"Gâu gâu...."
Nhìn thấy Thi Vực và Thẩm Chanh, vốn cái đầu Điềm Tâm đang gác lên chân, phờ phạc rũ rượi, lập tức tinh thần tỉnh táo, chạy vội tiến lên muốn cọ lên người hai người, nơi nào giống con chó sinh bệnh.
"Mày thử dám cọ cô ấy một chút xem."
Ngay vào lúc Điềm Tâm muốn áp đầu mũm mĩm lên trên đùi Thẩm Chanh, Thi Vực lạnh lùng lên tiếng, giọng nói sâu lắng dữ dội, khiến Điềm Tâm đều cảm nhận được sát khí.
Trực giác lui về phía sau vài bước, ngửa mặt lên trời tru lên: "Hú!"
Thấy bộ dạng uất ức này của nó, Thẩm Chanh không kiềm được nâng khóe môi lên, đi qua, rất sảng khoái duỗi chân dài ra, "Đến, cọ."
Hai mắt Điềm Tâm lập tức tỏa sáng, đong đưa cái đuôi to mọng, giống như nịnh nọt đi đến gần, "Ngao ...."
Nhưng còn chưa kịp tới gần, Thẩm Chanh đã bị Thi Vực một phát kéo tới, không sai không lệch, vừa vặn ngã vào trong иgự¢ của anh.
Hình ảnh mờ ám này, rất đẹp mắt, Đào Đào bên cạnh nhìn thấy không khỏi sinh lòng ghen ghét, hai tay đang rũ thả ở bên người không nhịn được nắm thành quyền, nhưng vì không để cho người phát giác, cô ta rất nhanh lại buông lỏng tay ra.
Nhìn hai người xứng đôi trước mặt, cô ta giả trang ra một bộ dáng tuyệt không quan tâm.
"Gâu!"
Ở trước mặt Thi Vực, Điềm Tâm chính là một con chó không có cốt khí, ngoại trừ dùng tiếng kêu để lên án chủ nhân của mình quá тһô Ьạᴏ, cũng không dám làm gì khác.
"Kêu lớn như vậy, chính là không có bệnh rồi?"
Thi Vực híp đôi mắt lạnh chìm, anh rõ ràng là đang nói với Điềm Tâm, lại làm cho Đào Đào bên cạnh cảm thấy rất áp lực, lời này nghe thế nào cũng giống như đang chất vấn cô ta.
Cô ta sợ hãi vội mở miệng giải thích: "Thiếu gia, vừa rồi Điềm Tâm không có một chút tinh thần, không biết tại sao liền ...."
Câu nói kế tiếp, cô ta cũng không biết nên nói như thế nào, buổi sáng lúc cô ta vội tới cho Điềm Tâm ăn, thật sự tinh thần của nó không phấn chấn, phát ra tiếng kêu cũng yếu ớt không giống thường ngày, cộng thêm cả ngày hôm qua không có ăn cái gì, nhìn có vẻ thật sự như là sinh bệnh.
Sao lúc này mới một thời gian, nó liền đã biến thành một bộ dáng không có chút việc gì vậy chứ.
Thi Vực làm như không nghe thấy lời của Đào Đào, chỉ là lạnh giọng cảnh cáo Điềm Tâm: "Về sau còn hồ nháo, cút về núi giữ cửa."
Điềm Tâm thoáng liền như rút hết khí, gục xuống ngay nguyên chỗ, rủ cái đầu xuống, ra vẻ đáng thương nhìn chủ nhân của mình, "Gâu ...."
Caucasus, là một giống đặc biệt hiếm thấy, con chó giống này chỉ cần trải qua dạy dỗ của huấn luyện chó chuyên nghiệp, liền rất hiểu tính người, mà Điềm Tâm khi còn bé, đương nhiên là đã từng được huấn luyện qua.
Cho nên nó không giống như con chó khác, không chỉ có thể quan sát cảm xúc con người, còn có bản lĩnh nhìn sắc mặt chủ làm việc.
Thi Vực vừa giận, nó đâu còn dám lỗ mãng, chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, động cũng không dám động.
Thẩm Chanh liếc nhìn Điềm Tâm, bộ dạng như vậy, nhìn có vẻ giống như là phạm sai lầm, đang ăn năn.
Cô không nhịn được nhếch nhếch môi, chui ra từ trong иgự¢ Thi Vực, đi đến trước mặt Điềm Tâm, đưa tay vuốt vuốt đầu của nó, "Tiểu Súc Sinh, đi lăn hai vòng."
Điềm Tâm vừa nghe, há miệng liền kêu: "Ăng ẳng!"
"Không lăn sao?"
"Gâu...."
Điềm Tâm phát ra một tiếng kêu thê thảm, vẫn nằm ngửa trên mặt đất, gượng gạo lại cứng nhắc lăn hai vòng, thân thể thịt đô đô, không kiềm chế được run rẩy vài cái.
Thi Vực: "...."
Thật là một cô gái nhỏ ham chơi.
Vở kịch nhỏ:
Thẩm Chanh: "Tiểu Súc Sinh, nếu mày không muốn lăn, vậy lăn hai vòng để kháng nghị."
Điềm Tâm có thể nói: ".... Vậy muốn lăn hay không đều phải lăn, tôi nói nữ chủ nhân này, cô có thể đừng phúc hắc như vậy không?"
Thi Vực: "Đừng nói nhảm, bảo mày lăn thì lăn ngay."
Điềm Tâm có thể nói: "À .... Vậy tôi đi lăn bốn vòng...."
Vẻ mặt mỗ Yên không còn gì để nói: "...."
Tôn Nham rất nhanh mang theo bác sỹ thú y chạy tới dinh thự, bác sỹ thú y cho Điềm Tâm đã làm kiểm tra tổng quát, kết quả kiểm tra là, Điềm Tâm không những không có bệnh, còn là vô cùng khỏe mạnh.
Về phần nó tuyệt thực và tinh thần không tốt gì đó, hoàn toàn thuộc về hành vi nó tự làm khổ, không có chút liên quan đến sinh bệnh.
"Mày - Tiểu Súc Sinh, đáng đời!"
Trên đường lái xe đưa Điềm Tâm về biệt thự trên núi, Tôn Nham cũng không có một chút khách sáo với nó.
"Ăng ẳng ...."
Điềm Tâm ngồi ở trên ghế sau, quay đầu lại nhìn phía sau xe, như là đang mong đợi chủ nhân của nó sẽ hồi tâm chuyển ý, đuổi theo đón nó về.
Tôn Nham nhìn nó từ trong kính chiếu hậu, cảnh cáo nói: "Đến trên núi, mày tốt nhất an phận một chút cho ta, đừng phá gây rối tìm đường ૮ɦếƭ!"
"Gâu!"
Điềm Tâm ngửa đầu kêu to, có chút cảm xúc kháng cự.
"Chưa thấy qua như con chó nào hư như mày!"
"Gâu!"
"Nói mày mập còn sủa hả?"
"Gâu!"
"Mày cũng chỉ có thể hung với ta, sao mày ở trước mặt chủ nhân liền kinh sợ giống như quả trứng vậy chứ?"
"Gâu! Ăng ẳng .... !"
"Cẩu vật! Có bản lĩnh mày đừng ngồi xe của ta, nhảy cửa sổ đi!"
"...."
Điềm Tâm miệng mở rộng, lè lưỡi, xoay đầu nhìn đường gồ ghề ngoài cửa sổ, không sủa nữa.
....
Sau khi Tôn Nham đưa Điềm Tâm đi, Thi Vực và Thẩm Chanh mới rời khỏi dinh thự, lái xe đi trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại \'thế giới ánh sáng\', trung tâm thương mại lớn nhất thành Giang, nằm ở trong khu vực tấc đất tấc vàng của thành phố.
Mà giờ phút này, trong trung tâm thành phố, Tô San đang mặc một bộ áo cưới chế tác hoàn toàn thủ công, đang bày ra các loại dáng vẻ tư thế quyến rũ ở trước sân khấu, mặc người quay chụp.
Rất nhiều nữ minh tinh trong giới đều muốn nắm bắt đại diện của \'thế giới ánh sáng\', bởi vì phí đại diện chính là liền vượt qua bảy con số, hơn nữa làm người đại diện \'thế giới ánh sáng\', còn có thể đi lên quốc tế, khiến giá trị con người đại diện tăng vọt.
Tô San dựa vào quan hệ nắm bắt làm người đại diện, chỉ cần quảng cáo này vừa ra, cô ta lại có thể nổi tiếng.
Mấy năm gần đây, giới giải trí có một câu rất đúng: Bản lĩnh chân chính, cởi bỏ từng món quần áo đã mặc vào.
Mọi người đều biết Tô San là minh tinh xinh đẹp, ai cũng biết cô ta là dựa vào ૮ởเ φµầɳ áo để đi lên, danh tiếng ở giới điện ảnh và truyền hình đều không tốt, cho nên cô ta tự nhiên sẽ không bỏ qua vị trí đại diện có thể tẩy sạch này.
"Chị San, thấp một chút, đúng, chính là góc độ này, nhìn bên này, đúng đúng, nhìn tay tôi, đến, mỉm cười ...."
Nhà nhi*p ảnh vừa chụp ảnh, vừa đưa ra dấu bằng tay, tận lực chụp Tô San càng hoàn mỹ hơn một chút.
Tô San nằm ở trên sân khấu trung tâm thương mại, dán иgự¢ ở phía trên, lắc lắc eo nhỏ nhắn, vểnh cái ௱ôЛƓ lên.
Rõ ràng là một kiện áo cưới nghiêm chỉnh, lại thật sự bị cô ta mặc ra một hương vị lẳng lơ, bộ иgự¢ đầy đặn, giống như đều sẽ căng rách quần áo vào bất cứ lúc nào, miêu tả sinh động.
Nhân viên làm việc bên cạnh, nhìn đến mắt trợn trắng rồi.
Rất nhanh chụp xong rồi một đống ảnh chụp, Tô San ngồi xuống, thay một sợi dây chuyền kim cương, để thợ trang điểm dặm phấn lại, mới tiếp tục bắt đầu tiếp tục.
"Chị San, chị có thể hơi lui về sau một chút ...."
Tô San xách làn váy áo cưới lên, ưỡn cao иgự¢, duy trì nụ cười mà cô ta cho rằng là hoãn mỹ nhất, tư thái ưu nhã lui về phía sau một bước.
Nhưng cô ta mới vừa lui, liền không cẩn thận ᴆụng phải người đứng ở phía sau, bởi vì mang đôi giày cao gót mười centimet, thân hình cô ta khẽ run lên, trọng tâm không ổn định, thân thể lảo đảo muốn ngã trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Nhân viên làm việc bên cạnh phản ứng kịp muốn đi đỡ cô ta, nhưng hoàn toàn không kịp tiến lên, Tô San đã ngã xuống đất, nụ cười trên mặt, trong nháy mắt cứng đờ.