Chớ Nói “Xử” Với Tôi - Chương 67

Tác giả: Liễu Liễu Là Ta

Trần Hi không nói gì, ngẩng đầu nhìn Doãn Triệt, hiện tại tiêu điểm bên trong phòng bệnh không phải là bệnh nhân, mà là Doãn Triệt, hay nói cách khác là những người nhà của bệnh nhân. Trần Hi thật ra rất buồn cười, không phải có ý châm chọc, chỉ là cô cảm thấy rất thú vị, như ngược lại sợ phá hư không khí này nên cô nhịn không phát ra tiếng cười.
“Ba. . . . . . Người phụ nữ kia ức Hi*p con và mẹ, còn nói là muốn đuổi con và mẹ ra khỏi nh .” Giọng nói đứa bé phá vỡ không khí im lặng quái dị trong phòng bệnh.
“Trương Nghiên, quản tốt con trai của cô đi.” Doãn Triệt vừa thốt lên xong, Trần Hi sửng sốt một chút, cô nhìn sang Trương Nghiên, mặt cô ta dường như không nén được giận, nước mắt như đang chực chờ rơi xuống.
Trần Hi ngược lại nhìn có chút không thích ứng kịp, giờ phút này Trương Nghiên có điểm giống như mình trước kia, trăm phương ngàn kế nhưng không có được một chút hiệu quả nào.
Doãn Triệt là một người thông minh, anh chắc hẳn sẽ không bị sự việc trước mắt làm mê hoặc, coi như chỉ có duy nhất một lần không được tỉnh táo là vì có con với Trần Hi nên phải cưới. Không trách được lúc trước anh chán ghét cô đến như vậy.
Mặc cho Trương Nghiên bên này vo cùng lo lắng, suy nghĩ của Trần Hi đã lên đến chín tầng mây rồi.
Vốn là tuồng này Trương Nghiên định diễn cho Trần Hi xem, dù cho cô trình diễn rất tốt, nhưng người phụ họa lại không có, ngược lại Trần Hi lại chiếm thế thượng phong, dù là Trần Hi chỉ nói mát mấy câu, nhưng rõ ràng phần thắng đang thuộc về cô.
Doãn Triệt dĩ nhiên cũng cảm thấy không được tự nhiên, anh có thể nhìn ra là Trương Nghiên vào tìm Trần Hi kiếm chuyện, người nằm viện nhất định phải được yên tĩnh, Trương Nghiên lại chạy đến ồn ào, còn tranh thủ dẫn theo đứa bé đồng tình. Nếu như là mấy tháng trước đây, anh cũng sẽ phụ họa theo Trương Nghiên, nhưng bây giờ anh đang cố gắng cứu vãn hôn nhân của mình, Trương Nghiên huyên náo lại giở trò chính là làm anh càng loạn thêm.
Nhưng lời anh vừa nói xong, Trần Hi một chút phản ứng cũng không có, làm anh càm thấy không hài lòng lại có chút mất mác, giống như tất cả đối với cô đều không có ý nghĩa gì nữa, điều này làm anh không biết bước kế tiếp nên đi như thế nào.
“Ba. . . . . . Ba không thương Triệt Triệt nữa sao?” Thanh âm đứa bé lại vang lên.
Lúc này Trần Hi mới lấy lại tinh thần, cô nhìn đứa bé bên cạnh Trương Nghiên, cô ta ngồi đó không lên tiếng, lại để đứa bé làm bia đỡ đạn, thật là không còn gì để nói.
“Trương Nghiên. . . . . .” Doãn Triệt lớn tiếng cảnh cáo.
“Triệt Triệt, chúng ta đi thôi, đừng chọc giận ba của con.” Trương Nghiên nói xong liền ôm con trai đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Doãn Triệt và Trần Hi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Trần Hi cảm thấy không còn sức lực nữa, cô quay sang cầm sách lên tiếp tục đọc, Doãn Triệt cứ vậy bị Trần Hi lờ đi.
“Triệt Triệt không phải con của anh, con anh cũng chỉ có Niếp Niếp.” Doãn Triệt mở miệng.
“Ừm. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, tỏ ý mình đã nghe thấy.
“Em không có gì muốn nói sao?” Doãn Triệt lại hỏi một câu.
“Nói gì?” Trần Hi phát hiện quyển sách này hôm nay chắc là không đọc được nữa rồi.
“Triệt Triệt không phải con của anh, anh cũng không có con riêng nào khác.”
“Ừm, sau đó thì sao?” Trần Hi ý bảo Doãn Triệt nói tiếp.
“Sau đó, em còn cần biết chuyện gì sau đó, biết được sự thật rồi, em vẫn còn muốn ly hôn sao?”
“Tại sao không ly hôn?” Trần Hi hỏi ngược lại.
“Em quả thật không thể nói lý.” Doãn Triệt vừa nói vừa muốn mở cửa bỏ đi.
“Chờ một chút. . . . . .” Trần Hi gọi Doãn Triệt, cô cười cười với anh.”Anh trả lời em vài chuyện được không.”
Doãn Triệt dừng bước nhìn về phía Trần Hi.
“Sau khi chúng ta cưới nhau, anh lên giường với bao nhiêu người phụ nữ, có thể đếm hết không?”
Doãn Triệt không nói, sắc mặt có chút âm trầm.
“Anh có phải cũng biết em từng rình xem anh cùng Trương Nghiên vụng trộm như thế nào mà vẫ cố tình âи áι để em xem?”
Sắc mặt Doãn Triệt càng tối xuống.
“Sau khi mang Triệt Triệt về nhà, anh nhìn thấy mẹ anh rõ ràng nghiêng về phía Triệt Triệt hơn, lúc đó anh biết rõ nhất ai là ruột thịt, nhưng anh vẫn không nói?”
Sắc mặt Doãn Triệt đã đen đến cực điểm.
“Có một lần Niếp Niếp bị Triệt Triệt đẩy xuống cầu thang, đầu phải may ba mũi, mà ngày hôm sau anh lại dẫn Triệt Triệt đi công viên vui chơi, để lại Niếp Niếp một mình ở nhà, lúc anh làm chuyện đó có nghĩ đến ai mới là con ruột của mình hay không?”
“Đủ rồi. . . . . .” Doãn Triệt không nhịn được cắt đứt lời Trần Hi.
“Nói đến chỗ đau của anh, nếu anh là em đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh còn có thể muốn duy trì cuộc hôn nhân này hay không?” Trần Hi nhún nhún vai, thái độ nhìn không ra hỉ nộ ái ố, chỉ giống như là đang trần thuật một câu chuyện xưa.
“Vậy em muốn gì?” Vẻ mặt Doãn Triệt nghiêm túc, lạnh lùng nhìn Trần Hi.
“Niếp Niếp. . . . . .” Đáp án của Trần Hi vô cùng đơn giản và chắc chắn.
“Không được, Niếp Niếp là con gái của anh, nó chỉ có thể mang họ Doãn.”
“Em sẽ không đổi họ của nó, nó vẫn luôn mang họ Doãn, mọi người cũng sẽ biết Niếp Niếp là con của Doãn Triệt anh, nhưng con bé sẽ sống cùng với em, em không cho phép có ai đó ức Hi*p con bé, nhất là có người ngây thơ dễ tin lời người khác mà bỏ rơi cả con ruột của mình.”
“Ai cho em to gan nói chuyện với anh như vậy?” Doãn Triệt đi đến trướ mặt Trần Hi, đưa tay nâng cằm cô lên.
“Con thỏ nóng giận cũng có thể cắn người, huống chi, em cũng không phải là thỏ, chẵng lẽ anh quên mất lúc đó em bức hôn anh thế nào sao, em cũng là một người rất điên cuồng đấy.” Trần Hi cười cười, khẽ nghiêng đầu tránh khỏi tay Doãn Triệt.
Doãn Triệt nhìn tay mình, cảm giác ấm áp vừa rồi khi chạm vào da thịt cô biến mất, anh cảm thấy có chút trống trãi.
Anh dường như chưa từng chăm sóc vợ mình, từ khi hai người bắt đầu kết hôn, anh chưa từng coi trọng cô, chuyện phòng the mặc dù vẫn xảy ra, nhưng giữa hai người rất ít khi nói chuyện với nhau.
“Nhất định phải ly hôn sao, chẳng lẽ không thể thương lượng lại?” Doãn Triệt mặc dù đã biết đáp án, nhưng vẫn muốn xác nhận lại.
“Ừm. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng, thanh âm rất nhẹ, cũng rất kiên định.
“Anh sẽ nói luật sư đến thảo luận với em, có yêu cầu gì em cũng có thể nói với ông ta.” Doãn Triệt xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, Trần Hi bĩu bĩu môi, sau khi tất cả kết thúc, ngoại trừ nhẹ nhõm ra vẫn cảm thấy có chút mất mác, con người thật đúng là mâu thuẫn.
@@@@
Khương Sâm phát hiện mấy ngày nay đứa cháu này cứ xuất hiện trước mặt mình.
Khương Sâm đẩy cửa phòng bao ra, phát hiện bên trong rất ồn ào, quả thật có thể nói là Quần Ma Loạn Vũ. Vừa mới nghe phục vụ nói, Doãn Triệt ở đại sảnh dẫn theo một đám thanh niên nam nữ đi vào, sự thật quả không sai.
Khương Sâm đưa tay mở đèn lên, trong phòng nhất thời sáng choang, một nhóm người hùng hùng hổ hổ nhìn về phía cửa phòng, khi nhìn thấy Khương Sâm ngay lập tức không ai dám lên tiếng. Một là dáng dấp Khương Sâm quá anh tuấn, xem ra có chút không giống người thường, hơn nữa những người tới nơi này ăn chơi đều nghe nói đến ông chủ của quán bar này là một người đẹp trai không ai sánh nổi, còn nghe nói khi nhìn thấy được anh ta, tuyệt đối không được càn rỡ, nếu không coi như vận may của người đó đã chấm dứt.
“Ra ngoài. . . . . .” Khương Sâm chỉ hô lên hai tiếng đơn giản, nhưng trong nháy mắt trong phòng liền chỉ còn lại anh và Doãn Triệt.
“Lần trước gặp con đến nơi này uống rượu giải sầu, hôm nay lại chạy đến đây mở party, con có gì không được bình thường sao?” Khương Sâm đi tới cạnh Doãn Triệt, ghét bỏ rút hai tờ khăn giấy ra lau chỗ ghế salon bên cạnh.
“Có gì mà kỳ quái, con chỉ đến đây ăn mừng mình khôi phục độc thân thôi.” Doãn Triệt đốt một điếu thuốc, hít một hơi thật sau.
“Con đã quyết định?” Khương Sâm nhìn về phía Doãn Triệt.
“Phải nói là cô ấy quyết định.” Doãn Triệt đưa mắt nhìn Khương Sâm một cái, sau đó khóe miệng cong lên, tự giễu cười cười.”Con vẫn luôn muốn ly hôn, bởi vì kết hôn không phải là mong muốn của con, hiện tại lại phát hiện ly hôn càng không phải là điều con muốn. Có khi cậu lại nói đúng, cô ấy thật sự là có hai nhân cách, bây giờ đã trở thành một người khác mất rồi.”
Khương Sâm đưa tay vỗ vỗ bả vai Doãn Triệt, rót hai ly rượu, đưa cho Doãn Triệt một ly, cầm ly còn lại lên uống một hớp. “Con cảm thấy cô ấy còn là Trần Hi sao?”
“Làm sao có thể không phải, chuyện giữa chúng con cô ấy đều có thể nói một cách rõ ràng. Khẳng định không phải là mượn xác hoàn hồn, trừ khi linh hồn đó biết tất cả những chuyện đã xảy ra giữa con và Trần Hi.” Doãn Triệt khẻ mỉm cười, cầm ly rượu lên uống một hớp, sau đó lại tự rót thêm cho mình một ly. “Tối này con ở lại đây, muốn một mình yên tĩnh một chút.”
Khương Sâm chờ Doãn Triệt nói xong, đứng lên đi ra khỏi phòng bao.
Sau khi đi ra khỏi cửa, điện thoại anh báo có tin nhắn mới.【DNA trùng khớp. 】
Khương Sâm nhìn chằm chằm tin nhắn nhìn một hồi, đưa tay sờ sờ cằm, chuyện thật đúng là càng ngày càng thú vị.
@@@@
Rốt cuộc cũng có thể xuất viện, Trần Hi dọn dẹp vật phẩm tùy thân của mình, đem những thứ không cần dùng đến cho cô hộ lý. Mặc kệ ai nói cô phung phí, dù sao những thứ đồ này, cô không có ý định dùng lại nữa.
Trần Hi có chút nhức đầu, mấy ngày trước mẹ Doãn có đến thăm cô, nói bóng gió Doãn Triệt thật sự hối lỗi …. Nghe qua cô cũng hiểu được ý của bà không hy vọng Trần Hi và Doãn Triệt ly hôn.
Hiện tại vấn đề lớn nhất của Trần Hi chính là sau khi xuất viện cô
sẽ ở đâu, Doãn gia thì cô không còn muốn trở về, khách sạn thì cô càng không muốn ở, thật đúng là phiền toái.
“Mẹ, con và ba đến đón mẹ xuất viện.” Giọng nói Niếp Niếp vang lên, Trần Hi vừa nhìn thấy Niếp Niếp, tất cả buồn bực đều tan thành mây khói.
“Có thể đi được chưa?” Doãn Triệt nhìn Trần Hi dọn dẹp đâu ra đó, chủ động phụ cô mang hành lý lên.
“Đi được rồi.” Trần Hi gật đầu một cái, bế Niếp Niếp lên.
“Mẹ thả con xuống đi, ba nói cơ thể mẹ vẫn chưa khỏe, con muốn chăm sóc mẹ, không nên để mẹ mệt mỏi.”
Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt, sắc mặt anh không thay đổi nhìn về phía cửa chính.
“Vậy mẹ dẫn Niếp Niếp đi có được hay không?” Trần Hi lại thả Niếp Niếp xuống đất, đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con bé.
Doăn Triệt thấy thế cũng không nói nhiều, mang hành lý của Trần Hi đi lên phía trước.
Sau khi lên xe, Trần Hi cùng Niếp Niếp ngồi ở phía sau, ghế trên chỉ có mỗi Doãn Triệt đang lái xe.
Bên trong xe rất yên tĩnh, không khí giữa ba và mẹ rất kỳ lạ làm Niếp Niếp cũng không dám nói năng lung tung.
“Anh mua cho em một căn hộ, ở phía trước không xa, rất gần nhà trẻ của Niếp Niếp, em đi đến bệnh viện kiểm tra định kỳ cũng tiện hơn.” Doãn Triệt chủ động phá vỡ không khí yên lặng. “Chiếc xe này anh cũng đã sang tên cho em, lúc rãnh rỗi nên đi học lái xe, thi lấy bằng lái, về sau khi cần thì có thể tự mình lái xe đi,”
“Cám ơn, thật ra thì anh không cần phải làm những chuyện này…………” Trần Hi không tìm được từ thích hợp để tiếp tục.
“Anh làm những việc này cũng là vì Niếp Niếp, em đã không đồng ý ở nhà, anh cũng không có lý do gì đuổi Trương Nghiên đi, có chút việc anh vẫn cần đến cô ta.”
“Anh không cần phải giải thích, em cũng không muốn biết chuyện giữa anh và Trương Nghiên.” Lời Trần Hi vừa nói xong, không khí trong xe lại rơi vào yên lặng.
Ước chừng qua hơn mười phút sau, Doãn Triệt lái xe vào bãi đậu xe của một khu chung cư. Sau khi nhìn kỹ, Trần Hi không khỏi cảm khái, có một số việc thật sự là rất trùng hợp.
Căn hộ Doãn Triệt mua lại chính là căn hộ của Doãn Triệt ở kiếp sống kia, ngoại trừ có thêm một căn phòng cho trẻ con, những thứ nội thất còn lại đều rất giống với căn phòng đó.
“Thế nào, có thích không?” Doãn Triệt phát hiện biểu hiện của Trần Hi có chút khác thường.
“Rất tốt, cảm ơn anh.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt cười cười, những ký ức của cô đối với căn hộ này luôn vô cùng tốt, làm sao có thể không thích.
“Anh đi đây, bảo vệ ở chung cư này cũng rất tốt, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.” Doãn Triệt nói xong quay sang nói vài ba câu với Niếp Niếp liền xoay người rời đi.
“Mẹ, ba cứ như vậy bỏ đi sao?” Thoạt nhìn Niếp Niếp rất mất mác.
Trần Hi đưa tay ôm Niếp Niếp, xoay ra hướng cửa sổ, ánh mặt trời giữa trưa rất gay gắt, rọi vào cả gian phòng cũng có cảm giác ấm áp hơn.
“Không phải ba đã nói rồi sao, lúc nào con muốn cũng có thể gọi điện cho ba mà, ba sẽ đến đây với con.”
“Vậy còn mẹ, mẹ có muốn gọi cho ba không?” Niếp Niếp ngước mắt nhìn Trần Hi.
“Mẹ muốn nhưng không phải là ba này.” Trần Hi đưa tay sờ chóp mũi Niếp Niếp, đè nén nhớ nhung trong lòng xuống.
@@@@
Làm bà mẹ độc thân so với tưởng tượng quả thật không dễ dàng gì, do không có bảo mẫu, mỗi sáng sớm Trần Hi đều phải đưa Niếp Niếp đi nhà trẻ, sau khi trở về thì nấu cơm và dọn dẹp nhà. Cũng may cô biết lái xe, về phần bằng lái, cô định tìm cách mua một cái.
Niếp Niếp rất nghe lời, tuyệt đối không nghịch ngợm, điều này cũng làm cho Trần Hi tiết kiệm rất nhiều tâm tư.
Từ lúc đầu tay chân lóng ngóng đến dần dần thích ứng, hơn nữa cũng tìm được một bảo mẫu thích hợp, sau một tháng, cuộc sống của Trần Hi đã vào quỹ đạo.
Khi đã có thời gian rãnh rỗi, Trần Hi liền bắt đầu suy tính các bước đi tiếp theo. Một tháng này cũng không thấy Khương Sâm xuất hiện qua, cũng không biết trong hồ lô của người đàn ông này bán thuốc gì, có thể giúp cô được hay không.
Hôm nay là thứ bảy, Niếp Niếp được Doãn Triệt dẫn đến Doãn gia, bảo mẫu cũng được cho nghĩ hai ngày.
Trần Hi ở nhà một mình suy nghĩ chuyện của mình, nghĩ tới nghĩ lui càng thấy rối rắm, không bằng tự đi hỏi một chút. Khương Sâm bây giờ không phải là người đàn ông vẫn chăm sóc cô như ở kiếp sống kia, có giúp cô hay không lúc này hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của anh, mặc dù anh đã nói muốn giúp đỡ, nhưng thời gian dài như vậy thật đúng là biết giày vò người khác.
@@@@
Khương Sâm đang ờ nhà ngủ, nghe được chuông cửa vang lên, hôm nay coi như ngoại lệ, nếu là bình thường anh đã ngủ thẳng đến trưa mà không thèm để ý tới.
Khương Sâm mở cửa, thấy trước mặt là Trần Hi với lúm đồng tiền tươi rói, đầu tiên anh có sửng sốt một chút, sau lại nhìn Trần Hi túi lớn túi nhỏ, chân mày anh khẽ cau lại. “Cô đến đây làm gì, làm sao mà lên được?”
“Tôi tìm anh giúp một tay, muốn hỏi kết quả thế nào, chúng ta đi vào rồi nói.” Người ta nói đưa tay không đánh mặt người tươi cười, Trần Hi liền trưng ra bộ mặt cười tươi như hoa cho Khương Sâm nhìn.
Khương Sâm xoay người vào phòng khách, Trần Hi quen với căn nhà này trước đây nên dễ dàng tìm được phòng bếp và tủ lạnh, trong nháy mắt đem những đồ ăn mình vừa mua sắp xếp gọn gàng.
“Cô gái này lại muốn làm cái gì đây?” Khương Sâm lười biếng tựa người vào tường, quan sát nhất cử nhất động của Trần Hi.
“Không phải anh có thói quen rời giường vào buổi trưa sao, đến lúc đó chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện cũng được.” Trần Hi lấy một khối thịt ba chỉ đặt lên trên tấm thớt.”Khi nào xong tôi sẽ gọi anh.”
Khương Sâm không lên tiếng, cũng không trở về phòng, anh đi tới phòng khách mở ti vi.
Nhắc tới cũng khéo, Khương Sâm một tháng này bận bịu thu thập tài liệu, anh cũng đang muốn gặp Trần Hi hàn huyên một chút, không ngờ cô đã tự tìm đến cửa, còn rõ ràng cho thấy cô đang muốn lấy lòng anh.
Trần Hi làm cơm, không khỏi thở dài, thật là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu mà. Nghĩ đến kiếp sống kia cô mặc dù là người giúp việc cho anh nhưng lại được xem như phượng hoàng, còn bây giờ đường đường khôi phục thân phận giúp việc.
Trần Hi tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh bưng lên bàn ăn bốn món mặn và một món canh.
Khương Sâm cũng không khách khí mà ngồi vào bàn ăn rất ngon miệng, sau khi cơm nước no nê, anh nhìn Trần Hi.
“Thật ra thì,hôm nay tôi vốn định đi tìm cô, không ngờ cô lại nhanh hơn một bước, ở đây tôi có một số tài liệu, cô xem trước đi.”
Nói xong Khương Sâm đem tài liệu để trước mặt Trần Hi.
Trần Hi nhìn một đống hỗn độn trên bàn ăn, thật không biết nên có cảm xúc gì lúc này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc