của phụ nữ."
"Tốt nhất nói được thì làm được."
"Tần Cận tôi không có gì hay, duy chỉ có một thứ, chính là trượng nghĩa với anh em."
Lại hàn huyên với Tần Cận vài câu, Thi Vực mới cúp điện thoại, lái xe đi tiệm thuốc gần đó mua một hộp miếng giảm đau.
Sau đó khi đi mua đường đỏ, người bán hàng dò hỏi anh, "Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn loại đường đỏ nào?"
Một người đàn ông nào đó dựa nghiêng người trên giá hàng bên cạnh, một tay cắm ở trong túi quần, lạnh lùng phun ra một câu: "Tùy tiện."
Người bán hàng liếc mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú kia, trong lòng nhảy thình thịch thình thịch, cô ta kiên nhẫn giải thích: "Đường đỏ nơi này của chúng tôi chia làm ba loại, có sản phụ uống, đang mang thai uống, còn có ...."
Lúc nói xong loại cuối cùng, mặt người bán hàng đỏ hồng, có chút ngượng ngùng nói: "Uống trong lúc kinh nguyệt."
Thi Vực lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, vẫn lạnh lùng mở miệng, "Loại cuối cùng."
"Vâng tiên sinh, xin chờ một chút."
Sau khi thanh toán, người bán hàng rất nhanh giao thứ đã gói tốt đó đến trên tay anh, "Tiên sinh, xin đi thong thả."
Đêm, càng sâu.
Thẩm Chanh không dễ gì ngủ thi*p đi, nhưng ngủ chưa tới nửa tiếng lại bị đau tỉnh lại.
Cô vén chăn lên, tính xuống giường rót ly nước uống.
Chân vừa vươn ra, chợt nghe được một giọng nói trầm khàn, "Đừng lộn xộn."
Giọng nói vô cùng từ tính, lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự.
Thân thể Thẩm Chanh cứng ngắc một chút, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng nói, Thi Vực đang đẩy cửa đi vào, không biết có phải là tâm tình không tốt hay không, sắc mặt có chút tối tăm.
Anh đóng cửa phòng, bước tới đây, không nói một lời liền ấn cô về trên giường, không kiên nhẫn nói: "Không thoải mái còn mò mẫm lăn tăn."
Cô chỉ là muốn rót ly nước uống, mò mẫm lăn tăn từ khi nào vậy hả?
Thẩm Chanh đang muốn phản bác lời của anh, vào lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng gõ, không thể không nuốt lời nói trở vào.
Sau đó, truyền đến tiếng nói của nữ bộc: "Thiếu gia, canh gừng đã nấu xong, có cần bưng vào không."
"Bưng vào đi."
Nữ bộc nghe được phân phó của anh, đợi ở ngoài cửa khoảng năm giây, mới mở cửa phòng đi vào.
Sau khi giao canh gừng cho anh, liền cẩn thận lui ra khỏi phòng.
Trong nháy mắt hương vị canh gừng tràn ngập trong không khí, mùi gừng nồng đậm, khiến Thẩm Chanh phản cảm, "Khó ngửi quá, thứ gì vậy?"
Thi Vực không trả lời vấn đề của cô, chỉ là nói: "Ngồi dậy uống."
Thẩm Chanh nhướng mày, "Đem đi, tôi không uống."
Mặt Thi Vực âm trầm, "Em không có quyền lợi nói không, ngồi dậy, uống hết toàn bộ."
Thẩm Chanh nằm bất động, đối diện với đôi mắt lạnh của anh, mặt lộ vẻ không vui: "Anh từng có suy nghĩ qua cảm thụ lúc một người phụ nữ đang đau bụng kinh không?"
"Ít nói nhảm, còn không đứng dậy uống thì tôi sẽ dùng miệng đút em."
"Anh có còn biết xấu hổ không?.... Ưm!"
Miệng đột nhiên bị ngăn chặn!
Sau đó ....
Canh gừng cứ như vậy từ trong miệng anh, chảy đến trong miệng của cô.
Thẩm Chanh mở to mắt, trạng thái có chút thất thần.
Anh lại có thể, dùng miệng đút cô!?
Trải qua trong miệng anh đến trong miệng của cô, đây không phải là nước miếng thì là cái gì ....
"Ưm!"
Ngậm canh gừng ở trong miệng, nói gì thì cô cũng không chịu nuốt.
Nhưng cô không nuốt, Thi Vực cứ thế chận miệng của cô, không có ý định buông cô ra.
Hai người duy trì tư thế không tính là mờ ám, nhưng hình ảnh miệng đối miệng, lại làm người khác mơ màng.
"Ưm ...."
Thẩm Chanh đã chẳng quan tâm bụng có đau hay không, đưa tay chống иgự¢ của anh, muốn đẩy anh ra.
Thi Vực lại không cho cô cơ hội này, một phát bắt được tay của cô, đồng thời dùng tay kia nắm chóp mũi của cô.
Hô hấp đột nhiên bị cách trở, miệng lại bị chận, hai tay còn bị anh giam cầm, Thẩm Chanh rất nhanh liền nghẹn đỏ mặt!
Vào lúc cô cảm thấy khó thở, sắp ngạt thở.... ừng ực một tiếng.
Canh gừng ngậm trong miệng, cứ như vậy nuốt xuống.
Lúc này Thi Vực mới thu hồi tay, rời khỏi môi của cô, buông cô ra.
Thẩm Chanh tức giận vì anh dùng loại thủ đoạn này ép cô uống, không nhịn được mắng: "Hồn nhạt! Chỉ cho phép anh thích sạch sẽ, không cho phép người khác thích sao?"
Nhưng Thi Vực lại từ chối cho ý kiến, "Thích sạch sẽ của tôi không nhằm vào em."
Thẩm Chanh giận: "Thích sạch của tôi sẽ chỉ nhằm vào anh!"
"Chỉ nhằm vào tôi? Vậy sao lúc em ngủ với tôi lại ngủ đến hưởng thụ như vậy?"
"Cút!" Cô hưởng thụ khi nào, rõ ràng là bị ép buột.
"Cậy mạnh đủ chưa, bụng không đau rồi à?"
"Đau ...."
Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới đã cảm thấy đau đến có chút chịu không nổi.
Thấy cô không giống như là đang giả bộ, Thi Vực nhẹ nhàng nhíu mắt lạnh lại, "Đau thì cứ tiếp tục uống, tự mình uống, hay là tôi đút?"
Thẩm Chanh liếc nhìn canh gừng trong chén, có chút không tin tưởng hỏi, uống thứ này hữu dụng không?"
"Ừ, đuổi khí lạnh."
"À! Canh gừng .... Hình như là ...." Thẩm Chanh nói xong, lại nghĩ đến cái gì, nhìn anh cười, "Không nhìn ra, anh cũng biết không ít nha, ngay cả đau bụng kinh của phụ nữ cũng hiểu rõ như vậy!"
Sắc mặt Thi Vực chợt trầm xuống, "Còn không phải là vì em!"
"Vì tôi cái gì?" Thẩm Chanh khó hiểu.
"Không có gì, uống nhanh."
Biết không lay chuyển được anh, Thẩm Chanh chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, bưng canh gừng lên bắt đầu uống.
Cô uống quá nhanh, bất cẩn bị sặc, "Khụ...khụ ...."
Thi Vực lạnh mặt, vẫn là đưa tay tới vỗ lưng cho cô, chỉ là giọng nói mang theo vài phần không vui, "Không có người đoạt với em."
Qua một hồi lâu Thẩm Chanh mới thở nổi, đưa canh gừng đến bên miệng anh, "Rất khó uống, anh uống một ngụm."
"Khó uống còn để cho tôi uống?" Người đàn ông nào đó nhíu mày.
"Thuốc đắng dã tật, đuổi khí lạnh, uống một chút tốt với thân thể." Thẩm Chanh nhẫn nại tính tình dỗ dành anh uống.
"Tôi cần làm giảm khí nóng." Đuổi khí lạnh, anh không dùng được!
"...."
"Nhanh uống đi."
"...."
Cuối cùng, ở dưới đốc thúc của Thi Vực, Thẩm Chanh vẫn kiên trì uống xong bát canh gừng.
Thi Vực đứng dậy đi phòng tắm tắm rửa, Thẩm Chanh nằm xuống một lần nữa.
Không thể nói canh gừng có bao nhiêu tác dụng, nhưng sau khi uống xong giống như đã thoải mái hơn một chút.
Cô nhắm mắt lại, nghe tiếng nước chảy ào ào truyền ra từ trong phòng tắm, ngủ thi*p đi.
Thi Vực tắm rửa xong đi ra, thấy cô đã ngủ, liền chỉnh tối ngọn đèn, đắp kín mền cho cô.
Anh tính đi thư phòng xem tài liệu, nhưng vừa xoay người muốn đi, cô gái nhỏ trong lúc ngủ mơ lại ưm trở mình, bắt lấy tay anh.
Thi Vực nhíu mày, người phụ nữ này,....
Cuối cùng vẫn thay đổi mục đích, lên giường, nằm xuống ở bên cạnh cô.
Vừa mới nằm xuống, Thẩm Chanh lập tức rúc vào trong lòng anh co lại, cô ngủ không tính quá sâu, có động tác như vậy hoàn toàn là xuất phát từ tiềm thức.
Thi Vực kéo cô vào trong иgự¢, để mặt của cô dựa vào trên иgự¢ anh, gạt đầu tóc rối bời của cô ra.
Dưới ánh đèn lờ mờ, mặt của cô càng diễm lệ, ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn, đẹp đến nỗi khiến người ta say mê.