Chọc Giận Bảo Bối - Chương 120

Tác giả: Hề Yên

Ngôi sao sáng chói, là nhẫn kim cương xuất phát từ tay đại sư đẳng cấp thế giới.
Ý nghĩa là: Dùng tên của tôi, đeo lên ngón giữa của anh, cả đời làm bạn, một đời rực rỡ.
Ngôi sao sáng chói định giá là: 9999999. 9 vạn.
Cái nhẫn kim cương này, gần như là tất cả phụ nữ đều muốn có, có thể nói là tha thiết ước mơ với nó.
Nhưng một chiếc nhẫn gần ngàn vạn, ít ai sẽ xa xỉ như vậy, đeo chiếc nhẫn đắt như vậy ở trên tay.
Phụ nữ lấy lòng Tần Cận không ít người, có gần một nửa là bởi vì vóc người anh đẹp trai, còn hơn phân nửa là hướng về phía tiền của anh ta và \'ngôi sao sáng chói\' tới.
Tần Cận coi như là một người đàn ông có nguyên tắc, có thể ném nhiều tiền nhiều bạc với những người phụ nữ kia, nhưng lại cự tuyệt tặng nhẫn.
Có người nói, Tần nhị thiếu - trùm trang sức quá keo kiệt, Tần Cận nghe liền cười lạnh: "Keo kiệt? Nhẫn là tặng vợ, những người phụ nữ kia, lấy được ở đâu thì cút về nơi đó!"
Cho nên .... Vừa rồi khi anh ta nói muốn tặng nhẫn cho Thẩm Chanh, liền bị Thi Vực vô tình từ chối.
Sợ rằng không có người đàn ông nào sẽ dễ dàng tha thứ phụ nữ của mình đeo nhẫn người đàn ông khác tặng, lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt mình.
Rất nhanh, quản lý lấy ngôi sao sáng chói ra từ trong tủ bảo hiểm, nâng đến trước mặt Tần Cận, đưa cho anh ta: "Tần nhị thiếu "
Tần Cận không có nhận, chỉ là nói: "Đưa cho Thi thiếu"
Quản lý nghe tiếng, không dám có chậm trễ, lập tức đưa ngôi sao sáng chói tới trước mặt Thi Vực, mở hộp ra thay anh....
Ánh mặt trời chiết xạ xuống, ngôi sao sáng chói phát ra ánh sáng chói mắt.
Thiết kế của chiếc nhẫn kim cương này rất đặc biệt, nó rõ ràng là hình tròn bình thường, nhưng nhìn có vẻ lại giống như là một hình trái tim.
Nhìn Thi Vực cầm lấy nhẫn, Tần Cận phun khói trong miệng ra, nhắc nhở: "Thi thiếu, mua ngôi sao sáng chói phải thận trọng, một khi đeo rồi, liền có thể không lấy xuống được."
Điểm đặc biệt của ngôi sao sáng chói chính là, lúc mang dễ dàng, lúc cởi lại khó khăn.
Một khi đeo, liền không có khả năng lấy xuống.
Phương pháp lấy xuống duy nhất chính là, dùng kìm bẻ gãy.
Cho nên Tần Cận nhắc nhở rất là cần thiết, dù sao đây là thứ giá trị hơn một ngàn vạn gì.
Không lấy xuống được?
Nhìn trừng trừng ngôi sao sáng chói, Thi Vực nheo con ngươi bình thường lại.
Trong con ngươi là một mảnh lạnh lẽo, khóe môi lại mang theo nụ cười, nụ cười lúc sáng lúc tối, có chút thần bí.
"Cầm qua đi, để cô ấy thử."
Thi Vực liếc mắt nhìn về phía Thẩm Chanh, quản lý lập tức hiểu ý, đáp lại một tiếng vâng liền bước nhanh qua.
Nhìn thấy quản lý đi tới, Thi Vực mới thu hồi tầm mắt, nói một câu với Tần Cận: "Đi uống một ly."
"Không đợi chị dâu sao?"
"Ừ, để chính cô ấy từ từ chọn."
"Được, đi!"
Khó khăn lắm Thi Vực mới nể mặt uống rượu với anh, Tần Cận sao có thể không nể mặt.
Lúc rời đi, Tần Cận dặn dò nhân viên cửa hàng, Thẩm Chanh nhìn trúng thứ gì, để cho cô ấy mang thứ đó đi, đừng đề cập đến chuyện tiền nong.
Hơn nữa đặc biệt dặn dò, không thể chậm trễ với cô ấy!
Tần Cận căn dặn như vậy, đám nhân viên cửa hàng tự nhiên biết thân phận Thẩm Chanh không đơn giản, hơn nữa người có thể mua ngôi sao sáng chói, không cần nghĩ cũng biết, không phú thì cũng quý.
Thẩm Chanh vốn không có ý định thử đeo nhẫn, nhưng đám nhân viên cửa hàng ở bên cố gắng thuyết phục, cho nên cô vẫn là mang rồi.
Nhưng đâu có biết rằng, một khi đeo lên, liền không lấy xuống được.
Vẻ mặt cô không còn gì để nói nhìn nhân viên cửa hàng: "Nhẫn trên tay tôi, quá lớn rồi?"
Nhân viên cửa hàng lắc đầu: "Không lớn, ngón tay của cô rất nhỏ, đặc biệt xinh đẹp! Hơn nữa chiếc nhẫn này này rất thích hợp với cô!"
Thẩm Chanh vừa cởi, vừa lạnh nhạt nói: "Ừ, nhưng tôi không thích hợp với nó."
Đám nhân viên cửa hàng: "...."
Cởi rất lâu cũng không cởi ra được, Thẩm Chanh dứt khoát vươn tay, "Nhanh lấy xuống giúp tôi."
Nhân viên cửa hàng có chút khó khăn nói: "Cái nhẫn này, gọi là ngôi sao sáng chói, chỉ có thể mang vào, không thể lấy xuống."
"Gì?" Thẩm Chanh hoài nghi mình có nghe lầm hay không, vậy mà còn có chiếc nhẫn chỉ thể mang vào không thể lấy xuống?
"Cách thiết kế của ngôi sao sáng chói rất đặc biệt, cô xem, đường cong và mặt cắt này của nó, lúc mang vào rất dễ dàng, khi lấy xuống thì rất khó khăn." Nhân viên cửa hàng nhẫn nại tính tình giải thích.
"Tôi không có nghe nhầm?"
"Đúng, cô không có nghe nhầm."
Cúi đầu liếc mắt nhìn cái nhẫn chướng mắt trên ngón áp út, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh đều nhăn lại một chỗ, lần đầu tiên đeo nhẫn, liền nháo ra chuyện buồn cười như vậy.
Thấy cô bởi vì không thể lấy nhẫn xuống mà tức giận, nhân viên cửa hàng cười khuyên bảo: "Thật ra cởi không được cũng rất tốt, không mất được. Nhẫn quý giá như vậy, vẫn là đeo chặt ở trên tay sẽ tương đối ổn thỏa."
Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến cái gì, hỏi cô ta, "Bao nhiêu tiền?"
Nhân viên cửa hàng đáp: "9999999. 9 vạn."
"Bao nhiêu?"
"Khoảng gần một ngàn vạn."
Thẩm Chanh: "...."
Một cái nhẫn, một ngàn vạn?
Thật không có nói giỡn với cô chứ?
Ai đặc biệt sao sẽ xài một ngàn vạn đi mua một chiếc nhẫn đeo trên tay!
"Chồng cô đã giao tiền xong rồi." Nhân viên cửa hàng nhắc nhở cô, dường như muốn để cho cô đeo được yên tâm thoải mái một chút.
Thẩm Chanh: "...."
Cho nên vừa rồi các cô tích cực thuyết phục, bảo cô thử mang cái nhẫn này, là bị người sai sử? Có mục đích!
Cô xoay người quét mắt bốn phía một vòng, không nhịn được nhếch đầu lông mày lên.
Quả nhiên, trong hoàn cảnh rộng lớn, đã tìm không được bóng dáng của người đàn ông đó.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Thi Vực, nhưng làm sao cũng không gọi được, không phải đường dây bận thì chính là không cách nào tiếp thông.
"Dựa vào!"
Một tay cô cầm điện thoại vỗ ở trên quầy, dọa nhân viên cửa hàng kêu to một tiếng, cho rằng là vấn đề của mình, cuống quít nhận lỗi với cô: "Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi không nên cho cô đeo thử nhẫn ở dưới tình huống cô không biết chuyện gì."
Thẩm Chanh như là không nghe thấy lời của cô ta, đưa tay chỉ một chiếc trong quầy rất nhiều chiếc nhẫn, "Gói cái đó lại."
Nhân viên cửa hàng sững sờ một chút mới phản ứng kịp: "Vâng! Xin chờ một chút!"
"Còn có này."
"Vâng!"
"Đôi nhẫn tình nhân này, cũng gói lại."
"Được!"
"Này muốn!"
"Này cũng muốn."
"Này không tệ, gói kỹ ...."
"...."
Lúc Tôn Nham nhận được điện thoại lái xe chạy tới, Thẩm Chanh đã chọn hơn mười chiếc nhẫn, không có ý định dừng lại, vẫn đang tiếp tục.
Tôn Nham đứng ở bên cạnh, nhìn cô mạnh tay như vậy, không nhịn được mở miệng dò hỏi: "Thiếu phu nhân, còn mua?"
"Mua!"
Thẩm Chanh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chọn lựa.
"Thiếu phu nhân, đừng mua, mua nhiều như vậy cô cũng không mang hết."
"Ai nói tôi muốn mang hả!"
"Không mang thì mua làm gì?" Tôn Nham đen mặt.
"Để chơi không được sao?" Cuối cùng Thẩm Chanh cũng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Tôn Nham choáng, cách tiêu khiển của kẻ có tiền, anh tỏ vẻ không có cách nào hiểu được.
Bất quá người ta có người nuông chiều, có thể tùy hứng, anh còn có thể có biện pháp gì.
*
Vừa đến trang trại rượu, Tần Cận liền nhận được một cú điện thoại, nghe đối phương nói xong, anh ta cười cúp điện thoại.
Thi Vực dùng tư thái lười biếng ngồi đối diện với anh ta, tiện tay bưng một ly rượu đỏ lên, ưu nhã đung đưa ly rượu.
Tần Cận cũng bưng một ly, giơ lên cụng ly với anh, uống một ngụm, trêu ghẹo mở miệng cười nói: "Chị dâu chọn từ chỗ của tôi 18 chiếc nhẫn, 221 vạn."
Thi Vực giang hai cánh tay dựa vào trên ghế sofa, hờ hững nhìn anh ta một cái, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Tôi trả nổi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc