Chọc Giận Bảo Bối - Chương 129

Tác giả: Hề Yên

Lúc cô đang buông lỏng, tên thủ hạ nhân cơ hội bắt lấy hai tay của cô, dùng dây thừng trói tay của cô ra sau lưng.
Có người ở sau lưng dùng sức đẩy một cái, thân thể của cô đột nhiên nghiêng về phía trước....
Thấy cô sắp ngã sấp xuống, trái tim Diệp Tử thoáng níu chặt, lo lắng cho cô.
Thẩm Minh lại không nhịn được phát ra một tiếng giễu cợt, mang theo ý vị thực hiện được.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Chanh sẽ ngã úp mặt, nhưng thật không ngờ, ở trước một giây sắp té xuống, cô lại xoay người xinh đẹp một cái, dễ dàng ổn định thân hình.
Mặt cô không đổi sắc, ung dung bình tĩnh, không hề cảm thấy sợ hãi vì nguy hiểm vừa rồi.
Điểm này, Thẩm Bác không có biểu hiện ra chút kinh ngạc nào.
Ông ta nhìn Thẩm Chanh lớn lên, cũng biết cá tính cô mạnh mẽ, không chịu thua, dù là bị uất ức, đau đớn lớn bằng trời, cũng chưa bao giờ kêu một tiếng.
Người cô ngang tàng, trái tim cũng ngang tàng.
Cho nên sáu năm trước, bọn họ mới có thể muốn diệt trừ cô, diệt trừ người bên cạnh cô.
Thẩm Chanh đứng ở trước mặt Thẩm Bác, hai tay bị trói, vẫn không chịu thua, không nhận thua.
Cô cao ngạo giống như nữ hoàng, dường như chỉ một ánh mắt, liền có thể băm kẻ thù trước mặt ra thành trăm mảnh, khiến ông ta hài cốt không còn.
"Chú hai, không phải chú muốn khiến cho tôi ૮ɦếƭ sao? Hiện tại tôi đứng ở trước mặt chú, chú có thể bắn một phát Gi*t ૮ɦếƭ tôi nha."
Cô lạnh nhạt mở miệng, âm thanh bình tĩnh đến không có chút dao động.
Thẩm Bác đột nhiên cười ha hả: "Gi*t mày thì có làm được gì? Chẳng những không thể giải quyết được vấn đề, còn sẽ khiến cho tay tao đầy máu tanh, chi bằng giữ mày lại, như vậy có lẽ còn có thể thu hoạch được thứ không tưởng."
Nghe được Thẩm Bác nói như vậy, Thẩm Minh đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: "Chú hai, nếu như hôm nay buông tha cô ta, về sau cô ta nhất định sẽ trả thù chúng ta, thủ đoạn của cô ta, chú và cháu đều đã được chứng kiến !"
Diệp Tử nghe lời của anh ta, có chút không thể tin nhìn anh ta, "Anh .... lại muốn Gi*t người!"
Thẩm Minh không có trả lời cô, mà là trực tiếp hất tay của cô ra, đi thẳng tới trước mặt Thẩm Bác, nghiêm túc mở miệng: "Chú hai, tuyệt đối không được nương tay!"
Đây là rất muốn khiến cho cô ૮ɦếƭ nha? Thẩm Chanh đột nhiên mỉm cười, "Đúng vậy, không được nương tay, mau Gi*t tôi."
Trước khi đến, cô đã làm tốt tính toán xấu nhất.
Nếu như không có ngoài ý muốn, chỉ cần cô vừa ૮ɦếƭ, những người này sẽ leng keng bỏ tù.
Giam cầm cả đời, mới đúng là thứ đáng sợ hơn ૮ɦếƭ.
Cô có thể có 1000 cách khiến toàn bộ người nhà họ Thẩm thân bại danh liệt, có một vạn thủ đoạn đòi lại thứ cô xứng đáng có được, nhưng lại không có một loại nào có thể làm cho cô thống khoái như vậy.
Cô điên rồi sao?
Có lẽ vậy!
Chỉ cần nghĩ đến từng ly từng tý sáu năm trước, cô liền hận!
Mẹ của cô đã ૮ɦếƭ như thế nào? A .... Cô còn nhớ rất rõ ràng.
Là chú hai ruột này của cô, sai người dùng một mồi lửa, đốt ૮ɦếƭ cháy sờ sờ!
Cô không biết tại sao những người này phải vô tình, máu lạnh, vì tiền tài và quyền lực, không tiếc phá hủy hết thảy tất cả, kể cả tánh mạng con người như vậy.
Thấy được sát khí mãnh liệt từ trong ánh mắt của cô, Thẩm Bác bắt đầu do dự, ông ta biết hậu quả Gi*t cô sẽ nghiêm trọng đến không thể tưởng tượng, nhưng một khi bỏ qua cho cô, hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng!
"Chú hai, đừng do dự nữa!"
Đến khi Thẩm Minh mở miệng lần nữa, ông mới làm ra quyết định, cầm lấy súng ngắn từ trong tay thủ hạ, lên đạn, nhắm chuẩn xác vào mi tâm Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh không có một chút sợ hãi, đi về phía trước một bước, áp cái trán vào trên họng súng, lạnh lùng mở miệng: "Chờ cái gì, nổ súng!"
Tất cả mọi người đều cả kinh há to miệng ....
Điên rồi, điên rồi, người phụ nữ này nhất định là điên rồi.
Đã thấy không sợ ૮ɦếƭ, nhưng lại chưa từng thấy qua liều mạng như vậy!
"Nếu muốn ૮ɦếƭ như vậy, tao sẽ thanh toàn cho mày, tiễn mày một đoạn đường!"
Họng súng chống đỡ ở trên trán Thẩm Chanh, xúc cảm lạnh buốt, đúng như lòng của cô, lạnh lẽo như tro tàn.
Cô nhìn Thẩm Bác, trong mắt mỉm cười, "Thật là chú hai tốt của tôi!"
Nói xong, cô nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ gợi lên, "Nổ súng đi."
Cô tin tưởng, một phát súng này, Thẩm Bác sẽ bắn, cũng dám bắn.
Ở thành Giang, ông ta không có chuyện ác nào không làm, Gi*t người phóng hỏa, buôn lậu thuốc phiện, không có chuyện phạm pháp nào là chưa từng làm qua.
Nhưng bởi vì nhà họ Thẩm quyền đại thế lớn, vận dụng quan hệ, dù là chuyện lớn bằng trời cũng có thể sắp xếp, cho nên những năm gần đây Thẩm Bác càng thêm không chút kiêng kỵ.
Gi*t người, với ông ta mà nói, dễ dàng giống như Ϧóþ ૮ɦếƭ một con kiến.
Dù nhà họ Thẩm xảy ra án mạng, có người điều tra tới cửa, bọn họ cũng có thể tùy tiện tìm được một cái cớ qua loa tắc trách cho qua.
"Chú hai."
Thẩm Minh dùng ánh mắt ý bảo Thẩm Bác, để ông ta mau ra tay.
Thẩm Bác gật đầu, muốn Ϧóþ cò ....
"Đừng nổ súng!"
Diệp Tử đột nhiên hô to một tiếng, ngay sau đó xông lên phía trước muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Minh lại chắn ở trước mặt của cô.
Anh ta một phát chế trụ cánh tay của cô, dùng sức đẩy thân thể cô ra sau.
Diệp Tử lảo đảo một cái, thân hình không ổn định, nặng nề ngã nhào trên đất.
Thẩm Minh quay đầu căn dặn thủ hạ, "Dẫn cô ta đi!"
"Dạ!"
Hai thủ hạ thân hình cao lớn trực tiếp đi lên trước, xách Diệp Tử từ trên mặt đất lên.
"Các người đừng ᴆụng vào tôi!"
"Thả tôi ra!"
"Mỹ nhân! Chị đi mau ...."
Diệp Tử giãy giụa kịch liệt, phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bị cưỡng chế mang ra khỏi đại sảnh.
Trong phòng khách, yên tĩnh đến rất kỳ quái.
Ánh mắt Thẩm Bác trở nên âm lãnh, lại không mang theo một chút tình cảm, tay cầm súng kia bắt đầu dần dần kéo căng, ngón trỏ móc ở trên cò súng từ từ chuyển động về phía trong.
Tay của ông ta, chỉ cần dùng sức thêm chút sức, viên đạn trong súng ngắn sẽ bắn xuyên ra, kết thúc một tánh mạng.
Ầm!
Đột nhiên vào lúc này, cửa nhà đóng chặt bị người dùng một cước đá văng từ bên ngoài.
Một người đàn ông tiến vào từ bên ngoài, dáng người thon dài, mặc một áo sơ mi đen chế tạo hoàn toàn từ thủ công.
Một tay anh cắm ở túi quần trong, trong miệng ngậm điếu thuốc, khói mù lượn lờ chậm rãi tràn ra từ khóe miệng của anh.
Dung mạo tuấn mỹ, khí chất cao quý, giống như một vị thần, đẹp không gì sánh nổi.
Sau lưng anh, đi theo hơn mười người đàn ông áo đen cầm trong tay súng liên thanh, chiều cao hình thể bọn họ xấp xỉ nhau, trong mắt mang theo lệ khí mạnh mẽ.
Vừa nhìn đã biết, tất cả những người này đều là sát thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!
Hơn mười khẩu súng liên thanh đồng thời nhắm chuẩn đầu Thẩm Bác và Thẩm Minh, chỉ cần vừa nổ súng, thân thể của bọn họ liền bị bắn thành nút lọ.
Mấy tên thủ hạ của Thẩm Bác, có bao giờ nhìn thấy loại trận thế này, lập tức sợ tới mức chân như nhũn ra, quỳ đến trên đất giơ cao hai tay đầu hàng: "Không liên quan đến chúng tôi, đừng, đừng Gi*t chúng tôi ...."
Hằng năm Thẩm Bác lăn lộn khắp nơi, không phải chưa từng nhìn thấy loại trận thế này, nhưng tay của ông ta vẫn không kiềm chế được run rẩy một chút.
Nhưng rất nhanh, ông ta liền trấn tĩnh lại, dùng súng chỉ vào đầu Thẩm Chanh, uy Hi*p người đàn ông được rất nhiều sát thủ vây quanh, "Đứng lại! Còn tiến tới nữa, tôi liền nổ súng!"
Lúc này Thẩm Chanh mới mở mắt ra, nhìn người tới, cô không biết trái tim là cảm giác gì.
Chẳng qua cảm thấy, rất khó chịu!
Thi Vực nheo con ngươi nguy hiểm khi*p người lại, ánh mắt âm u khát máu rơi vào trên tay Thẩm Bác, "Dám dùng súng chỉa vào người phụ nữ của tôi?"
Mặt Thẩm Bác không cảm xúc gì nhìn anh một cái, biết anh khẩn trương vì Thẩm Chanh, cố ý dùng sức để họng súng ở chính giữa mi tâm của cô, "Bảo người của cậu đi hết, nếu không vừa lau súng ςướק cò, sẽ không cẩn thận phá hủy mặt của cô ta thì sẽ không tốt đâu!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc