“Khụ khụ. . . . . . Thật xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa rồi, tiên sinh anh xem.” Một nhân viên phục vụ ho khan hai tiếng.
Doãn Triệt đang lúc vui sướng được ăn đậu hũ, âm thanh này đột nhiên nh một chậu nước lạnh, lập tức tới trên đầu hắn.
“Nước, còn phải uống nước. . . . . .” Trần Hi mắt say lờ đờ dần tỉnh táo dựa vào trên người Doãn Triệt, quệt mồm, trơ mắt nhìn môi Doãn Triệt.
“Ngoan, đừng làm rộn.” Doãn Triệt lấy tay chế ngự móng vuốt lộn xộn của cô xuống, hôn ngược lại càng thích cô như vậy, nhưng bây giờ thời cơ thật không thích hợp, hắn cũng không muốn đóng phim miễn phí cho người ta xem.
“Nước. . . . . .” Trần Hi vẫn không buông tha.
“Được được. . . . . . , chúng ta về nhà tiếp tục uống, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời.” Doãn Triệt an ủi Trần Hi, nhưng Trần Hi tựa hồ vẫn không hài lòng.
Cô giãy dụa thân thể, thoát ra khỏi sự kiềm chế của Doãn Triệt, cô đứng cách vị trí Doãn Triệt một bước chân.
“Anh có cho tôi uống nước hay không?” Trần Hi giống như
là tỉnh rượu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Doãn Triệt.
“Cho, về nhà từ từ uống có được hay không?” Doãn Triệt có chút nhức đầu, đây coi như là gánh nặng ngọt ngào đi, nếu như đang ở nhà, hắn chắc đã giơ hai tay hai chân hoan nghênh cơn đói khát của Trần Hi. Nhưng nơi này là khách sạn, hắn chỉ hy vọng Trần Hi vẫn duy trì được cơn khát này đến khi quay trở lại nhà hắn, thời điểm chỉ có hai người thì bộc phát càng tốt.
“Tôi muốn bây giờ.” Trần Hi rất cố chấp.
“Bây giờ không được, một hồi về nhà từ từ uống.” Doãn Triệt tận lực để cho biểu tình của mình nghiêm túc một chút, hắn nhớ hắn đã từng dùng qua chiêu này hù dọa đứa bé con của chị họ, hình như rất có tác dụng.
“Anh có cho hay không?” Trần Hi lại hỏi.
“Hiện tại không cho. . . . . . Á. . . . . . Đau. . . . . .” Doãn Triệt cự tuyệt vẫn chưa nói xong, liền lập tức bị đau đớn làm cho hắn nói không ra lời.
Trần Hi vừa rồi như vậy thế nhưng lại bất ngờ hung hăng đá hắn một cước, lại còn một chiêu chế địch, vô cùng chính xác, làm cho hắn hận không được trực tiếp nằm trên đất lăn lộn.
“Tiên sinh, anh không sao chứ?” Người phục vụ đứng ở cửa vội vàng hướng về trước mấy bước.
“Không có việc gì. . . . . . Ngăn cô ấy lại. . . . .”
Mắt thấy Trần Hi đang say lảo đảo đi ra ngoài, Doãn Triệt đưa ngón tay hướng Trần Hi, sai phục vụ hỗ trợ cản người.
Trường Đại Học xây ở ngoại ô thành phố, bây giờ lại là nửa đêm canh ba, ký túc xá chắc chắn đã đóng cửa, bên ngoài cũng rất ít người qua lại, Doãn Triệt mặc dù cảm thấy rất đau, nhưng hắn càng không muốn Trần Hi gặp chuyện không may.
“Nhanh đi, tôi không sao.” Đôi tay Doãn Triệt che chắn chỗ hiểm của mình, hắn ᴆụng cũng đau, mà không ᴆụng cũng đau, nhất là vừa rồi mới cùng Trần Hi hôn mãnh liệt, nơi đó cũng đang từ từ căng lên, lần này có bị thương đều là do cô.
“Ai ui. . . . . .”
“Ầm. . . . . .”
Doãn Triệt không nhúc nhích, nhưng tai hắn nghe rất tốt, bên ngoại tựa hồ rất hỗn loạn, còn vang lên tiếng đàn ông gào khóc.
Sau mấy phút, cảm thấy chỗ đó không đau nữa, Doãn Triệt đang cong người, cố gắng lấy lại tư thế bình thường đi ra ngoài.
“Người nào?” Doăn Triệt nh́ìn một màn hỗn độn trong đạisảnh, cúi đầu nhìn về phía tên phục vụ đang nằm hôn mê trên mặt đất.
“Đi ra ngoài rồi. . . . . .” Phục vụ đôi tay che mặt, thanh âm rất là run rẩy,
“Anh làm sao vậy?” Doãn Triệt nhìn dáng vẽ quái dị của tên phục vụ, hắn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ tên này cũng bị đá, hơn nữa bị đá còn hung ác hơn so với mình, làm cho tên này đáng thương đến nỗi nằm im không đứng dậy được?
“Cô ấy đâm đôi mắt của tôi.” Phục vụ tiếp tục che mặt.
Doãn Triệt thế mới biết thì ra là hắn che không phải là mặt, mà là mắt.
Miệng Doãn Triệt khẽ run run, hiện tại hắn quả thực là dở khóc dở cười, tiểu nha đầu này thế mà có khuynh hướng bạo lực, còn không phân biệt người hay hoàn cảnh, gặp ai thì đánh người đó. Nhưng mà điều này cũng khiến Doãn Triệt cảm thấy hơi vui, ít ra biểu thị tiểu nha đầu này không phải là nhắm vào hắn.
Doãn Triệt đưa tay rút từ trong Ϧóþ da ra một xấp tiền, khom lưng đặt nó vào trong tay tên nhân viên phục vụ: “Xin lỗi, số tiền còn lại coi như tiền thuốc thang, tôi hy vọng anh có thể quên tiết mục tối hôm nay đi.”
Phục vụ đưa tay cầm lấy, cảm nhận được độ dày của xấp tiền, vội vàng gật đầu một cái.
Doãn Triệt muốn dặn dò hoặc giả uy Hi*p hay dụ dỗ mấy câu, nhưng nghĩ tới Trần Hi vẫn còn bên ngoai không biết đã chạy đi đâu, hắn cũng không đoái hoài quá nhiều, vội vã đi ra cửa.
Không khí nơi này rất tốt, đèn đường lân cận trường cũng rất sáng, Doãn Triệt nhìn xung quanh một vòng, nhưng không nhìn thấy tung tích Trần Hi.
Suy nghĩ một chút, Doãn Triệt dọc theo lối về phòng ký túc xá cẩn thận tìm tòi.
Đi chưa được bao xa, Doãn Triệt phát hiện thấy cô gái nhỏ bạo lực này, cô đang ôm một cây đại thụ, ngã cũng không ngã, mà đứng cũng không đứng, cứ lắc lư động đậy.
Doãn Triệt đi nhanh hai bước, lập tức đi tới đứng trước mặt Trần Hi, hắn dừng bước, đứng cách cô một khoảng an toàn.
“Ngoan, cùng tôi về nhà có được hay không?” Doãn Triệt không biết tại sao mình phải cùng cô gái nhỏ say đến choáng váng đầu óc này thương lượng làm gì, nhưng hắn vẫn cứ hỏi cô.
“Không được, anh không cho tôi uống nước.” Trần Hi nhìn về phía Doãn Triệt, ánh mắt của cô thoạt nhìn rất trong sáng.
Doãn Triệt thật không biết Trần Hi say thật hay say giả, nếu như say thật thì một cước vừa rồi cũng quá tàn ác đi, còn nói cô giả say, thì hành động hôn hít mãnh liệt vừa rồi, nếu là lúc cô tỉnh táo đảm bảo sẽ không xảy ra.
“Ngoan, tôi cho em nước uống, cùng tôi về nhà có được hay không?” Doãn Triệt tiếp tục dụ dỗ Trần Hi.
“Anh qua đây, anh qua đây tôi liền theo anh đi.” Trần Hi lè lưỡi khẽ liếm một vòng quanh môi mình, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, Doãn Triệt cảm thấy đôi môi cô so với quá khứ càng căng mộng, càng đẹp đẽ.
Hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, nơi nào đó lại cảm thấy có chút đau, chỉ là lần này không phải vì bị đá đau, mà do căng lên mà đau.
“Làm sao anh còn không qua đây?” Trần Hi một tay vịn thân cây, một tay đưa về phía Doãn Triệt, ánh mắt của cô nhu thuận tựa hồ muốn nhỏ nước , điều này làm cho Doãn Triệt lại không khỏi tự chủ hướng Trần Hi đến gần một chút.
“Á. . . . . . Đau. . . . . .”
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Doãn Triệt lần này đúng là thật sự nằm dài trên mặt đất.
Nếu như nói lần đầu tiên bị đá là bởi vì hắn lơ là sơ suất, lần thứ hai này là vì cái gì, hắn chắc là bị viêm não rồi, còn bị cô đá những hai lần, hơn nữa lần này lại là thời điểm hắn bị Trần Hi kích thích làm cho hưng phấn.
“Anh ở đây làm gì? Là muốn cõng tôi sao?” Trần Hi ngồi chồm hổm lên lưng hắn, cô ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Doãn Triệt đang nhăn nhó khổ sở, biểu tình của Trần Hi rất ngây thơ, ánh mắt cô trong suốt, giống như cô bé vô hại bên nhà hàng xóm.
Doãn Triệt hiện tại chỉ muốn khóc, có cần phải giày vò người khác như vậy không?
Đầu Doãn Triệt chôn trên mặt đất, nếu như mặt đất này mềm như đậu hũ hắn cũng không ngại đâm đầu vào. Đột nhiên, một thân thể ấm áp nằm lên sau lưng Doãn Triệt, rồi có tiếng ngáy thật nhỏ vang lên.
Không phải thuận tiện như vậy chứ, mình bị đá ngã trên mặt đất, chính là để làm tấm đệm cho Trần Hi sao?
Lúc này Doãn Triệt thực sự nằm sắp trên mặt đất nửa giờ, cho đến khi hắn không còn cảm giác đau nữa.
Doãn Triệt đưa một tay về phía sau đỡ Trần Hi, một tay chống sát mặt đất, cẩn thận đứng lên, thuận tiện đưa đầu Trần Hi vùi vào cổ hắn, hơi thở của cô ấm áp nhẹ nhàng phà qua gương mặt hắn.
Doãn Triệt khe khẽ thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, hắn thật không biết, đây có thể coi là “trăng sáng gây họa” hay không.
Hai tay Doãn Triệt đỡ lấy cái ௱ôЛƓ của Trần Hi, nhẹ nhàng đẩy lên một cái, làm cho cơ thể Trần Hi và hắn càng dán sát vào nhau.
“Ngựa Bạch Long, ngươi chạy chậm một chút, đầu ta sắp ngất rồi.” Thanh âm Trần Hi lại vang lên.
“Được, tôi chậm lại.” Doãn Triệt làm theo lời Trần Hi, không có ai tỉnh táo mà đi so đo với người say cả.
Nhưng rất nhanh, Doãn Triệt liền phát hiện, cho dù là quỷ say hắn cũng không thể một mực làm theo lời cô nói.
“Đây là túi nôn mửa sao?” Trần Hi tựa hồ thật tò mò kéo cổ áo Doãn Triệt ra: “Tôi muốn ói.”
“Không. . . . . .” Doãn Triệt cảm thấy một luồng nóng theo cổ của hắn chảy xuống dưới, trực tiếp chảy xuống chỗ nối tiếp áo sơ mi với đai lưng của hắn.
“Phải . . . . .” Doãn Triệt thở dài một cái, phải hay không phải, đều là do Trần Hi định đoạt, hắn chỉ còn biết im lặng.
“Thật thối, thùng rác.” Trần Hi lại ghét bỏ ở bên tai Doãn Triệt nỉ non một tiếng, liền ngủ đi.
Doãn Triệt cực kỳ muốn hỏi chính bản thân mình, tại sao không đem tiểu nha đầu say xỉn này ném xuống đất?
Doãn Triệt cúi đầu nhìn cái bóng của hai người họ phản chiếu dưới ánh đèn đường, tựa như hai bộ dạng đứa trẻ sinh đôi bị dính lại với nhau, kín kẽ không có một khoảng cách.
“Tôi muốn tắm, không muốn thùng rác.” Tiểu oan gia sau lưng lại bắt đầu trận giày vò mới.
Doãn Triệt lắc đầu, hắn thật sự là đi không nhanh, vấn đề chủ yếu là không phải vì hắn cảm thấy nặng, mà bởi vì chỗ nào đó hình như đang đau.
“Được được, tắm, lập tức tới ngay.”
“Nhanh lên một chút, đại mã. . . . . .” Nói xong Trần Hi đưa tay nắm hai lỗ tai của Doãn Triệt mà kéo, tựa như đang cầm dây cương ngựa.
“Ngoan, nhẹ một chút.” Doãn Triệt bây giờ không còn ôm bất cứ kỳ vọng nào mong Trần Hi an phận thủ thường, hắn chỉ cầu xin cô đứng đem lỗ tai hắn mà kéo xuống là may rồi.
. . . . . .
Dọc theo đường đi gập ghềnh, Doãn Triệt cuối cùng cũng mang được Trần Hi về đến căn phòng ở gần trường.
Trần Hi vẫn còn thở to ngủ, Doãn Triệt đem Trần Hi đặt ở trên ghế sa lon, vội vàng vọt vào phòng tắm.
Hắn cảm giác những thứ Trần Hi vừa phun ra nhớp nháp đang từ từ xuyên qua thắt lưng đi xuống phía dưới.
Doãn Triệt cỡi quần áo xuống, hắn mở vòi sen đứng vào, hắn cảm thấy trước tiên phải làm cho mình sạch sẽ, sau đó còn dùng toàn lực mà đối phò với cô gái nhỏ thích giày vò kia.
Doãn Triệt tắm sạch chất bẩn trên người, sau đó cúi đầu xem xét lão nhị đang bị thương của mình, chỗ này cho đến bây giờ chưa từng bị qua người khác đối đãi như vậy, hắn dùng tay của mình nắm lấy chỗ đó, nhẹ nhàng vuốt ve, xem một chút còn cảm giác hay không.
Dần dần, hắn cảm giác nơi đó, đang dần dần ngẩng đầu, Doãn Triệt cuối cùng thở ra một hơi.
“Anh ở đây làm gì, đang chơi cái gì vui mà không mang tôi theo?”
Doãn Triệt ngẩng đầu lên, Trần Hi đang ở cửa phòng tắm nhìn thẳng vào hắn.
Tay Doãn Triệt đang cầm lão nhị của hằn, đầu ngẩng lên đối mặt với Trần Hi, tay hắn không tự chủ Ϧóþ lại.
“Á. . . . . .” Doãn Triệt đau đến muốn ngửa mặt lên trời kêu to, chính hắn lại làm mình đau đớn, đây coi như là vì cái gì?
“Tôi cũng muốn chơi như vậy.” Vừa nói tay Trần Hi vừa bắt tới.
“Em đừng tới đây.” Doãn Triệt nhặt cái ly đánh răng lên che lão nhị của mình lại, hắn biết bộ dạng của mình lúc này buồn cười đến mức nào, nhưng vì tương lai của Doãn gia, hắn cũng chẳng màn đến hình tượng gì nữa.
“Tôi muốn chơi. .. . . .” Nói th́ì chậm nhưng làm rất nhanh, Trần Hi liền chụp tới.
Doãn Triệt tránh về sau một chút, hắn thoát được b
àn tay của Trần Hi, Trần Hi liếc mắt nhìn vào vách bồn tắm.
Doãn Triệt vội vàng đưa tay lôi kéo, Trần Hi liền đứng lại, nhưng chính chân của hắn lại không cẩn thận trượt theo dọc bồn tắm, trong bồn tắm đang đầy nước, thật đúng với tính toán của Trần Hi.
“Khụ khụ. . . . . .” Chuyện đột nhiên xảy ra, Doãn Triệt lập tức ngã vào bồn tắm, sặc không ít nước, phía sau ót còn ᴆụng phải thành bồn tắm, Doãn Triệt cảm thấy đầu mình muốn ngất đi, mắt cũng muốn hoa lên.
Doãn triệt nhắm mắt lại, muốn chờ ngất đi, nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện, đối với hắn bây giờ mà nói ngất đi cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt.
“Ừm. . . . . .” Doãn Triệt nheo mắt lại, khẽ hừ nhẹ một tiếng, hắn cảm thấy một cái tay đang bắt lấy lão nhị của hắn bên dưới.
Cái này là tình cảnh quái quỷ gì đây, Doãn Triệt nhìn mình lõa thể nằm trong bồn tắm, trong khi Trần Hi đứng bên ngoài bồn tắm đang nhìn chằm chằm vào lão nhị của hắn, dùng tay nhỏ bé của cô khẽ vuốt ve nó.
“Ngoan. . . . . . , buông tay, nghe lời.” Doãn Triệt nhẹ nhàng thở hổn hển, hắn là thật muốn cứ như vậy hoặc là không làm, đã làm thì cho xong. Nhưng hắn suy đi nghĩ lại, loại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà hành động này, sẽ chỉ làm Trần Hi càng thêm ghét hắn. Hắn cũng không thể vì ham muốn khoái cảm nhất thời, mà vứt bỏ ngàn vạn lần sau này.
“Không, tôi muốn chơi.” tay Trần Hi bắt đầu gia tăng tốc độ.
“Đừng. . . . . . Nha. . . . . . Ưm. . . . . .” Doãn Triệt cắn chặt hàm răng, tay của hắn nắm chặt bồn tắm, ngón tay của hắn bởi vì dùng sức quá mạnh mà trở nên trắng toát.
Hắn cúi đầu nhìn xuống phía tay Trần Hi, nơi đó đã đổi màu, càng ngày càng phình to ra. Mà tay cô đang nắm ở đó vẫn tiếp tục vận động.
“Xin em. . . . . . Ngoan. . . . . . Dừng lại. . . . . . Ừm. . . . . .” Doãn Triệt thở hổn hển, hắn không biết là nên cầu xin Trần Hi dừng lại, hay là nên cầu xin Trần Hi tiếp tục.
Tay Trần Hi vẫn còn tiếp tục, Doãn Triệt đã không cách nào chống cự khoái càm nơi đó , dù là cảm giác bị đá đau lúc nãy vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Trời ơi. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . . Nha. . . . . .”
Tốc độ tay Trần Hi lại tăng nhanh, Doãn Triệt hoàn toàn không còn khả năng chống cự, ngoại trừ cầu xin Trần Hi nhanh tay lên một chút, hắn đã đánh mất những năng lực phản kháng khác.
Bụp một cái, trong lúc bất chợt Doãn Triệt cảm thấy tựa như có một sợi dây đang buột chặt bị căng quá nên đứt ra.
“Nó mềm nhũn, ha ha.”
Một dòng dịch nóng phun ra lên tay Trần Hi.
Doãn Triệt nuốt một ngụm nước bọt, hắn nhìn thấy Trần Hi đang đem lấy ngón tay của mình đưa lên miệng.
Cô muốn làm gì? Doãn Triệt cảm thấy nơi đó tựa hồ lại tiếp tục lắp ráo pháo đạn.
“Thật dính!”
Trần Hi chỉ là xem một chút, liền đem chất lỏng dính trên tay vẽ loạn lên иgự¢ Doãn Triệt, tay cô xẹt qua đỉnh hồng nổi lên trên иgự¢ hắn.
Doãn Triệt ngây người, hắn kinh ngạc đến ngây người không chỉ là thân thể thoải mái, mà là hắn vừa mới trải qua chuyện bất thường kia.
Có thể coi đây là hắn bị Trần Hi ૮ưỡɳɠ éρ không?
Mặc dù là dùng tay, thì cũng như nhau cả thôi.
Doãn Triệt cảm giác mặt mình đang phát sốt, tay hắn đã hái vô số bông hoa, giờ lại bị một đóa hoa tàn phá.
Doãn Triệt ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hi, cô đang tự cởi y phục của mình.
“Em muốn làm gì?” Doãn Triệt đột nhiên phát hiện, trong giọng nói của hắn có chút run run, vừa mong đợi vừa sợ hãi.
“Tắm.” Trần Hi bắt đầu cởi y phục, cô rất tự nhiên đem quần áo cởi xuống không còn một món.
“Em đừng ép tôi, tôi nói cho em biết, sự nhẫn nại của đàn ông là có hạn.” Doãn Triệt nuốt một ngụm nước bọt, hắn thấy nhiệt độ nước quá cao, đến nỗi trên người toàn là mồ hôi.
“Tôi muốn tắm.” Trần Hi vừa nói xong đã bước vào bồn tắm.
Doãn Triệt nhắm mắt lại, bộ dạng anh dũng hy sinh, hắn cảm nhận được một thân thể ấm áp nằm trên иgự¢ mình, nhưng mong đợi khát khao cũng không thấy động tĩnh, hắn len lén mở mắt.
Lộ ra gương mặt đang ngủ yên bình trước mặt hắn.