Chọc Giận Bảo Bối - Chương 10

Tác giả: Hề Yên

Đột nhiên có một Đại Suất Ca xuất hiện, khiến Lâm Tiểu Miêu có chút không khống chế được rồi.
Mới vừa rồi vẻ mặt cô ta còn không vui, lúc này đâu còn nhớ được tức giận.
Cô ta liếc nhìn Mộ Bạch, sau đó dùng khuỷu tay chống đỡ cánh tay Thẩm Chanh một chút, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Chanh, anh ta là ai?"
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không có ý muốn trả lời cô ta.
Thấy Thẩm Chanh không lên tiếng, Lâm Tiểu Miêu thử gọi một tiếng, "Thẩm Chanh .... ?"
Lãnh đạm liếc nhìn cô ta, Thẩm Chanh giật giật môi, "Tôi không quen anh ta."
Giọng điệu lạnh nhạt, không có chút cảm xúc phập phồng nào.
Nói xong, cô quay đầu bước đi.
Lâm Tiểu Miêu la ầm lên: "Ôi chao Thẩm Chanh .... Cậu đừng đi mà ...."
Nào ngờ sau đó, đến cả Mộ Bạch cũng trực tiếp đuổi theo phương hướng Thẩm Chanh.
"Này ...."
Phản ứng của Lâm Tiểu Miêu chậm nửa nhịp, vốn định đuổi theo, nhưng đâu còn nhìn thấy bóng dáng của hai người.
Đi ra khỏi nhà hàng, Thẩm Chanh đi về nhà dọc theo đường lúc đến, Mộ Bạch đi theo sát phía sau cô.
Từ lúc đó, Thẩm Chanh đi càng nhanh hơn.
Khuôn mặt nhỏ đen thui, giống như là ai thiếu nợ cô ba trăm ngàn không trả.
Cô đi rất nhanh, giống như không muốn có một chút tiếp xúc với người đàn ông phía sau.
Nhưng Mộ Bạch vẫn không chịu rời đi, theo sát phía sau.
Cô nhanh, anh cũng nhanh, cô thả chậm tốc độ, anh cũng chậm lại theo.
Sau khi đi một đoạn đường thật dài....
"Chanh Tử."
Cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng nói này nhu hòa giống như là âm thanh đẹp nhất thế gian.
Nhưng khi Thẩm Chanh nghe thấy, lại không phải dễ nghe như vậy.
"Chanh Tử...."
Nhìn bóng lưng của cô, Mộ Bạch lại hô một tiếng.
Thẩm Chanh giống như là không nghe thấy tiếng nói của anh, cứ thế đi về phía trước.
"Thẩm Chanh!"
Mộ Bạch vẫn không chịu từ bỏ, sau khi hô to một tiếng, liền sải bước đuổi lên phía trước.
Vào lúc anh sắp đuổi kịp Thẩm Chanh, cuối cùng Thẩm Chanh thả chậm bước chân, quay đầu lại.
"Đã lâu không gặp." Tầm mắt Mộ Bạch dừng ở trên mặt của cô, qua thật lâu cũng không nỡ dời đi.
"Rất lâu là bao lâu!" Giữa lông mày Thẩm Chanh mang theo ý cười, chỉ là nụ cười không đạt tới đáy mắt.
"Anh biết em không muốn gặp anh."
Lời của anh, khiến Thẩm Chanh cảm thấy rất buồn cười, "Nếu biết, thì không nên xuất hiện ở trước mặt tôi, không phải sao?"
Nghe được câu trả lời của cô, Mộ Bạch lại không nhịn được nhướn môi, "Quả nhiên, Chanh Tử, vẫn là Chanh Tử ...."
Thẩm Chanh nghe tiếng, cười giễu cợt một tiếng, "Tôi không phải tôi, chẳng lẽ sẽ là anh?"
Mộ Bạch nhìn ánh mắt của cô, giọng điệu dần dần trở nên thâm trầm, "Anh thích chính là Chanh Tử như vậy, một Chanh Tử cầm được thì cũng buông được."
Thẩm Chanh liếc nhìn anh ta, thu hồi nụ cười, nhàn nhạt mở miệng: "Đừng mở miệng liền gọi một tiếng Chanh Tử đến thân thiết như vậy, chúng ta không quen."
Nghe lời của cô, Mộ Bạch cười khổ một tiếng, "Anh biết em bây giờ còn trách anh, thật ra ban đầu, anh cũng là bất đắc dĩ ...."
Nói bất đắc dĩ với cô?
Không cảm thấy là buồn cười sao!
Thẩm Chanh tức giận liếc mắt, cũng không tính lại có chút dây dưa nào với anh ta nữa.
Mộ Bạch cứ nhìn cô như vậy, một giây trước trong mắt còn mang ý cười, một giây sau sắc mặt liền dần dần thay đổi.
Sau đó, trong mắt của anh ta dâng lên chút áy náy và lo lắng.
Cúi đầu, im lặng ngắn ngủi qua đi, anh ta lên tiếng lần nữa.
"Bốn năm trước, là anh không tốt."
Anh nói xin lỗi, lại làm cho Thẩm Chanh nở nụ cười.
Cho đến hôm nay, cô đã không muốn nói gì nữa rồi.
Lúc ấy, chẳng qua chỉ là một trò đùa....
Thẩm Chanh xoay người muốn đi, anh ta một phát giữ chặt cổ tay của cô.
"Chanh Tử, đừng đi."
Đừng đi?
Buồn cười, Thẩm Chanh cô là thú cưng anh ta nuôi nhốt sao!!
Ra sức hất tay của anh ta ra, Thẩm Chanh xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi vài bước, cổ tay đã bị Mộ Bạch một phát nắm chặt.
"Chanh Tử, em hãy nghe anh nói!"
Giọng nói của anh ta nóng vội, hai mắt đỏ bừng giống như sung huyết, "Anh biết, sự tình phát triển cho tới tình trạng hôm nay, đều là bởi vì anh ích kỷ mà tạo thành."
"Là anh không tốt .... Chanh Tử...."
"Lần này anh trở về, chỉ hy vọng em cho anh một cơ hội."
Cơ hội? Thẩm Chanh đột nhiên nhếch môi, cười đến má lúm đồng tiền như hoa, "Tôi cho anh cơ hội, vậy ai cho tôi cơ hội?"
Bốn năm trước, lúc phu nhân mặc áo khoác lông chồn kia xuất hiện ở cửa nhà cô, hăng lỗ mãng quăng một xấp tiền lên mặt cô, bảo cô cầm tiền cút đi....
Có từng cho cô cơ hội sao?!
Mùa đông lớn, lúc người phu nhân giột nước đá lên cô từ trên lầu....
Cũng có từng cho cô một cơ hội sao?
Khi mắng cô không biết xấu hổ, hồ ly tinh lẳng lơ ở trước mặt toàn bộ người trên thế giới....
Đặc biệt có cơ hội ở đâu!!
A ....
Một người phụ nữ tầm thường như cô, không nên nhấc lên nửa xu quan hệ gì với những người giàu có đó, không phải sao?
Giàu có chó má, nhà cao cửa rộng chó má.... Cô không muốn dính vào chút nào.
Mặc dù người đàn ông trước mắt này luôn miệng nói quan tâm cô, không bỏ cô xuống được, cô cũng sẽ không lội qua vũng nước ᴆục này lần nào nữa.
Cô hất tay của anh ta ra, kiên quyết xoay người.
Tay Mộ Bạch dừng ở giữa không trung, giật mình đứng tại chỗ, một loại cảm giác chua xót, dồn ép thẳng đến trái tim.
Nghĩ muốn đuổi kịp, nhưng hai chân nặng nề giống như là đổ chì, khiến anh ta không động bước chân được.
Chỉ có thể đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng lưng quen thuộc lại xa lạ đó biến mất ở trong đêm tối.
Đi một mình ở trong màn đêm, cô tịch đến đáng sợ.
Khóe mắt chua xót, Thẩm Chanh giơ tay lên vừa sờ, lại ướƭ áƭ rồi.
Dựa vào!
Lại có thể rơi lệ sao?!
"Bin bin...."
Tiếng còi chói tai vang lên bên tai, ngay sau đó, một ánh sáng trắng làm đau nhói mắt của cô.
Xe dừng lại ở trước mắt cô, đèn chưa tắt.
Một tay Thẩm Chanh che ở trước mắt, muốn tránh khỏi ánh đèn khiến người ta không thoải mái này.
Không ngờ, mới ngẩng đầu, liền ᴆụng vào một bức tường thịt.
Xuất hiện ở trong tầm mắt cô, là một khuôn mặt tuấn tú phóng đại gấp trăm lần.
Tuấn mỹ như vậy, quyến rũ mờ ám xinh đẹp, khí phách khó ngăn cản.
Nhưng .... lại cười đến vô sỉ như vậy.
Ánh mắt cô lạnh hẳn đi, nhanh chóng lui về sau ba bước.
"Em khóc?"
Nhìn chất lỏng nơi khóe mắt cô một cái, Thi Vực nheo con ngươi đen câu hồn người lại.
Ánh mắt ý vị thâm trường, mang theo nghiền ngẫm lộ liễu.
"Mắc mớ gì tới anh." Thẩm Chanh phóng khoáng lau đi nước mắt nơi khóe mắt, âm thanh lạnh đến giống như là một miếng băng mỏng.
Cô quật cường lại kiêu ngạo, giống như là một vị rượu ngon, khiến hứng thú của Thi Vực với cô càng tăng thêm vài phần, muốn thưởng thức cẩn thận.
Nhìn cô, anh giương môi cười, "Bị người đàn ông đó bỏ rơi?"
Thẩm Chanh nghe câu này liền giận, "Anh theo dõi tôi!"
Thi Vực cười đến càng không đàng hoàng, "Là đám người bên em quá ồn ào, lúc tôi đi ngang qua, vô tình nhìn thấy thôi."
Trên thực tế, vừa rồi anh chỉ thấy được bóng lưng người đàn ông đó mà thôi ....
Về phần hai người nói gì, anh vốn không nghe thấy.
Thẩm Chanh trừng mắt nhìn anh, "Không cẩn thận? Lão già như anh thật đúng là không biết xấu hổ !"
Tiếng nói mới rơi xuống, cô liền muốn đi.
Nào ngờ Thi Vực lại một phát siết chặc cổ tay của cô....
Khuôn mặt đẹp đến mức làm cho người giận sôi, mang theo nụ cười hóng hách lại tự phụ.
Thẩm Chanh tức giận, không kịp suy nghĩ liền vung một cái tát qua.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc