"Bốp!"
Tiếng vang giòn trong dự liệu.
Mặt bị lực quán tính kéo nghiêng sang một bên, màu đỏ lan tràn ra dưới ánh đèn, trên gương mặt tuấn mỹ đã nổi lên năm dấu ngón tay.
Chút máu tràn ra theo khóe môi, anh dùng tay vừa sờ, lây dính ra một màu đỏ chói mắt.
Đây là cái tát thứ ba.
Từ khi sinh đến giờ, Thi Vực anh chỉ bị một người phụ nữ tát bạt tai.
Mà người này, tên là Thẩm Chanh.
Một nụ cười cảm xúc thú vị không rõ, bắt đầu nở lên trên mặt anh.
Đột nhiên, môi Thẩm Chanh bị anh ngậm chặt.
Cô hoảng hồn, chỉ cảm thấy trên môi truyền đến một trận đau nhức kịch liệt.
Trong hai giây, môi nóng rực của Thi Vực đã rời khỏi môi cô.
Ngay sau đó, một chút chất lỏng tanh mặn liền chui vào trong miệng của cô.
Dựa vào!
Lại cắn cô?
Không nói một lời, đưa tay quất tới lần nữa.
Chỉ có điều, lần này tay vừa ở giữa không trung liền bị anh cường thế bóp chặt.
Thẩm Chanh tức giận mắng: "Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!"
Đủ hoang dã, hợp khẩu vị của anh.
Thi Vực có chút hứng thú nheo con ngươi đen lại, bàn tay to dùng sức kéo một cái....
Thẩm Chanh không khống chế được, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng anh.
Hơi choáng váng!!
Thẩm Chanh đang muốn phản kháng, tay Thi Vực liền tăng thêm lực đạo, Ϧóþ làn da trên cổ tay cô đỏ cả một mảnh.
Rõ ràng rất đau, Thẩm Chanh lại thật sự kiềm nén không phát ra một tiếng.
Thấy cô không chịu thua, bàn tay dùng sức, tăng thêm.
"Ưm!" Đau đến Thẩm Chanh ՐêՈ Րỉ ra tiếng.
"Vẫn còn biết đau?" Thi Vực nhếch môi, khóe môi nhuộm lên chút nghiền ngẫm, "Em nhúng chàm tôi, không có ý định phụ trách sao?"
"...."
Mẹ nó!
Cô nhúng chàm thằng nhãi này từ bao giờ vậy hả?
Thẩm Chanh thất thần chưa đến một giây, thẹn quá hóa giận: "Rốt cuộc anh đã xong chưa hả?!"
Thi Vực nhìn cô, khóe môi hiện lên một nụ cười xấu xa bất cần đời, "A! Tôi thích nhìn thấy bộ dạng con mèo hoang nhỏ thẹn quá hóa giận nhất!"
Thẩm Chanh bùng nổ, "Ba của anh là bộ đội 731 ghả, nghiên cứu bệnh độc không nghiên cứu rõ ràng, nên nghiên cứu ra tên cầm thú như anh sao."
Thi Vực giận quá hóa cười, trong tươi cười tràn đầy một loại hơi thở nguy hiểm, "Lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa."
"Không có hứng thú!"
Thẩm Chanh nhìn ra được, đối phó với một tên đàn ông bách độc bất xâm như vậy, chỉ có thể chọn lựa thủ đoạn đặc biệt!
Vì vậy, lúc trên đường có người đi ngang qua....
Hốc mắt Thẩm Chanh ửng hồng, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn lăn xuống.
Nói khóc liền khóc, đây là bản lãnh!
Thi Vực sa sầm mặt, còn chưa kip hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thẩm Chanh đã ngã ngồi xuống mặt đất.
Một phen nước mũi nước mắt, khóc đến rất đáng thương.
"Ban đầu em nghĩ anh chưa có gia đình, cho nên mới giao mình cho anh, không ngờ anh lại lừa gạt em ...."
"Xin lỗi, coi như em thật sự yêu anh, cũng sẽ quyết không phá đám gia đình của anh. Dù sao .... Dù sao vợ anh còn đang mang thai đứa bé...."
"Van cầu anh đừng tới tìm em nữa...Em không muốn làm kẻ thứ ba, không muốn làm Tiểu Tam ...."
"Anh bỏ qua cho em đi .... Em cầu xin anh...."
Người đi đường chung quanh lần lượt dừng bước, sau khi nghe lời nói này, lập tức nổ tung.
Chỉ chỉ trỏ trỏ Thi Vực, đồng thời cũng không quên đồng tình với Thẩm đại tiểu thư khóc đến bộ dáng đáng thương.
"Thật đáng giận! Loại đàn ông dơ bẩn có chút tiền này hoa tâm muốn ૮ɦếƭ, trong nhà vợ đang mang thai đứa nhỏ, vậy mà còn nghịch phụ nữ ở bên ngoài!"
"Đúng vậy? Đáng lẽ loại đàn ông đáng ghét này nên bị thiên lôi đánh chứ!"
"Cô gái người ta đã biết sai muốn rút lui rồi, vậy mà anh ta còn cố quấn quýt lấy người ta ...."
"Không biết xấu hổ!"
"Mau chụp ảnh tên đàn ông xấu xa đó đưa lên mạng đi, để lan truyền danh tiếng của anh ta!"
Vì vậy....
Tách, tách.
Các loại tiếng vang ánh chớp lóe lên, Thi Vực \'Tôn vinh\' bị người đi đường chụp được.
Thẩm Chanh nheo mắt.
Đám người đang hỗn loạn.
Không chạy?
Vậy thì ngu hết thuốc chữa rồi!
Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Thi Vực, bóng dáng nhỏ xinh nhanh chóng lóe lên, hòa làm một thể với bóng đêm vô hạn.
Lúc suy nghĩ của mọi người lại trở về trên người trong cuộc lần nữa, mới phát hiện, đã không thấy đâu rồi.
Đám người ồn ào, không thể không cứ như vậy mà giải tán đi.
Về phần thích bênh vực kẻ yếu này, quả thật là có khối người.
Mười phút sau, trên các trang mạng lớn đồng thời xuất hiện ảnh chụp của Thi Vực.
Phía trên tiêu đề có một hàng chữ: Tiện nam vứt bỏ gia đình, mãnh liệt quấn lấy Tiểu Tam, người cặn bả!
Vốn mọi người dùng tên đàn ông xấu xa này để làm ngòi nổ, không ngờ chính là, những hình kia chỉ tồn tại trong vòng một phút liền bị xóa đi sạch sẽ.
Mà những tài khoản truyền tấm hình đó đi, cũng trực tiếp bị khóa tài khoản rồi.
Đêm càng sâu, đen nhánh càng quỷ dị.
Thi Vực ngồi trên ghế nằm bên cửa sổ sát đất híp mắt phượng, tay thon dài nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay.
Chất lỏng trong ly rượu lắc lư một chút, các viên đá va chạm nhau, phát ra âm thanh kỳ quái.
Đây là rượu ngon thượng đẳng, Vodka.
Một ly rồi một ly đưa chất lỏng màu sắc lạnh nhạt này vào trong dạ dày của mình, nhưng không có chút men say nào.
Ngược lại, trở nên thanh tỉnh chưa bao giờ có.
Thần sắc trong mắt anh, không hợp với không khí an tĩnh như vậy, giống như có loại quỷ dị lưu động trong không khí.
Lòng bàn tay đột nhiên xiết chặt, tiếng vang thanh thúy chợt vang lên, ly rượu thủy tinh bị anh đột ngột Ϧóþ nát.
Giữa đôi mắt lạnh thâm thúy tàn bạo hung hăng, ẩn giấu, đâu chỉ là một chút nổi giận?
Tối nay Thẩm Chanh rất không ngoan, khiến anh rất tức giận.
Thẩm Chanh vừa về đến nhà, Thẩm Trung Minh liền cợt nhả tiến lại gần.
"Con gái, tối nay có thu hoạch không?"
Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa, nhắm mắt lại dụi dụi khóe mắt, cực kỳ mệt mỏi.
Thấy vẻ mặt quái lạ của cô, Thẩm Trung Minh đột nhiên vui vẻ, "Con gái, có phải là bị đại soái ca nào nhìn trúng rồi không?"
Thẩm Chanh hé mắt, tức giận nói: "Là một đại sửu nam thì có!"
Thẩm Trung Minh sửng sốt, vội nói: "Vậy thì không được! Con gái nhà cha tướng mạo đẹp như hoa, sao có thể ở chung một chỗ với một tên đàn ông xấu xí? Nói như thế nào cũng phải gả cho một Phú Nhị Đại có nhà có xe có địa vị!"
Vừa nhắc tới Phú Nhị Đại, Thẩm Chanh liền nổi giận, "Cút!"
Cha già mê bài bạc này của cô luôn là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, nói gì không tốt, nhất định nói Phú Nhị Đại?
Thẩm Chanh tức giận, Thẩm Trung Minh mới sực tỉnh hiểu ra, nghĩ đến cái gì đó.
Do dự một lúc, ông nói: "Con gái, có phải con còn đang nhớ đến tên phụ tình đó không? Mấy năm này con không chịu quen bạn trai, có phải là đang đợi cậu ta không?"
Thẩm Chanh nhắm mắt lần nữa, không nói một chữ.
Cô không nói gì, Thẩm Trung Minh dứt khoát mang cái ghế dài tới đây ngồi ở trước mặt cô.
Kế tiếp, cha Thẩm bắt đầu thao thao bất tuyệt ....
"Con gái, ban đầu người nhà đó xem thường con là mắt bọn họ bị mù, con không cần phải đau khổ lâu như vậy. Hơn nữa lúc ấy con mới bây lớn thôi, sao có thể biết cái gì là tình cảm thật sự? Có một số việc, nên quên liền quên đi!"
"Còn có, gần đây rất nhiều bạn già của cha con đều phía sau dồn phía trước muốn làm mai cho con! Cha nói cho con biết, những người kia mười người có đến tám người đều là người có tiền!"
"Con không thể bởi vì một thân cây mà buông tha cho cả khu rừng, biết không? Khi nào có thời gian, cha và con đi xem mắt một lần! Thừa dịp trẻ tuổi, nhanh chóng kết hôn..."
"Như vậy, cha cũng sẽ yên tâm!"
Càng kéo càng xa, càng nói càng thái quá.
Thẩm Chanh nghe không nổi nữa, đôi mắt linh động đột nhiên mở ra, mang theo lửa giận.
Nói rất lâu, té ra là muốn cho cô đi xem mắt!