Lúc chiều, không biết đã xảy ra chuyện gì, quản lý Triệu nhận điện thoại, rồi liền vội vàng rời khỏi bộ phận nhân sự.
"Làm sao vậy làm sao vậy, sao sắc mặt lão vu bà lại khó coi như vậy?"
"Các người thấy bà ta đi rất vội vã không, nhất định là gặp phải chuyện gì rồi..."
"Nhất định là bị lãnh đạo gọi đi giáo huấn!"
"Đáng đời, ai bảo bình thường bà ta thích bới móc tật xấu của người khác, lần này nên để bả ta nếm thử mùi vị rồi."
Quản lý Triệu mới vừa đi xa, đồng nghiệp trong bộ phận đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
Thẩm Chanh đang đổi nước cho bồn hoa nhỏ trên bàn làm việc, coi như không nghe thấy lời của bọn họ, cũng không tham dự vào.
Diệp Tử không thích thị phi ở sau lưng người, bình thường cũng rất ít buôn dưa lê với người khác, cho nên không đi tham gia náo nhiệt.
Cô bé hết bận công việc trên đầu, liền chạy đi nói chuyện phiếm với Thẩm Chanh.
Nghe được Diệp Tử nói đến vài ngày trước Thẩm Minh gọi điện thoại cho nhà cô bé, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, "Anh ta nói như thế nào?"
Diệp Tử kéo một cái cái ghế tới ngồi xuống, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, "Anh ta à! Ở trước mặt ba của em nói em không làm việc tốt, cùng người khác xông loạn vào phòng làm việc của anh ta, sau đó, ba của em liền gọi điện thoại đến chửi em một trận. Nói gì mà, nếu em còn dám làm ẩu, liền gả em trước thời gian."
"Vậy em nói sao?"
"Em nói được! Dù sao sớm muộn gì cũng phải gả nha."
Thẩm Chanh: "...."
"Mỹ nhân, có phải chị cảm thấy em đặc biệt ngốc không? Cái gì cũng nghe trong nhà, cũng không biết phản kháng."
Diệp Tử chớp động đôi mắt trong veo như nước, bộ dạng như vậy, nhìn có vẻ đặc biệt đơn thuần.
"Ừ, ngốc."
Một cô gái sạch sẽ như vậy, gả cho một bại hoại lịch sự chính hiệu.
Không phải đáng tiếc, là đáng thương.
"Em muốn gả sao?"
Thẩm Chanh nhìn Diệp Tử, muốn đọc được đáp án từ trong mắt của cô bé.
Diệp Tử kéo môi cười cười, cô bé chỉ nói là: "Mỹ nhân, em không có lựa chọn."
"Em có." Thẩm Chanh nhìn cô bé, lạnh nhạt nói: "Không có người nào có thể điều khiển cuộc đời của em, kể cả cha mẹ của em. Bọn họ sinh em nuôi em, ân lớn hơn trời, em hẳn phải báo đáp, nhưng không phải dùng cách này. Bọn họ không có quyền lợi thao túng cuộc đời của em, cũng không có quyền lợi vì bản thân, một tay đẩy em vào địa ngục."
Nhà họ Thẩm, đây là một nơi còn đáng sợ hơn địa ngục.
Người nhà họ Thẩm, còn tàn nhẫn, vô tình hơn ác ma, vì đạt tới mục đích sẽ không từ thủ đoạn.
Sinh tồn ở một nơi như vậy, sợ rằng lúc nào cũng đều sẽ kinh hồn táng đảm.
Giống như sáu năm trước, khi cô bị nhà họ Thẩm đuổi tận Gi*t tuyệt, chưa từng có một khắc thả lỏng cảnh giác.
Diệp Tử vẫn đang cười, "Mỹ nhân à, hôn ước của em và nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã định ra rồi, không dễ dàng giải trừ như vậy."
Thấy cô bé cười đến không tim không phổi, Thẩm Chanh khẽ khép mắt, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng nâng lên, "Em chỉ cần nói cho chị biết, có muốn giải trừ hôn ước hay không."
Diệp Tử im lặng mấy giây, vẫn là gật đầu, "Muốn thì muốn, nhưng ...."
Cô bé muốn nói lại thôi, Thẩm Chanh lại biết cô bé muốn nói gì, "Lo lắng quan hệ hai nhà Diệp Thẩm bị phá vỡ, buôn bán bị hao tổn?"
Diệp Tử gật đầu, "Ừ!"
"Không sợ, chỉ cần em không đề cập tới giải trừ hôn ước, nhà họ Thẩm không có cớ làm khó dễ nhà họ Diệp của em."
Khóe môi Thẩm Chanh hơi nhếch lên, đột nhiên lan tràn ra ý cười, mang theo vài phần xinh đẹp.
Diệp Tử có chút hoang mang, "Vậy làm sao giải trừ?"
"Để họ Thẩm chủ động nói ra."
"Anh ta nói ra? Mỹ nhân, em cảm thấy khả năng không lớn ...."
"Sao lại không thể?" Thẩm Chanh giương môi, cười đến thần bí khó lường, "Mọi việc đều có thể."
"Triệu Tú Phương, uổng công những năm gần đây tôi tín nhiệm bà như vậy, không ngờ bà có thể làm ra chuyện như thế!"
Phòng làm việc tổng giám đốc, Thẩm Minh không kềm chế được cơn giận ném một phần hợp đồng ở trên bàn làm việc, "Bà tốt nhất cho tôi một lời giải thích hợp lý!"
Lúc trước, dù trên công tác xảy ra chút sai lầm gì, Thẩm Minh cũng sẽ khách khách sáo sáo gọi Triệu Tú Phương một tiếng quản lý Triệu, hiện tại gọi thẳng tên họ, có thể thấy anh ta tức giận đến mức nào.
Quản lý Triệu không biết đã xảy ra chuyện gì, lo sợ bất an tiến lên, cầm lấy hợp đồng xem qua.
"Hủy .... Huỷ bỏ hợp đồng?"
Tay quản lý Triệu run lên, hợp đồng liền rơi xuống đất, bà ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt.
Thẩm Minh ngồi ở trên ghế xoay, nhìn bà ta luống cuống tay chân nhặt hợp đồng lên, mới hạch hỏi bà ta: "Nói đi, ai sai sử bà, cho bà bao nhiêu chỗ tốt?"
Quản lý Triệu vội vàng nói: "Tổng giám đốc, tôi không có làm chuyện có lỗi với công ty, ngài nhất định phải tin tưởng tôi!"
"Hiện tại chứng cớ bày ngay trước mắt, bà bảo tôi làm sao tin tưởng bà!" Thẩm Minh sa sầm mặt, "Cũng bởi vì những hợp đồng này, Thẩm thị tôi tổn thất hơn mười người nòng cốt gây dựng sự nghiệp, hiện tại công ty rối loạn thành một đoàn, đều đang chỉ trích tất cả cấp cao và cổ đông không hiền hậu, kiếm đủ tiền liền đuổi việc nhân viên cũ!"
"Tổng giám đốc, tôi ở công ty đã nhiều năm như vậy, vẫn luôn hết lòng hết dạ, loại chuyện tổn hại danh dự công ty này, tôi sẽ không làm ...."
"Hiện tại bà nói cái gì cũng vô dụng, toàn bộ những hợp đồng này đã qua tay của bà, tại sao thủ tục gia hạn hợp đồng lại biến thành huỷ bỏ hợp đồng, sợ rằng chỉ có chính bà rõ ràng nhất!"
Toàn bộ đều qua tay của bà ta .... Quản lý Triệu đột nhiên nghĩ đến điều gì, "Tôi biết rồi, tổng giám đốc, là có người động tay động chân ở trên hợp đồng!"
"Có người gian lận?" Thấy bà ta không giống như là đang trốn tránh trách nhiệm, nét mặt Thẩm Minh thoáng ngưng trọng lên, "Ai?"
"Là một nhân viên mới vừa nhậm chức không bao lâu! Vài ngày trước cô ta còn xông đến phòng làm việc tổng giám đốc giội cho ngài một mặt cà phê ...." Quản lý Triệu vội vã muốn rửa sạch oan khuất của mình, một hơi nói xong, mới phát hiện mình nói sai lời.
Sắc mặt Thẩm Minh trầm xuống, rất khó coi.
Chuyện bị người giội cho một mặt cà phê, trước đó anh ta đã sai người phong tỏa tin tức, không ngờ vẫn truyền ra trong công ty, điều này khiến cho anh ta còn mặt mũi gì nữa!
"Về sau không cho phép nói chuyện này!"
Cảm nhận được cơn giận của anh ta, quản lý Triệu vội đáp lại, "Vâng ...."
Thẩm Minh dằn lửa giận trong lòng xuống, đột nhiên nghĩ đến gì đó, trầm giọng hỏi bà ta, "Nhân viên bà mới vừa nói kia, tên là gì?"
"Cô ta tên Thẩm Chanh."
Vừa nghe đến hai chữ Thẩm Chanh, ánh mắt Thẩm Minh bắt đầu trở nên thâm trầm ....
Trong khoảng thời gian này, nhân viên mới nổi tiếng cả công ty, hóa ra là Thẩm Chanh cô ta.
Là anh ta sơ sót, thật không ngờ nhân viên nghị luận trong miệng phần lớn mọi người, lái xe sang trọng đi làm, không để cấp trên vào mắt, sẽ là cô ta.
Người phụ nữ này, quả nhiên là một nhân vật hung ác.
Lại có thể lựa chọn cách này để báo thù, vào Thẩm thị, đối nghịch với anh, lại từng chút từng chút cầm lại thứ thuộc về cô.
Cô đã không phải là Thẩm Chanh tay trói gà không chặt vào sáu năm trước, cô bây giờ, tâm vững như sắt, chỉ sợ sẽ không niệm chút tình thân nào.
Anh ta vẫn đã xem thường cô!
Quản lý Triệu liền nhìn Thẩm Minh, như là cảm nhận được sát ý ở trong mắt của anh ta, lập tức không kiềm chế được rùng mình một cái.
"Chuyện ngày hôm nay, tôi tạm thời không truy cứu trách nhiệm của bà. Tôi không hy vọng chuyện tương tự phát sinh lần nữa!"
"Cảm ơn tổng giám đốc cho tôi cơ hội này, về sau tôi nhất định sẽ không sơ suất như vậy ...."
"Đi ra ngoài!"
Đi ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, đóng cửa phòng lại, quản lý Triệu mới lau mồ hôi lạnh trên trán một phen.