Trần Hi không biết bị Doãn Triệt giằng co bao lâu, nhưng khi cô mở mắt thì trời đã sáng rồi. Tay cô cũng đã được cởi trói, trên cổ tay bầm những vết xanh tím do Doãn Triệt hung hăng quá mức. Eo cô giống như bị đứt lìa, hơi nhúc nhích một cái đã cảm thấy đau đớn.
Trần Hi đảo mắt một vòng quanh gian phòng, vị trí bây giờ là phòng khách, đoán chừng tối qua chiếc giường trong phòng ngủ không thể dùng để ngủ được nữa rồi. Bên cạnh mặc dù không có người nhưng vẫn còn chút hơi ấm, chứng tỏ Doãn Triệt vừa đi không lâu.
Trần Hi thử từ trên giường bò dậy, toàn thân bủn rủn vì mệt mỏi, trong lòng cô thầm mắng hành động khốn kiếp của Doãn Triệt.
“Sao không ngủ thêm một chút, giờ này đã dậy rồi?” Doãn Triệt mang điểm tâm đi vào, trái với Trần Hi vô cùng mệt mỏi, nhìn anh tinh thần lại rất sảng khoái. Tóc vẫn còn chưa lau khô, nửa người trên để trần, trên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm, từng giọt nước từ trên tóc nhỏ dọc theo cơ thể.
Món ăn của Doãn Triệt rất đơn giản, chỉ là hai hộp sữa tươi, mấy cái bánh bao, còn có vài miếng chân giò hun khói, chính là từ trong tủ lạnh lấy ra.
Doãn Triệt đi tới bên cạnh Trần Hi ngồi xuống, đem đĩa thức ăn đặt trên tủ đầu giường, ôm cô ngồi trên đùi mình, trên người Trần Hi không một mảnh vải, đột nhiên lộ ra trong không khí, cảm thấy có chút lạnh lẽo.
“Tối hôm qua thoải mái sao?” Doãn Triệt vùi đầu liếm giữa gáy Trần Hi, tay anh bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Doãn Triệt không nói Trần Hi còn chưa cảm thấy gì, anh vừa nói xong lời này, Trần Hi liền vươn tay, đưa cổ tay bầm tím cho Doãn Triệt xem.
Doãn Triệt nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ tay Trần Hi, đặt môi mình lên, nhẹ nhàng hôn.
“Như vậy còn đau không?” Doãn Triệt vừa hôn vừa hỏi.
Đưa tay không đánh mặt người tươi cườ, Doãn Triệt dịu dàng đối đãi như vậy khiến Trần Hi tức giận lại không làm gì được.
“Về sau không được làm kiểu kia nữa, quá điên cuồng.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt, phát hiện ánh mắt anh bắt đầu né tránh. “Anh phải đảm bảo, không được làm như tối qua nữa.”
“Ha ha, em đói bụng không, mau ăn chút ít đi.” Doãn Triệt bưng khay đồ ăn đặt trước mặt Trần Hi.
“Trả lời vấn đề của em, không được phép trốn tránh.” Trần Hi trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái.
“Em uống cà phê không? Anh đi rót cho em một ly.” Nói xong Doãn Triệt liền đem khay đồ ăn đặt lên trên đùi Trần Hi, đứng dậy đi thật nhanh ra ngoài.
Doãn Triệt đi tới phòng bếp, thở phào nhẹ nhõm, anh uống một ,ly cà phê, cà phê đắng làm anh thanh tỉnh một chút, anh hé mắt, khóe miệng mang theo nụ cười.
Mới vừa khám phá ra niềm vui thú làm sao có thể bỏ qua nhanh như vậy, còn rất nhiều ý tưởng sáng tạo hơn vừa mới hình thành trong đầu, phải thực nghiệm một chút mới được.
“Hắt xì. . . . . .” Trần Hi hắt xì, cô kéo chăn quấn quanh người, đưa mắt nhìn cửa chính, cô dám khẳng định Doãn Triệt lại đang tính toán cái gì đây.
Trần Hi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ mười hai giờ, chỉ còn hai giờ nữa, nghi thức ký hợp đồng cùng công ty Trần Xương bắt đầu, qua tối nay, cô cũng nên lộ diện hoạt động một chút rồi.
“Uống ly cà phê đi, cho thoải mái tinh thần.” Doãn Triệt bưng cà phê đ
i vào.
“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của em đấy.” Trần Hi nhìn Doãn Triệt, đối với chuyện đó cô vẫn rất cố chấp.
“Ha ha.” Doãn Triệt cười cười, đem cà phê đặt lên trên tủ đầu giường, một động tác đem khăn tắm kéo rớt xuống đất, chỗ đó hùng dũng đứng thẳng.
Trần Hi trợn to hai mắt, nhìn Doãn Triệt đang từ từ tiến lại gần. Cô lui về phía sau trốn tránh: “Anh đừng làm loạn, nói cho anh biết, em không phải người dễ bắt nạt như vậy đâu.”
“Chuyện này cũng không thể trách anh, em vừa mới bắt anh phải trả lời vấn đề, đàn ông thời điểm như vậy không cách nào còn có thể suy nghĩ được, anh phải ôn tập đủ các tư thế hôm qua, sau khi nhớ rõ rồi sẽ trả lời vấn đề của em.”
Nghe xong lời Doãn Triệt nói, Trần Hi lật người muốn xuống giường, Doãn Triệt một phát bắt được chân cô kéo trở lại.
“Ngoan, sau khi giải tỏa, anh sẽ cho em biết đáp án.”
“Ừm. . . . . .” Trần Hi kêu đau một tiếng, đứng thẳng người dậy, cảm nhận sự xâm nhập từ phía sau.
Doãn triệt dùng sức một cái: “Anh thật sự lo lắng, em bắt anh trả lời vấn đề đó, thì anh phải nhớ lại hình ảnh hôm qua, như vậy thì chỗ này làm sao không đứng lên cho được, em cũng phải giúp anh làm cho nó hạ xuống chứ.” Doãn Triệt hơi rút ra một chút, lại toàn lực đi vào.
“Anh còn cần phải trả lời không?” Doãn Triệt rút ra một chút, lần đi vào kịch liệt kế tiếp như trả lời cho câu hỏi của Trần Hi.
Trần Hi muốn bò ra khỏi Doãn Triệt, nhưng phát hiện hông mình đã bị anh cố định.
“Còn muốn đáp án hay không?” Lời nói Doãn Triệt đầy uy Hi*p.
“Không cần.” Trần Hi cắn răng lắc đầu một cái.
“Ừm. . . . . .” Một tiếng thét kinh hãi, Doãn Triệt lần này càng tăng sức hơn lần trước.
“Đã như vậy, chúng ta phải cùng nhau ăn mừng mới được.” Doãn Triệt bắt đầu thưởng thức buổi lễ long trọng của anh.
Trần Hi tiếp nhận từng đợt ra vào kịch liệt của anh, trong phòng vang lên tiếng nức nở càng lúc càng to.
Khi Trần Hi tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã dần dần chuyển thành màu đen, cô đứng dậy mở đèn, trên đầu giường có để lại tờ giấy ghi chép, Doãn Triệt nói cho cô biết, tối nay anh có bữa tiệc xã giao, dặn cô ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.
Trần Hi cắn răng nghiến lợi đem tờ giấy vo thành một cục ném vào thùng rác, cô quyết tâm nhất định phải tranh thủ địa vị ngang hàng trên giường, nếu không chỉ cần mấy ngày, cô sẽ bị Doãn Triệt ђàภђ ђạ đến không ra hình người nữa rồi.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Trần Hi lóe lên ý tưởng, trong đầu bắt đầu mưu kế.
@@@@
Trong nhà Doãn gia, mẹ Doãn đang nhàn nhã thưởng thức trà, Trà Hương trong miệng bà tỏa hương thơm, như thấm cả vào nội tâm.
“Doãn phu nhân, con bé không hiểu chuyện, mong bà thông cảm.” Trần Xương tươi cười châm thêm trà cho mẹ Doãn.
“Không thể thông cảm. Con nhà người khác tôi cũng không bao giờ muốn quản, trừ khi có người muốn xếp đặt cho con tôi.” Mẹ Doãn liếc Trần Xương một cái, nâng chung trà lên uống một hớp.
“Tuyết Lệ cũng là do rất yêu thích Tiểu Triệt rồi, mới có ý tưởng kích động như vậy, bây giờ những thứ này trên phim truyền hình …. Thật là hại người rất nặng, hẳn là con bé xem phim nữ nhân tranh đấu nhiều quá rồi, Doãn phu nhân bà cũng đừng tức giận.”
“Phụt. . . . . .”
Lời Trần Xương còn chưa nói xong, mẹ Doãn đã phun cả hớp trà ra, bà nhìn Trần Xương, thật hoài nghi người nhà này làm sao vậy, não bị nhún nước hết rồi hay sao, tìm một lý do chẳng ra gì như vậy. Thừa nhận một chút sai lầm còn chưa tính, lại đem vấn đề này đổ lổi cho phim truyền hình, mẹ Doãn thật không còn biết nên nói cái gì cho phải.
Bà đặt chung trà xuống, rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, vừa rồi thật là sặc cũng không ít.
Mẹ Doãn ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, nhìn về phía Trần Xương: “Tôi nhớ được, Trần tổng từng ở trước mặt tôi có nói qua, Tuyết Lệ từ lúc lên đại học vẫn giúp đỡ trong nhà xử lý việc kinh doanh, mở dạ tiệc từ thiện. Thời gian con cái nhà người khác xem tivi, cô ta đều trải qua việc làm ăn buôn bán, lúc ấy mọi người đều nhất trí tán dương, bây giờ đột nhiên lại xem nhiều phim truyền hình, chẳng lẽ là tôi hồ đồ nhớ lầm rồi?”
Lời mẹ Doãn nói xong, sắc mặt Trần Xương hết xanh lại xám, nụ cười trên mặt cũng không kìm nén được cơn giận, ông ta nâng chung trà lên uống một hớp. Trà của Doãn gia cho dù ngon đến đâu, ông cũng không cảm nhận được mùi vị gì nữa.
Trần xương vốn cho là tất cả đều đã nắm trong bàn tay, mẹ Doãn vẫn luôn là khuê tú gia giáo, ngoại trừ việc để ý đến hôn sự của Doãn Triệt, những chuyện khác giống như không hề quan tâm đến.
Trần Tuyết Lệ còn nói qua, có lúc mẹ Doãn xem kịch hay tivi đều xúc động, quả thật là thiên kim nhà giàu, chưa từng nếm qua việc đời.
Trần xương cùng mẹ Doãn liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt của mẹ Doãn làm cho ông ta có chút giật mình, Trần Xương có cảm giác chột dạ như bị nhìn xuyên thấu mọi cảm xúc.
Trần Xương không dám nói thêm gì, lại khách sáo mấy câu, đặt ly trà xuống vội vã cáo từ.
Mẹ Doãn dùng điều khiển mở tivi, nâng chung trà lên lại thuởng thức một hớp, trà thật đúng là không tệ.
Một đôi tay khoác lên vai bà, người đàn ông với mái tóc bạc trắng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt đầy vẽ cưng chiều.
“Không phải em vẫn cảm thấy nghỉ ngơi là chuyện tốt ư, sao bây giờ bắt đầu quản những việc này rồi?” Cha Doãn nhẹ nhàng xoa Ϧóþ bả vai mẹ Doãn.
Mẹ Doãn híp mắt thở phào một hơi: “Trần Tuyết Lệ muốn em hạ thuốc mê Doãn Triệt, sau đó cô ta một bước đem gạo nấu thành cơm. Nhớ ngày đó lúc em cũng bỏ thuốc mê cho anh, chỉ là tự mình hành động, thật không biết những người trẻ tuổi này suy nghĩ cái gì. Cô ta cũng phải nghĩ lại một chút, chỉ cần phụ nữ là có thể làm con dâu rồi, con dâu có thể tìm rất nhiều, nhưng con trai chỉ có một thôi, em không thể vì cô ta mà để tiểu Triệt oán giận mình.”
Mẹ Doãn vỗ vỗ mu bàn tay cha Doãn: “Em cũng sớm cảm giác cô ta có gì không đúng, bình thường tỏ vẽ thông minh em cũng chẳng muốn quản, không nhìn thấy coi như không biết, chuyện này cũng chỉ vì nghĩ cho anh, muốn thỏa mãn tâm nguyện của anh, cũng coi như trút bỏ ghánh nặng trong lòng em.”
Tay cha Doãn đang vuốt ve bả vai mẹ Doãn chợt ngừng lại, ông nhìn bóng lưng bà, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Anh thật sự không biết nên nói thế nào với em. Vợ chồng, còn băn khoăn những chuyện kia làm gì.”
“Anh dám nói trong lòng anh không có cô ta?” Mẹ Doãn nghiên đầu nhìn sang cha Doãn, thái độ phức tạp không nói nên lời.
“Anh đối với Cẩm Sắt đúng là chỉ có chút áy náy mà thôi, nếu như không phải là vì chúng ta kết hôn, cô ấy cũng sẽ không ngày ngày lang thang ở nước ngoài, xảy ra những chuyện không tốt như vậy, hiện tại người cũng mất tích, chỉ còn lại một đứa con gái.”
“Lúc ấy nếu không phải do em bỏ thuốc mê cho anh uống, cũng sẽ không mang thai Doãn Triệt, không có tiểu Triệt không chừng anh đã cùng cô ấy kết hôn, nói đi nói lại tất cả đều là do em, em cũng không nghĩ tới Cẩm Sắt xảy ra chuyện như vậy.” Mẹ Doãn có chút xúc động, đôi mắt ngấn lệ.
Cha Doãn thấy thế, vội vàng ôn nhu an ủi, lời ngon tiếng ngọt nói chuyện không ngừng.
Những người giúp việc thấy hai người lớn ở Doãn gia như thế này cũng không có ý kiến gì, đừng xem cha Doãn bình thường ăn nói ý tứ, chỉ cần ở cùng một chỗ với mẹ Doãn, đều là lời nói dịu dàng hơn cả dịu dàng.
Mẹ Doãn bình thường rất ít khi như vậy, nhưng là Trần Tuyết Lệ đã khơi lại những chuyện đau đớn trước đây của bà.
Cha Doãn thấy bà càng nói càng kích động, không thể không nói ra tâm sự ông đã giấu kín lâu nay.
“Thật ra thì anh đã sớm muốn cùng Cẩm Sắt chia tay, việc em hạ thuốc mê chẳng qua cũng là một cơ hội với anh mà thôi.”
Mẹ Doãn dừng thút thít, kinh ngạc nhìn về phía cha Doãn: “Nói như vậy, thật ra là anh xếp đặt em?”
Cha Doãn gật đầu một cái, dùng ngón tay lau nước mắt cho bà: “Lúc này đừng cảm giác tội lỗi nữa, anh vẫn không dám nói ra, là vì sợ em tức giận.”
Mẹ Doãn cười lắc lắc đầu: “Anh không nói có phải tốt hơn không, đáng tiếc cho anh biết, tôi muốn ly hôn…”
Doãn Triệt tâm tình đang tốt bị một cú điện thoại phá hỏng, anh sững sờ cúp điện thoại, trong đầu có chút không tiếp thu nổi hiện thực này, anh có chút buồn bực, cha mẹ bình thường âи áι, tuổi giờ đã trên năm mươi cả rồi, lại muốn ly hôn, làm chuyện cười quốc tế à.