Ánh mắt Thi Vực lạnh lùng, cúi đầu nhìn cô một cái, liền trực tiếp sải bước chân, đi về phía xe.
Thử hỏi, một người đàn ông đang bị trêu chọc đến mức dục hỏa phá tan mạch máu, ở đâu còn có thể lo lắng đến chuyện khác.
Sau khi Thẩm Chanh bị anh ẵm lên xe, còn chưa kịp mở miệng nói một câu, thân hình nóng rực của anh đã áp xuống.
Nụ hôn nóng bỏng, mang theo một chút không thể chờ đợi được, rậm rạp chằng chịt rơi vào trán, trên mũi, môi của cô.
Lại xuôi theo một đường, lưu luyến quên về ở chỗ cổ và xương đòn vai của cô.
"Ưm...."
Thân thể Thẩm Chanh, như bị lửa đốt, nhiệt độ nóng bỏng, khiến chính cô cũng không thể thừa nhận.
Cô nhỏ giọng khẽ rên, trong nháy mắt nhen nhóm lửa dục tạm thời bị Thi Vực áp chế trong thân thể.
Hô hấp anh tăng thêm, một lần nữa bắt lấy môi của cô, cạy môi của cô, bá đạo xâm nhập.
Thẩm Chanh kìm lòng không được nâng hai tay lên, quấn lên cổ của anh, khẽ nâng cằm thon khẽ lên, đáp lại nụ hôn của anh.
Kỹ thuật hôn của cô rất vụng về, động tác rất không thạo, chỉ cần là người đàn ông đều có thể cảm giác được, cô chưa biết mùi đời.
Thi Vực dùng một tay ôm chặt eo của cô, tay kia xuyên qua mái tóc dài của cô, giữ cái ót của cô, khẽ nâng đầu của cô lên.
"Ưm! Không ở trong xe ...."
Cuối cùng lý trí của Thẩm Chanh rút về một chút, cô lấy tay chống bộ иgự¢ của anh, xoay mặt, tránh đi nụ hôn của anh.
Giọng nói mềm mại này của cô, giống như là mang theo тнυố¢ кí¢н ∂ụ¢, trong nháy mắt khơi gợi Dụς ∀ọηg muốn lập tức ăn cô ở trên người đàn ông.
Mắt Thi Vực sáng như đuốc, cúi đầu, lần nữa ngậm chặt môi của cô, bắt buộc cô cùng mình quyện vào nhau.
Thẩm Chanh rõ ràng muốn đẩy anh từ trên người mình ra, nhưng một nụ hôn nóng bỏng của anh, liền rối loạn tâm trí của cô, toàn thân tê dại, như là bị điện giật.
Trong miệng của anh mang theo một cổ mùi thuốc lá nhàn nhạt, và hơi thở mát lạnh độc hữu của anh, làm cô không khỏi nghĩ muốn tới gần.
Cô xụi lơ ở dưới thân thể của anh, sức lực trong thân thể, không biết bị thứ gì hút hết toàn bộ.
Bàn tay dò vào quần áo của cô, di chuyển từ bên hông lên, đến mỗi một chỗ, da trên người cô đều nóng lên theo.
Cuối cùng anh rời khỏi môi của cô, sau khi chậm rãi di chuyển đến tai của cô, nhẹ nhàng gặm cắn ở trên vành tai cô, giọng khàn khàn mang theo vài phần hương vị khêu gợi: "Về nhà, hửm?"
Ở thời khắc quan trọng nhất, anh vẫn lựa chọn dừng lại, nguyên tắc của anh, dường như luôn có thể kiên trì đến một khắc cuối cùng.
Thẩm Chanh mắc cỡ cắn môi, gật đầu: "Ừ!"
Muốn hoàn toàn chinh phục một người phụ nữ, tốt nhất là ở trên giường, những lời này quả nhiên không giả.
Một người phụ nữ, dù cuồng dã và phách lối hơn nữa, cũng có thể dễ dàng bị một người đàn ông hoàn mỹ ở tất cả phương diện thuần phục.
Thi Vực đứng dậy, bế Thẩm Chanh ngồi dậy xong, ϲởí áօ khoác trên người mình bọc lại người của cô, cúi người, ấn xuống ở trên trán cô một nụ hôn.
Anh mặc bên trong một áo sơ mi đen, vài nút áo trước иgự¢ đã cởi ra, cổ áo khẽ rộng mở, lộ ra làn da nâu rắn rỏi.
Trong xe rất tối, Thẩm Chanh lại có thể thông qua ngọn đèn hơi yếu bên ngoài nhìn rõ mặt của anh.
Trên mặt cương nghị, mang theo đỏ ửng khiến người ta rất khó phát hiện, tóc rơi tán loạn bị mồ hôi thấm ướt một chút, thêm vài phần hương vị khêu gợi.
Cô kinh ngạc nhìn anh, linh hồn nhỏ bé như là bị gợi lên, trái tim nhảy đến đặc biệt lợi hại.
Anh giống như là mỹ nam tử đi ra từ trong tranh, mỗi một tấc trên mặt đều giống như điêu khắc tỉ mỉ, hoàn mỹ đến không có chút tỳ vết nào.
Thẩm Chanh lấy tay sờ lên gò má nóng hổi của mình, nhìn anh mở cửa xe xuống xe ngồi trên trên ghế lái, trên mặt dâng lên chút đỏ hồng say lòng người.
Trở lại dinh thự, trời đã tối đen.
Thi Vực xuống xe, vừa mở cửa xe ra, không biết Thẩm Chanh đã ngủ từ bao giờ rồi.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn siết chặc tây trang hoàn toàn thủ công bao bọc ở trên người cô, đến cả trong lúc ngủ sâu cũng không có chút thả lỏng nào.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu chặt một chỗ, lông mày thỉnh thoảng khẽ nâng lên, như là đang mơ thấy gì đó.
Thi Vực cúi người ôm cô ra từ trong xe, cúi đầu nhìn cô một cái, khóe môi tràn ra một nụ cười yêu thương cưng chìu.
Xoay người, bước đi vào đại sảnh.
Đèn thủy tinh trong phòng khách phát sáng, ánh đèn mờ nhạt lắp đầy mỗi một chỗ, có vẻ thần bí lại xa hoa.
Người hầu thấy anh trở về, đầu tiên lấy từ trong tủ giày ra đôi dép sạch sẽ, giúp anh thay đổi.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy...."
Mơ hồ ngửi thấy được chút mùi rượu, lại nhìn thấy Thẩm Chanh ở trong lòng anh đang ngủ rất sâu, người hầu cho rằng cô uống say, liền muốn hỏi một chút anh có cần đi nấu một chút canh giải rượu hay không.
Nhưng chưa nói hết câu, đã bị Thi Vực dùng một ánh mắt ngăn lại, người hầu lập tức ngậm miệng, yên lặng lui sang một bên, nghiêng thân đón anh vào.
Thi Vực ôm Thẩm Chanh lên lầu, trở lại phòng ngủ, động tác nhẹ nhàng đặt cô đến trên giường, bật đèn ngủ lên, cởi giày cho cô, kéo chăn mền qua đắp lên trên người của cô.
Anh dùng tay chống giường, cúi người, nghiêng mặt quan sát người phụ nữ đang ngủ say, mấy sợi tóc rơi khẽ che trên trán, rút đi lạnh lùng thường ngày, có vẻ hơi gợi cảm.
Anh giống như cùng một đầu sư tử liếm chân, hài lòng thưởng thức dung nhan lúc ngủ của Thẩm Chanh, nụ cười nhiễm trên khóe môi càng thêm rõ ràng.
Ngón tay khớp xương rõ ràng lặng yên vén tóc ra sau tai giúp cô, anh híp híp mắt, xoay người xuống giường.
Anh xoay người đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy ào ào rất nhanh truyền đến....
Thẩm Chanh ngủ cũng không phải rất sâu, nghe được tiếng động, liền tỉnh lại.
Vuốt vuốt mắt buồn ngủ nhập nhèm, liếc mắt nhìn hoàn cảnh quen thuộc bốn phía, giờ mới ý thức được mình đang ở đâu.
Một màn trong xe, như pha quay chậm hồi tưởng lại trong đầu, hình ảnh hạn chế này, khiến tim người ta không khỏi đập rộn lên.
Nghĩ tới đây, lòng bàn tay lưng bàn tay của cô đều là mồ hôi, chưa bao giờ trải qua khẩn trương như vậy.
Lấy tay chống giường ngồi dậy, nhìn về phía phòng tắm, trên cửa thủy tinh, ảnh ngược ra bóng dáng cao to sung sức.
Mặt Thẩm Chanh lập tức đỏ lên, trái tim, cũng bắt đầu không kiềm chế được điên cuồng nhảy lên.
Cô dùng sức cắn môi, môi bị bản thân cắn ra một vòng lại một vòng vết đỏ, nhìn có vẻ nhìn thấy mà giật mình, nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Thủ thân như ngọc bao nhiêu năm qua, tối nay, có thật muốn chôn cất đưa ra ngoài không?
Cho? Hay là không cho ....
Cô không có chút nào ý thức được, trong lúc do dự giữa cho hay không, thật ra đã làm ra xong lựa chọn.
"Tỉnh rồi."
Thẩm Chanh nghe tiếng ngẩng đầu, không biết Thi Vực đã đi ra khỏi phòng tắm từ bao giờ, đứng ở trước giường, đang dùng con ngươi sâu thẳm kia nhìn cô.
Hơi nước làm ướt tóc dày đen nhánh của anh, rơi nhỏ từng giọt từ trên tóc của anh xuống trên Ⱡồ₦g иgự¢ màu đồng thiết của anh, dần dần xuống phía dưới, thuận theo trên lưng rõ ràng câu dẫn lòng người, chảy đến bên trong khăn tắm màu trắng, biến mất không thấy nữa ....
Dường như nhìn ra tâm tư nhỏ ở trong lòng Thẩm Chanh, trong đôi mắt Thi Vực hiện lên chút quyến rũ mờ ám.
Anh cúi người tiên lên trước, khăn tắm bởi vì một động tác này mà rơi xuống đến giữa xương hông, làm cho người ta mơ màng hết lần này đến lần khác ....
Đột nhiên, anh tự tay nâng chiếc cằm thon của Thẩm Chanh lên, ánh mắt quyến rũ mờ ám từ từ trở nên nóng rực, môi mỏng nhẹ động, "Có muốn ngủ với tôi."