Khương Sâm rất ưa thích màu đen, lần này hắn lại chọn cho Trần Hi lễ phục màu đen, chỉ khác là từ váy dày đổi sang quần dài, cả bộ lễ phục đẹp không dư thừa một chi tiết nào, phía trước được thiết kế ôm sát, sau lưng lại hở đến gần ௱ôЛƓ. Bộ trang sức ngọc lục bảo kết hợp với lễ phục màu đen này vô cùng bắt mắt, khiêm tốn xa hoa nhưng không hề phàm tục.
Không thể không nói, vóc ngeời của Trần Hi quả thật rất tốt, ngoại trừ bộ иgự¢ cỡ B mà Doãn Triệt cho là nhỏ, làn da của cô mịn màng, dáng vóc gầy nhưng không yếu, đồ hở lưng này, cô mặc lên đúng là rất hấp dẫn.
“Tôi xem một chút, không tệ, không tệ, thật là người cần y phục, ngựa cần yên.” Khương Sâm tựa hồ đối với ánh mắt của mình rất hài lòng, hắn luôn miệng trầm trồ.
“Anh xác định để cho tôi mặc quần áo thế này đi làm việc?” Trần Hi cảm thấy sau lưng lành lạnh, mặc dù lễ phục thì không tránh khỏi hở nhiều hay ít, nhưng cô cảm thấy lần này lộ ra quá nhiều đi, phong cảnh phía trước và phía sau quả là một trời một vực, phía trước tao nhã bao nhiêu thì sau lưng lại hở hang bấy nhiêu, cũng không biết nhà thiết kế nào lại làm ra bộ trang phục thần kinh như vậy.
“Dĩ nhiên xác định.” Khương Sâm đang sửa sang lại lễ phục của mình, bữa tiệc lần trước Trần Hi cũng không cùng Khương Sâm chuẩn bị, thế nên cô không phát hiện ra trước khi dự tiệc thời gian làm đẹp của Khương Sâm còn lâu hơn cả phụ nũ.
“Cô cảm thấy bộ y phục này của tôi thế nào?” Khương Sâm tự sửa lại cà vạt.
“Ừm. . . . . . Rất tốt, rất đẹp.” Lời nói của Trần Hi là lời nói thật lòng, Khương Sâm quả thật rất đẹp.
“Tôi cảm thấy cà vạt vẫn còn lệch, cô đến đây sửa lại giúp tôi một chút.” Khương Sâm ngẩng đầu lên, Trần Hi bĩu môi, đi tới hai bước giúp hắn sửa sang lại.
“Ừ, vẫn còn lệch một chút, đấy đấy.” Khương Sâm vẫn như cũ soi gương ra vẽ không hài lòng, Trần Hi thật muốn cẩm cái bình nước trước mặt mà ném vào иgự¢ hắn.
“Cô xem tôi bây giờ như thế nào?” Khương Sâm lại một lần nữa hỏi vấn đề này.
“Rất đẹp, thật rất đẹp.” Trần Hi trợn mắt một cái, cô thật ra thì thật muốn nói cô cho là hắn không mặc quần áo càng có thể đẹp hơn, nhưng những lời này Trần Hi chỉ dám để trong lòng suy nghĩ một chút, không dám nói ra.
Tiểu Hắc là tài xế, hôm nay hắn ăn mặc cũng rất chỉnh tề, chỉ có điều trông qua giống như là đồng phục làm việc, khi biết được Tiểu Hắc sẽ lẫn vào hàng ngũ người làm, Trần Hi đối với nhiệm vụ lần này càng khẩn trương thêm mấy phần.
Trần Hi ở kiếp trước cũng đã tham gia rất nhiều bữa tiệc, loại tiệc từ thiện như thế này cũng đạ dự qua, dĩ nhiên là cũng bao gồm cả Trần gia, nhưng là không biết vì sao, tất cả các yến tiệc trong đó, cô không thích nhất là tiệc của Trần gia, vừa vào đến cửa Trần gia cô đã có cảm giác toàn thân không thoải mái, giống như hô hấp cũng không thông, lần này thì cảm giác càng lo lắng hơn, bởi vì cô không đơn thuần chỉ tham gia bữa tiệc, còn là đi làm nhiệm vụ.
Đã từng đến Trần gia, mặc dù là cô không nhớ rõ đường, nhưng với biệt thự Trần gia cô ít nhiều cũng có ấn tượng, khi thấy cửa chính trang trí nghệ thuật nặng nề, cô liền biết đã đến Trần gia.
Hai người vừa vào cửa, tự nhiên một nỗi sợ hãi đưa đến.
Khương Sâm lại rất hưởng thụ không khí này, cằm của hắn hơi ngẩng lên. Trần Hi mặc dù không thích, nhưng lần trước đã có kinh nghiệm tại nhà Doãn Triệt, cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bữa tiệc lần này quả thật mời không nhiều người lắm, những người đang trình diện ở đây đều có một chút địa vị xã hội, trong đó có mấy người Trần Hi nhìn rất quen mắt, mặc dù cô không nhớ đầy đủ tên của bọn họ, nhưng vẫn còn nhớ họ, đây là Vương tiên sinh, đằng kia là Trương phu nhân ….
Chỉ là Trần Hi có chút xúc động, những cặp vợ chồng ở đây năm năm về sau có những biến động rất lớn, như Trương phu nhân mà nói, một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, vậy mà ba năm sau liền bị tiểu tam đuổi ra khỏi nhà, hay như Cao phu nhân có chiếc cằm nhọn hoắc kia, sau này cũng đá chồng mình ra khỏi cửa. Xem ra thật là người hiền hay bị bắt nạt, ngựa thiện thì bị người cưỡi.
Trần Tuyết Lệ cùng ông Trần đang đứng cách cửa không xa, Trần Tuyết Lệ hôm nay như cũ mặc một bộ lễ phục màu trắng, nhưng lần này phong cách có vẽ thuần thục hơn.
“Khương tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh, cậu có thể đến đây thật là vinh hạnh của tôi, vị này chắc là Trần Hi tiểu thư, hoan nghênh hai vị có thể tới tham gia tiệc từ thiện của con gái tôi.”
Trần phụ gương mặt tươi cười, không biết vì sao Trần Hi cảm thấy hắn cười nhưng rõ ràng trong ánh mắt không có một cái nhìn vui vẻ nào, mặc dù nói bữa tiệc này chỉ là xã giao, không có mấy người tươi cười là thật lòng, nhưng cười giống như Trần phụ l
àm cho người ta rét run như vậy, cũng là chưa thấy qua.
“Học tỷ, Xin chào, chúng ta là cùng học chung một trường, lần trước ở tiệc sinh nhật của Doãn ca cũng không kịp tới chào hỏi người một câu.” Âm thanh Trần Tuyết Lệ ngọt đến phát ngấy, Trần Hi nghe qua cũng nổi cả da gà. Trần Hi nghiêng đầu nhìn Khương Sâm bên cạnh, hắn tựa hồ đang nhìn trời, chính là cái kiểu dùng lỗ mũi mà nhìn người, rất không lịch sự nhìn lên trần nhà.
“Cô khỏe không.” Trần Hi cười cười đưa tay ra bắt tay Trần Tuyết Lệ, lúc hai tay chạm nhau, Trần Hi bỗng nhíu mày lại, loại cảm giác này thật không tốt, không thể không nói cô cảm thấy mình và Trần Tuyết Lệ khí thế bất hòa. Trần Hi nhìn qua Trần Tuyết Lệ, gương mặt cô ta vẫn nhiệt tình như cũ.
“Học tỷ, không thoải mái sao? Chỗ này tôi có một căn phòng, chị có thể nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa Khương tiên sinh đi sẽ gọi chị, tôi nhớ lần trước cũng như vậy phải không?
Thanh âm Trần Tuyết Lệ cố ý phóng đại một chút, những lời này làm cho Trần Hi cảm thấy khó chịu. Chuyện xảy ra trong tiệc sinh nhật của Doãn Triệt lần trước, người trong căn phòng này không nhiều thì ít cũng đã gặp qua hoặc là biết được, khả năng tin đồn lây lan ra, Trần Hi cũng không còn xa lạ gì.
Rốt cuộc sau câu nói của Trần Tuyết Lệ, ánh mắt Khương Sâm cũng liếc về cô một cái.
Trần phụ thấy thế vội vàng cười làm lành, hắn cố ý tằng hắng một cái: “Còn trẻ không biết ăn nói, haha, Khương tiên sinh đừng để ý.”
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói chuyện lao xao, Trần Hi nghiêng đầu nhìn lại sau lưng, là gia đình Doãn Triệt, Doãn Triệt hôm nay lại bảnh bao trong bộ lễ phục trắng.
Trần Hi đang đưa lưng về phía Doãn Triệt, Doãn Triệt liếc mắt liền nhìn thấy lưng trần của Trần Hi. Đàn ông là loại sinh vật kỳ lạ, luôn muốn nhìn thấy phụ nữ khác mặc đồ càng hở càng tốt, nhưng đến người phụ nữ của mình, chỉ ước gì cô mặc kín đến nổi chỉ nhìn thấy cái lổ mũi là đủ.
Vốn nghĩ là hôm nay được gặp Trần Hi nên tâm tình Doãn Triệt vô cùng vui vẻ, vừa nhìn thấy cô hiên ngang mặc áo cho người khác xem lưng, mặt Doãn Triệt liền lập tức sưng lên, hắn thật muốn kéo cô đến một chỗ không có ai, hỏi cô xem như thế nào lại dám ăn mặc kiểu này.
Trước mắt quan hệ của Khương Sâm với Doãn gia như vậy, hắn thật không tiện mang Trần Hi rời đi, Trần Hi cảm giác sau lưng như có lửa bốc lên, ngọn lửa kia chính là từ trong đôi mắt của Doãn Triệt đốt ra.
“Trần tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp.” Trong giọng nói của Doãn Triệt có vẽ rất nghiêm nghị.
“Cám ơn.” Trần Hi quét mắt nhìn Doãn Triệt một cái, cũng không nói thêm, hôm qua hắn còn dịu dàng như vậy, hôm nay lại không biết uống nhầm thuốc gì rồi, giống như người nào đang thiếu tiền hắn vậy.
Không giống như Doãn Triệt chỉ nhìn chằm chằm vào lưng của Trần Hi, mẹ Doãn lại chú ý đến bộ trang sức ngọc lục bảo trên người cô. Bộ trang sức này rõ ràng trên thị trường không phải dễ tìm, vật như vậy bình thường nên cất trong nhà mà trân quý, Trần Hi lại mang theo tham gia bữa tiệc như vậy thất đúng là hiếm thấy.
Mà ba Doãn thuộc loại cẩn trọng về lời nói, cái gì không nên nói thì ông cũng không bao giờ mở miệng.
Cứ như vậy, mấy người phụ nữ đứng trước cửa Trần gia làm cho không khí đột nhiên ngưng trệ lại.
Vẫn may Trần phụ còn phản ứng kịp, hắn bày ra khuôn mặt tươi cười: ” Tất cả mọi người đều đến đông đủ rồi, chúng ta có thể bắt đầu, mời vào bên trong.”
Ba Doãn và mẹ Doãn đi lên trước, tiếp theo là Khương Sâm, đi theo sau họ, Doãn Triệt đưa tay chạm vào bờ lưng trần của Trần Hi, giống như ra sức che chắn cho cô được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Doãn Triệt đột nhiên tập kích, khiến sau lưng Trần Hi trở nên cứng đờ ra, cô cảm thấy tay Doãn Triệt nóng như bàn ủi đồ làm da lưng muốn bốc cháy.
Phía sau cùng là người nhà Trần gia, Trần phụ vẫn tỏ thái độ rất tự nhiên, nhưng rõ ràng Trần Tuyết Lệ có chút không được bình thường, nụ cười trên mặt cô trở nên cứng ngắc.
Trần phụ đi vào trong hội trường, hắn gõ xuống ly một cái, âm thanh thủy tinh thanh thúy vang lên, làm cho mọi người trong đại sảnh đều im lặng, tiếp theo là Trần Tuyết Lệ tuyên bố mở đầu, gương mặt diễm lệ cùng với giọng nói đều rất tốt, không thể không nói là rất có sức cuốn hút.
Mặc dù Trần Hi biết rõ Trần Tuyết Lệ có chút khí thế bất hòa với mình, nhưng cô cũng bị làm cho cảm hóa, cô thậm chí cảm thấy mình có chút nhỏ mọn, rõ ràng là ghen tỵ giữa phụ nữ với nhau.
Sau khi Trần Tuyết Lệ đọc diễn văn, chính là thời gian biểu diễn, đây chính là màn đặc sắc trong dạ tiệc lần này, tất cả các tiết mục biểu diễn đều do chính các vị khách tham gia chuẩn bị, cuối cùng nhìn xem tiết mục nào gom được nhiều tiền từ thiện nhất.
Không trách được Doãn Triệt sao lại kiêu ngạo tự đại, trong tất cả những người lên biểu diễn, hắn coi như là xuất sắc nhất, âm nhạc từ ngón tay hắn lưu loát phát ra, Piano màu đen, vest trắng, dưới ánh đèn lóng lánh, trông vô cùng chói mắt.
“Nhìn đến choáng váng rồi sao?” thanh âm Khương Sâm bên tai truyền tới. “Bây giờ đi đi, bên cạnh có một cửa nhỏ, trực tiếp thông lên lầu hai, trên lầu hai cánh cửa gần nhất bên tay phải, sau khi đi vào bên trong nhớ tỉ mỉ tất cả các cử động của người kia, sau đó trở lại nói cho tôi biết.”
Trần Hi nhìn về phía Khương Sâm, phát hiện hắn cũng không phải đang nói đùa.
Hiện tại ánh mắt của mọi người ở đây đều dồn hết lên người Doãn Triệt, Khương Sâm chọn thời cơ này thật tốt, ít ra cũng sẽ không có ai chú ý tới cô.
Trần Hi lặng lẽ đi phía sau lưng đám người dự tiệc, ánh mắt của mọi người đang tập trung trên người Doãn Triệt, Trần Hi không khỏi dâng lên một cảm giác luyến tiếc không giải thích được. Cô lắc lắc đầu, theo chỉ thị của Khương Sâm đi tìm cánh cửa nhỏ đó.
Mặc dù cửa cầu thang đang đóng chặt, nhưng cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng của cô, nhìn chung mà nói, nơi này vẫn là cực kỳ chỉnh tề sạch sẽ, chắc hẳn là có người quét dọn định kỳ.
Đi lên cầu thang, Trần Hi đẩy cửa lầu hai ra, nơi này còn có thể nghe được âm thanh lưu loát của khúc dương cầm dưới lầu, tất cả ánh đèn đều tập trung lên vị trí biểu diễn, lầu hai có vẽ có chút âm u.
Trần Hi tìm được cánh cửa đầu tiên bên tay phải, cô thử dò xét một chút, cửa không có khóa, cô đẩy cửa vào. Khi thấy người phụ nữ bên trong, cô mới phát hiện, thì ra là tưởng tượng cùng với thực tế lại cách xa nhau như vậy, bên trong không phải là một bà lão hay quái nhân gì, mà là một người phụ nữ trung niên với gương mặt rất tao nhã.
Gian phòng này cách âm rất tốt, căn phòng trang trí theo kiểu thập niên bảy mươi, không có tivi cũng như đồ điện nào.
Trần Hi rất kỳ quái, tại sao người phụ nữ này lại có thể ở trong căn phòng như vậy, xem ra bà rất lạnh nhạt, cô cảm thấy đổi lại bất cứ người nào ở trong này đều có thể điên lên, cũng sẽ có ý tưởng chạy trốn. Cửa lại không khóa, cũng không thấy có bất kỳ biểu hiện nào hạn chế tự do của bà.
Người phụ nữ này thật sự là quá trầm ổn, Trần Hi đột ngột xông vào phòng, nhưng bà cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
“Chào. . . . . .” Trần Hi đi tới trước mặt người phụ nữ.
Ánh mắt bà ta vẫn ௱ôЛƓ lung, nhìn thẳng về phía trước, cũng không liếc qua Trần Hi.
“Cô khỏe không.” Trần Hi lại chào hỏi một tiếng.
Bà ta vẫn như cũ không có biểu tình gì.
“Cô xem cái này.” Trần Hi rất bất đắc dĩ cúi đầu ở trước mặt người phụ nữ để lộ ra sợi dây chuyền trên cổ.
Trần Hi cảm giác thấy ánh mắt cửa người phụ nữ lóe lên tia kinh ngạc, nhưng chỉ là thoáng qua trong chốc lát, nhanh đến nổi khiến Trần Hi nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình.
Có tiếng tí tách rất nhỏ từ trước иgự¢ tuyền ra, đây là dụng cụ của Khương Sâm cho cô, khi nó vang lên có nghĩa là đã đến thời điểm cô quay lại trước mặt mọi người rồi.
Trần Hi nhìn về phía người phụ nữ, cũng không biết nên nói thêm gì nữa, nhưng không nói gì lại càng kỳ quái hơn, cuối cùng cô vẫn vẩy vẩy tay.
“Gặp lại sau, tôi đi nha.”
Trần Hi xoay người, nếu như cô quay đầu lại, cô sẽ phát hiện, khóe mắt của bà ta đã trở nên ướƭ áƭ, tựa như đang hết sức khống chế điều gì đó, đáng tiếc là Trần Hi không quay đầu lại, nên cô cũng không nhìn thấy gì.
Lại theo đường cũ trở về, Trần Hi lần nữa trở lại đại sảnh, cô cảm giác mình vừa rồi giống như xuyên qua, mà cái cửa nhỏ đó, cái cầu thang đó chính là đường hầm.
Khúc dương cầm đã đến gần hồi cuối, tiếng đàn của Doãn Triệt hấp dẫn mọi người đang ngồi ở dưới, không ai ý thức được Trần Hi biến mất, cũng không ai ý thức được cô trở về.
Đợi đến thời điểm ánh đèn sáng lên, Trần Hi chạy tới hòa vào đám người bên ngoài, Trần Hi thấy Khương Sâm, hắn đang giơ một ly rượu trước bàn ăn, Trần Hi dự định đi về phía hắn. Khi còn cách Khương Sâm vài bước, một dáng người màu trắng cấp tốc đi về phía cô.
“Em đi đâu?” Một hơi thở ấm áp phà vào lỗ tai Trần Hi: “Em có chuyện gì dấu tôi?”