Ở dưới cái nhìn của Thẩm Minh, cô đây là khiêu khích, bước một bước dài tiến lên, muốn dùng tay đi Ϧóþ cổ của cô.
Thẩm Chanh đã đoán được anh ta sẽ ra tay với mình, tự nhiên sẽ không để cho anh ta được như ý, cô nhanh chóng tránh thân thể sang bên cạnh, dễ dàng tránh được công kích của anh ta.
Thẩm Minh lại không chịu thôi, đưa tay đánh về phía cô lần nữa....
"Bác Thẩm!"
Vào thời khắc quan trọng, Diệp Tử đột nhiên hô lớn một tiếng.
Tưởng Thẩm Uyên đã trở lại, Thẩm Minh dừng tay lại, vô thức nhìn về phía cửa đại sảnh.
Thừa dịp vào lúc này, Thẩm Chanh nhấc chân đá một cái, đá trúng vị trí eo của Thẩm Minh.
"Á ...."
Cô dùng lực đạo không nhỏ, khiến thân hình Thẩm Minh mạnh mẽ run lên, phát ra một tiếng hút không khí.
Không thấy được Thẩm Uyên, anh ta mới nhận ra mình bị người đùa bỡn, lập tức không nhịn được cười lạnh.
Tiếng cười của anh ta quanh quẩn ở trong phòng khách rộng lớn, lạnh lẽo đáng sợ, khiến nhiệt độ không khí xuống đến đóng băng.
Người giúp việc bên ngoài nghe tiếng động chạy vào thấy, nhìn thấy người Thẩm Minh đầy máu, trên đầu rách một mảng, lập tức bị dọa đến không nhẹ, cuống quít tìm hộp thuốc tiến lên băng bó cho anh ta.
Trải qua chuyện vừa rồi, Thẩm Minh ngược lại đã tỉnh táo lại, anh ta ngồi trên ghế sofa, mặc cho người khác xử lý vết thương cho mình, bôi thuốc đỏ trừ độc, băng bó.
"Thiếu gia, có cần đi bệnh viện khám một chút không?"
Người giúp việc nhìn ra anh ta đang nổi nóng, sợ hãi hỏi ra những lời này.
Anh ta không có trả lời, người giúp việc cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa, im lặng, tiếp tục xử lý vết thương cho anh ta.
Diệp Tử bò dậy từ dưới đất, chạy đến bên cạnh Thẩm Chanh, "Mỹ nhân, sao chị lại tới đây?"
Thẩm Chanh chỉ túi giấy da trên tay một chút, "Đến đưa hợp đồng."
Diệp Tử ồ một tiếng, khom người vuốt vuốt đầu gối có chút phát đau, cười giảo hoạt: "Mỹ nhân, vừa rồi chị đánh rất tốt!"
Thẩm Minh ngồi trên ghế sofa vừa nghe được lời này của cô, liền tức giận, "Diệp Tử, cô không được quên thân phận của mình!"
Diệp Tử không hiểu lời của anh ta, "Thân phận của tôi thế nào?"
"Cô là người của nhà họ Thẩm tôi!"
"Anh nói bậy, tôi rõ ràng họ Diệp ...."
Thẩm Chanh: "...."
Thật không biết cô bé này thật sự không có tim không có phổi, hay là đang cố ý chọc giận bại hoại lịch sự kia.
"Mặc kệ cô họ gì, chỉ cần cô vẫn là vị hôn thê của Thẩm Minh tôi, liền nhất định là người nhà họ Thẩm!" Thẩm Minh anh muốn giữ ai ở bên người, không thông qua sự cho phép của anh ta, vậy thì cả đời này đừng hòng trốn thoát.
Diệp Tử nhìn anh ta, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, "Vậy chúng ta, có thể giải trừ hôn ước không?"
Thẩm Minh cười lạnh: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"À! Vậy thì cứ như thế đi!"
Thẩm Chanh: "...."
Gọi điện thoại sao? Cứ như thế đi ....
Thẩm Minh không muốn nói nhiều nửa câu với Diệp Tử, anh ta thu hồi tầm mắt từ trên người Diệp Tử, nhìn về phía Thẩm Chanh, "Chuyện của nhà họ Thẩm tôi, không tới phiên một người ngoài như cô nhúng tay, để hợp đồng xuống, lập tức cút!"
"Tôi thật không có hứng thú nhúng tay chuyện của anh, nếu không phải vì Diệp Tử, tôi đánh anh cũng ngại bẩn tay."
Vẻ mặt Thẩm Chanh mang theo vài phần khinh thường, lạnh nhạt nhìn Thẩm Minh, vươn tay liền ném túi giấy dai trên tay tới.
Túi giấy dai rơi trên mặt đất, người giúp việc thấy, sợ hãi vội cúi người nhặt lên, dùng hai tay đưa cho anh ta, "Thiếu gia."
Thẩm Minh nhận lấy, thuận tay mở ra, thấy được \'Hợp đồng\' bên trong, sắc mặt đột biến, dùng một tay vỗ tờ giấy ở trên bàn trà, hai mắt bị máu xông đỏ, tức giận tới cực điểm.
Người giúp việc lặng lẽ liếc qua phía trên, nhìn thấy mặt đầu heo và tên bên cạnh trên đó, cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải yên lặng cúi đầu xuống.
"Ha ha! Thích không?"
Thẩm Chanh cười đến xinh đẹp, cho dù là đang gây hấn với người khác, cũng khiến cho người ta cảm thấy cô đẹp không gì sánh nổi.
Nghe được lời của cô, trong mắt Thẩm Minh lóe ra một cổ lửa giận không thể ngăn chặn, tựa như một đầu sư tử bị chọc giận: "Người tới, đuổi người phụ nữ kia ra ngoài cho tôi!"
Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi cười đến mở rộng, "Không phải anh bảo tôi tới à, sao hiện tại lại muốn đuổi tôi đi?"
Thẩm Minh áp chế lửa giận trong lòng, "Đồ đã đưa đến, cô không đi chẳng lẽ còn muốn ở lại ăn cơm tối?"
"Ăn cơm tối cũng không phải là không thể được, phải xem thái độ của anh đã." Thẩm Chanh cong khóe môi lên, cười má lúm đồng tiền như hoa, "Anh quỳ xuống để van cầu tôi, có lẽ tôi sẽ suy xét cân nhắc."
Diệp Tử có chút phát ngốc, cảm giác hai người giống như có ᴆụng chạm gì đó, vừa thấy mặt đã đối đầu không ai nhường ai, hơn nữa còn mang theo mùi thuốc súng nồng đậm.
"Thẩm Chanh, cô đừng quá coi trọng mình! Tôi cảnh cáo cô lần cuối, nhanh chóng rời khỏi nhà họ Thẩm, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!"
Sở dĩ anh ta nhẫn nhịn, hoàn toàn là bởi vì sự tình phát triển không trong khống chế, vốn kế hoạch đã sắp đặt tốt, bị cha mẹ Diệp Tử đột nhiên đến nên lộn xộn, khiến anh ta không thể không tạm thời sửa đổi chủ ý.
"Tôi không đi, xem anh có thể làm gì tôi." Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên đi đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo, bộ dáng xấu xa như là một thiếu nữ hư hỏng, lại đẹp mắt đến làm cho người ta không dời mắt được.
Diệp Tử cũng đi qua theo, mới vừa ngồi xuống ở bên cạnh cô, liền liếc nhìn \'Hợp đồng\' thả ở trên bàn trà, sau khi nhìn rõ, không nhịn được phốc cười một tiếng: "Một cái đầu heo thật to!"
Thẩm Minh mang vẻ tức giận, hung hăng trợn mắt liếc nhìn cô bé, cảm nhận được ánh mắt của anh ta, Diệp Tử nhanh chóng thu hồi nụ cười trên mặt, dời tầm mắt nhìn địa phương khác.
Lúc này Thẩm Minh mới nhìn về phía Thẩm Chanh, không kiên nhẫn mở miệng: "Cô làm nhiều như vậy, không phải là muốn cầm lại đồ của cô sao. Cổ phầnThẩm thị, tôi có thể cho cô 10%. Nếu như cô đáp ứng về sau không dây dưa nữa, tôi lập tức bảo người ta làm hợp đồng."
"10%, tổng giám đốc Thẩm ra tay thật là hào phóng."
Hôm nay Thẩm thị đã là tập đoàn bất động sản lớn nhất thành Giang, kiềm giữ 10% cổ phần, một năm ít nhất cũng được chia mấy trăm vạn hoa hồng, anh ta nói cho liền cho, không phải chột dạ thì là cái gì.
Thẩm Chanh cười khẽ, "Nhưng xin lỗi, tôi không có một chút hứng thú với cổ phần Thẩm thị, càng sẽ không tiếp nhận loại bố thí rẻ mạt này."
Thẩm Minh cười lạnh: "Rẻ mạt? Xem ra cô không biết 10% cổ phần sẽ mang đến cho cô bao nhiêu lợi ích, ít nhất có thể bảo đảm cô cả đời không lo ăn mặc, trôi qua cuộc sống thượng đẳng."
Thẩm Chanh ý vị thâm trường ồ một tiếng, "Cho nên anh cảm thấy hiện tại tôi trôi qua cuộc sống không đủ ưu việt, không đủ thượng đẳng?"
Cô cố ý giơ tay lên, hờ hững chơi đùa ngôi sao sáng chói ở giữa, tia sáng chói mắt chiết xạ ra ngoài, khiến trên mặt xinh đẹp tuyệt luân của cô tăng thêm vài phần cảm giác quyến rũ.
"Thẩm Chanh, cô là người thông minh, không phải không biết càng là đàn ông có tiền sẽ càng không đáng tin. Địa vị hôm nay của cô, rất nhanh sẽ có người phụ nữ trẻ tuổi hơn cô, xinh đẹp hơn cô thay thế. Dựa vào đàn ông, còn không bằng thật sự dựa vào chính mình."
"Anh cho rằng đàn ông toàn bộ thế giới đều cũng y như anh, chỉ cần là giống cái đều có thể bò lên trên giường của anh sao." Thẩm Chanh cười hờ hững, "Huống hồ, coi như không dựa vào đàn ông, tôi cũng có thể tự nuôi sống mình. 10% cổ phần này của anh, tôi vẫn thật không hiếm lạ gì!"
Thẩm Minh không rõ, đến tột cùng tự tin của cô là tới từ đâu, không nhịn được châm chọc, "Cô tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay, về sau sa sút, tuyệt đối đừng đến cầu tôi!"
"Cầu anh?" Thẩm Chanh chợt mỉm cười, "Anh nhớ cho kỹ, nếu thật sự có một ngày tôi sa sút, dù tôi ૮ɦếƭ, cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước anh."
Diệp Tử an tĩnh ngồi ở bên cạnh, nghe đối thoại của hai người, lâm vào trong trầm tư thật sâu.