Chọc Giận Bảo Bối - Chương 103

Tác giả: Hề Yên

Khi nhìn thấy nickname \'Chanh Chanh Chanh Chanh Tử\' này, Thi Vực hiển nhiên đã không thể nổi lên một chút hào hứng với chuyện công tử nhà họ Thẩm phong lưu kia rồi.
Anh thậm chí không mở đám ảnh chụp này ra, liền kéo trang web xuống, xem những động thái khác.
Số Microblogging của Chanh Chanh Chanh Chanh Tử này, ngoại trừ một động thái mới nhất, trước khi còn đăng một động thái khác.
Nội dung là: Các người gặp người phụ nữ nào bị kết hôn chưa! Tôi chính là người đó!
Nhìn thấy tin này, Thi Vực giương môi, lan tràn nụ cười đến càng sâu.
Quả nhiên, chỉ có người phụ nữ của anh, mới nghĩ ra được nickname cá tính như vậy.
Bình luận phía dưới nhiều đến một vạn lời, đều là một chút gì đó:
"Có thể bị kết hôn, đó là cô tốt số!"
"Bà đây đã ba mươi tám vẫn chưa có đối tượng, sao không có đàn ông đến khiến cho tôi bị kết hôn!"
"Đàn ông có năng lực mới có thể khiến cho cô bị kết hôn, mặt trắng nhỏ không có năng lực, đều bị phú bà bao dưỡng rồi! Cô gái, cô liền biết đủ đi!"
"Hiện tại thời đại này, khắp nơi đều là gái ế, cô bị kết hôn không nên lén vui mừng sao?"
Bình luận như thế thật sự quá nhiều, tất cả đều là đang khuyên bảo chủ nhân đăng tin, nếu đã kết hôn, liền phải quý trong linh tinh.
Nhìn một phần bình luận, tâm tình Thi Vực khó khỏi rất tốt, nụ cười bên môi phát ra càng sâu.
"Thi đại thiếu gia, cậu chưa thấy qua phụ nữ à, loại mặt hàng như Tô San mà cũng có hứng thú?"
Thấy Thi Vực không chớp mắt nhìn chăm chú, Đường Diễm cảm thấy đặc biệt không còn gì để nói.
Chẳng qua chỉ là nhân tiện cho anh ta liếc mắt nhìn mà thôi, có cần phải xem cẩn thận như vậy không, hơn nữa ngay cả mắt cũng không nháy một chút.
Thi Vực mặc kệ anh ta, nhìn một hồi lâu, mới ném điện thoại trả lại cho anh ta.
Đường Diễm vừa tiếp di động qua, chợt nghe được người nào đó lạnh lùng mở miệng, "Lập cho tôi một tài khoản Microblogging.""Lập cái gì?" Đường Diễm cho là mình nghe lầm, cho nên cảm thấy cần phải xác nhận lại.
"Microblogging!" Thi Vực nhấn mạnh giọng nói, rõ ràng có chút không vui.
"Cậu cũng muốn chơi Microblogging?"
Thi Vực muốn chơi Microblogging, chuyện này truyền đi, tuyệt đối oanh động toàn thành.
Một người giá trị xa xỉ, gia thế mấy ngàn triệu thậm chí nhiều hơn, giàu có đẹp trai, lại có thể không có phẩm vị như vậy, học người chơi Microblogging.
Thi Vực liếc xéo anh ta, rất lãnh đạm mở miệng, "Sao, có ý kiến?"
Đường Diễm vội ho một tiếng: "Ý kiến ngược lại không có, nhưng, cậu sẽ chơi ư, biết chơi như thế nào không? Cậu là muốn tán phụ nữ trên đó, hay là trêu chọc em gái nhỏ?"
Thi Vực: "...."
"Không nói gì, đó chính là sẽ không chơi, cũng không biết chơi như thế nào, nếu cậu muốn cưa phụ nữ và trêu chọc em gái nhỏ, đến thẳng quán bar là được, học người chơi Microblogging làm gì."
Thi Vực: "...."
"Thi đại thiếu gia, tôi nói thật, với chỉ số thông minh kia của cậu, không chơi Microblogging được đâu."
"Chẳng lẽ tôi còn không học được?" Khó khăn lắm, Thi Vực bị người ghét bỏ chỉ số thông minh thấp mà vẫn không có tức giận.
"Ha ha ha! ૮ɦếƭ cười tiểu gia rồi! Thật ra loại chuyện này là mọi người đều biết chơi, cậu lại có thể nghiêm trang nói cho tiểu gia cậu sẽ học được.... Ha ha...." Đường Diễm cười đến không nín được.
"Nói lại lần nữa xem."
Thi Vực nhìn anh ta, trên người bắt đầu toát ra hơi thở nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo, giống như có thể lăng trì người khác.
"Khụ! Cậu bảo tiểu gia nói tiểu gia liền nói sao, tiểu gia không có nghe lời như vậy."
Nếm qua mấy lần quyền mạnh của Thi Vực, Đường Diễm đã sớm học thông minh, thân thể di động về phía sau một chút, duy trì một khoảng cách nhất định với anh.
Thi Vực chẳng muốn so đo với anh ta, bưng rượu đỏ trên bàn lên uống một ngụm, mới mang theo vài phần không kiên nhẫn mở miệng, "Bảo cậu lập nick thì cậu liền lập, đừng nói nhảm."
"Được rồi, tiểu gia lập cho cậu một cái!"
Đường Diễm nói xong, liền lấy điện thoại di động ra lập Microblogging cho Thi Vực.
Một lát sau, anh ta đưa di động cho Thi Vực, "Nhập tên nick."
Thi Vực lấy di động qua, nhập vào tên nick đã nghĩ kỹ trước đó, trả lại cho anh ta.
Nhìn thấy tên nick của anh, vẻ mặt Đường Diễm không còn gì để nói, tên có chiều sâu như vậy, sao cậu ta có thể nghĩ ra?
Thi Vực dựa ở trên ghế sofa, nửa khép mắt lại, dùng ngón tay suông dài nhẹ nhàng gõ lên ly rượu đỏ, một tiếng lại một tiếng, rất có tiết tấu.
*
Chớp mắt đã đến buổi chiều, Thẩm Chanh thu dọn xong tư liệu trên bàn làm việc, chuẩn bị tan ca.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của quản lý, quản lý Triệu gọi cô lại: "Thẩm Chanh, đi vào một chút."
Lần này, ngữ khí và giọng nói của bà ấy giống như nhu hòa hơn một chút, so với lúc giáo huấn vào buổi sáng, tưởng như hai người.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, bà ta cố ý kéo cái ghế ra, ý bảo Thẩm Chanh ngồi.
Thẩm Chanh cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống.
Mặt mũi quản lý Triệu tràn đầy tươi cười, rót một ly nước ấm cho cô, Thẩm Chanh không có nhận, chỉ là lạnh nhạt hỏi bà ta, "Có chuyện gì sao?"
Quản lý Triệu để ly nước xuống, theo thói quen đỡ gọng kính, "Nghe nói, cô quen biết tổng giám đốc?"
Giữa trưa đi họp, quản lý Triệu nghe được rất nhiều người đang nghị luận, nói buổi sáng Thẩm Chanh bộ phận nhân sự xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc gây rối, giội cho tổng giám đốc một mặt đầy cà phê.
Còn có người lôi kéo hỏi bà ta, rốt cuộc Thẩm Chanh có lai lịch thế nào, đến tổng giám đốc cũng dám đắc tội.
Quản lý Triệu xác thực biết Thẩm Chanh có quan hệ, nhưng theo ý bà ta, dù là có, cũng chỉ là quan hệ nhỏ mà thôi, hoàn toàn thật không ngờ cô lại không đơn giản như vậy.
Thẩm Chanh như là liệu đến quản lý Triệu sẽ hỏi như vậy, thuận miệng trả lời một câu, "Không quen."
Quản lý Triệu vừa sửa sang lại văn kiện trên bàn làm việc, vừa nói: "Vậy sao tôi nghe nói, cô chạy tới phòng làm việc của tổng giám đốc, giội cho tổng giám đốc một mặt đầy cà phê ...."
"Không biết."
Khuôn mặt già của quản lý Triệu trầm xuống, "Cô có giội qua hay không cũng không biết?"
"Ừ."
"Vậy cô đi phòng làm việc của tổng giám đốc thì giải thích như thế nào? Chẳng lẽ tổng giám đốc sẽ bảo cô - một nhân viên mới nhậm chức đi đưa văn kiện?"
"Tôi đi tản bộ không được sao?"
Quản lý Triệu: "...."
Đi phòng làm việc của tổng giám đốc để tản bộ, thật không phải là đang dọa nạt đứa bé ba tuổi sao?
"Còn có việc gì không?" Thẩm Chanh hỏi bà ta.
"Được rồi không có gì, cô đi đi ...."
Quản lý Triệu không hỏi ra gì từ trong miệng cô, chỉ có thể thả cô đi.
Thẩm Chanh vừa đứng lên, quản lý Triệu lại nói: "Nếu ngày mai lại đến trễ, sẽ trừ tiền lương của cô."
"Tùy bà."
Thẩm Chanh cũng không quay đầu lại chút nào, liền sãi bước đi ra ngoài.
Quản lý Triệu xông một ngụm máu lên cổ họng, Thẩm Chanh này, không bị quản chế thì thôi đi, vậy mà còn không coi ai ra gì như thế.
Không hỏi ra được gì từ trong miệng Thẩm Chanh, quản lý Triệu đành phải dời mục tiêu đến trên người những đồng nghiệp khác.
Bà ta đi ra từ phòng làm việc, giả bộ nói một chút với các đồng nghiệp Thẩm Chanh làm việc có đủ cẩn thận hay không, các đồng nghiệp liền phía sau dồn phía trước nói tốt thay cô.
"Quản lý, tôi cảm thấy Thẩm Chanh làm rất tốt!"
"Đúng vậy, cô ấy rất có trách nhiệm với công việc, cái gì cũng tự mình làm."
"Tuy rằng tính tình của cô ấy có chút không tốt, nhưng chuyện này hoàn toàn không ảnh hưởng tới năng lực làm việc của cô ấy, cô ấy thật sự rất làm hết phận sự!"
"Quản lý, bộ phận chúng ta rất cần một nhân viên như cô ấy."
"Giơ hai tay đồng ý!"
Nghe được lời của các đồng nghiệp, sắc mặt quản lý Triệu không biết có bao nhiêu khó coi.
Những người này, trước kia không phải đều nhằm vào nhân viên mới ư, hiện tại thì sao, một chút nguyên tắc cũng không có!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc