“Doãn Triệt, anh muốn làm gì? Đừng để cho tôi phải hận anh.” Trần Hi nhận thấy được ý đồ của Doãn Triệt, cô muốn đứng dậy, nhưng đã bị cơ thể Doãn Triệt đè lên trên, ngón tay hắn đang cầm lấy sợi dây ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ bé ở giữa hai đùi cô theo cái khe hẹp kia nhẹ nhàng hoạt động.
“Tôi muốn làm gì, không lẽ em không biết sao? Sao lại còn hỏi tôi?” Thanh âm Doãn Triệt nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều, hình như cảnh xuân trước mắt, làm cho lửa giận của hắn tan biến không ít. Ngón tay hấn từng chút từng chút trượt xuống phía dưới cửa động, càng ngày càng đến gần hoa tâm của cô.
Phát hiện ngón tay mình không được bao bọc bởi chất lỏng ẩm ướt của cô, Doãn Triệt có chút bất mãn, hắn ghé sát trên người Trần Hi, đưa lưỡi khẽ liếm quanh tai cô, ý đồ kích thích sự đáp ứng của cô.
“Sao còn khô như vậy, em không muốn phải không?” Âm thanh Doãn Triệt như đang làm nũng. Hắn đưa một ngón tay thăm dò cơ thể Trần Hi, nơi đó trước sau vẫn khít chặt như vậy, nhưng dường như vẫn chưa đủ ẩm ướt.
Doãn Tr
iệt mặc dù thỉnh thoảng thích những phương pháp khá bạo lực, nhưng chung qui lại hắn vẫn thích cách quan hệ bình thường, nhất là giữa hai người phải cùng có hứng thú thì mới có thể hưởng thụ cái loại cảm giác cực hạn đó. Chỗ đó của đàn ông cũng rất yếu ớt, da thịt lại mỏng, ai nói chỉ có phụ nữ mới đau, nếu quá khô, thì đàn ông cũng chịu không nổi.
Ngón tay Doãn Triệt trượt lên từ từ, đi tới chỗ gồ lên phía trên cửa động của cô, ác ý đè mạnh xuống.
“Ừm. . . . . . Doãn Triệt. . . . . .” Trần Hi nức nở nghẹn ngào ra tiếng, không biết do đau hay là kích thích đột ngột từ chỗ mềm mại nhô lên đó, để tránh né bàn tay của Doãn Triệt, cô nhếch cái ௱ôЛƓ lên trên, mặc dù làm vậy có thể cách xa tay Doãn Triệt một chút, nhưng vô tình hoa cốc của cô ngược lại càng hiện ra rõ ràng ngay trước mặt hắn.
Ngón tay Doãn Triệt theo chỉ dẫn của sợi dây ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ bé kia đi xuống thăm dò khe hở của cô.
Doãn Triệt nheo mắt lại, hắn cảm giác miệng mình có chút khô ran, thật không sai, chính là cảm giác này, làm tim hắn nhảy loạn cào cào, như muốn hít thở không thông.
“Sao phải làm như vậy?” Doãn Triệt bất mãn, âm thanh có phần thâm trần xuống. “Chẳng lẽ tôi không khơi dậy được ham muốn của em sao? Em đang nghỉ muốn vì người khác thủ thân à?”.
Nghĩ đến đây trong lòng Doãn Triệt thấy nặng trĩu. “Nói, trả lời câu hỏi của tôi, nói cho tôi biết có phải em đang thủ thân vì người khác không?”
“Anh nổi điên cái gì, cầm tinh con chó sao, ở ven đường lại tùy tiện động dục, thả tôi ra.” Trần Hi cũng bắt đầu giận dữ, bộ dạng chật vật không chịu nổi này đều là do người đàn ông này mà ra, hắn rốt cuộc còn muốn như thế nào?
“Nói rất đúng.” Thanh âm Doãn Triệt bình tĩnh không nhận ra được ý đồ của hắn.
Da đầu Trần Hi có chút tê dại, thiếu chút nữa cô quên mất Doãn Triệt căn bản chính là cương hay nhu đều không phù hợp, chỉ cần mình được thỏa mãn, thì cái gì cũng không quan trọng.
“Tôi thật đúng là tuổi chó, nếu em đã biết được điểm này, vậy thì tốt lắm, hôm nay tôi phải ở nơi này phát dục một lần mới được.”
“Đau. . . . . .” Cảm giác được dị vật trong cơ thể đột nhiên mở rộng khiến Trần Hi không nhịn được kêu lên.
Vừa rồi Doãn Triệt mới chỉ đưa một ngón tay vào thăm dò, hiện tại do tức giận hắn đã cho cả hai ngón tay vào trong cơ thể cô kích động bừa bãi, khuấy động vách tường thịt bên trong, như thể say mê khám phá.
“Á. . . .” Trần Hi kinh hãi hét lên một tiếng.
“Là thế này sao, tôi cũng không tin hôm nay tôi không trị được em, tôi cho em biết, cho dù em có trở thành mợ của tôi đi chăng nữa, chỉ cần tôi gặp em một lần, liền làm một lần, sớm hay muộn gì em cũng trở thành người của tôi.” Doãn Triệt không giống như đang nói đùa, ngón tay của hắn trong da thịt mềm mại của Trần Hi ra vào liên tục, dần dần cảm thấy được da thịt non nớt bao vây ngón tay trơn ướt hơn, điều này càng khích lệ làm động tác của hắn càng dùng sức ra vào nhanh hơn.
“Xem xem em đã bắt đầu ướt rồi kìa, chẳng qua cũng chỉ có thế, tôi mặc kệ em và Khương Sâm đã làm chuyện gì, chỉ cần em đảm bảo từ nay chỉ cùng tôi ở chung một chỗ, tôi sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.” Động tác của Doãn Triệt vẫn còn tiếp tục, một tay hắn cố định thân thể của cô, tay còn lại trong cơ thể cô tùy ý va chạm.
Trần Hi cắn chặt hàm răng, tự nói với mình ngàn vạn lần không được phát ra âm thanh, tay của cô bấm thật sâu trong đất bùn, tư thế bây giờ ngay cả phản khán cũng không có khả năng.
“Nói , tại sao không nói chuyện?” Doãn Triệt có chút tức giận.
“Anh ngoại trừ dùng sức mạnh và thủ đoạn để ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ tôi ra thì không biết làm gì khác sao?” Trần Hi cắn răng phun ra từng chữ.
“૮ưỡɳɠ ɓứ૮?” Trong lòng Doãn Triệt vô cùng căng thẳng, cảm giác bị ức chế càng làm hắn tức giận hơn, một tháng này ngay cả thức ăn mặn hắn cũng không nếm qua, trong đầu đều là nghĩ đến cô, thế nhưng cô chẳng những không cảm kích, còn cùng với cậu của hắn, lại cón nói hắn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮?
“Phải không, hôm nay tôi sẽ chân chính cho em biết cái gì gọi là ૮ưỡɳɠ ɓứ૮.”
“Doãn Triệt, anh muốn làm gì, không được làm loạn.”
“Làm loạn, đã như vậy, em cảm thấy tôi có cần thiết phải làm loạn sao?”
Doãn Triệt rút ngón tay từ trong cơ thể Trần Hi ra, mặc dù cảm nhận cô đã ướƭ áƭ không ít, nhưng bây giờ cũng chưa đủ để dung nạp toàn bộ của hắn tiến vào, nhưng dột nhiên Doãn Triệt không muốn nghĩ đến những thứ đó nữa. Cô nói hắn ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô ư, hôm nay hắn liền cho cô biết cái gì gọi là chân chính ૮ưỡɳɠ ɓứ૮.
Doãn Triệt móc ra vật đã căng cứng to lớn kia, sau đó hai tay đồng thời cố định hông của Trần Hi.
Trần Hi nhận thấy được ý đồ của hắn. Cô đưa tay đang nắm đầy bùn đất hướng lên mặt Doãn Triệt, nhưng tay cô còn đang giơ lên không trung, đã bị tay Doãn Triệt ngăn lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cùng lúc đó, chợt trầm mình xuống, thành công tiến vào trong cơ thể cô.
“Chỉ có như vậy mà muốn đánh lén tôi? Tỉnh lại đi, hôm nay không làm em ngất đi, tôi sẽ mang họ em.” Lời nói Doãn Triệt đã thô tục, động tác của hắn cũng тһô Ьạᴏ không kém.
Giống như có oán thù sâu sắc với cô, từng cái tiến vào, mỗi lần tựa như muốn đâm vào nơi sâu nhất của Trần Hi. Thấy cánh tay Trần Hi vẫn còn có ý đồ làm loạn, Doãn Triệt đem váy cô đẩy lên trên một chút, từ hông của cô trở xuống gần như Tʀầռ tʀʊồռɢ, Doãn Triệt đem vạt của lễ phục lót phía dưới mặt cô, tay hắn đè gáy Trần Hi xuống, làm một bên má cô dán chặt xuống mặt đất, tư thế này khiến cho Trần Hi không cách nào phản kháng được nữa.
Cảm thấy lực độ còn chưa đủ mạnh, Doãn Triệt dùng cánh tay còn lại nâng một chân Trần Hi lên để ngang hông mình, như vậy mỗi một lần tiến vào càng thêm mãnh liệt hơn.
Bởi vì không đủ trơn ướt, Doãn Triệt cảm thấy vật phía dưới của hắn bị ma sát có chút hơi đau, lại nhìn thấy chân mày Trần Hi nhíu chặt, hắn biết so với mình thì cô còn đau hơn, bàn tay đang kìm gáy của Trần Hi liền chuyển sang thăm dò vào trong khoang miệng cô, hai ngón tay trong miệng Trần Hi đảo một vòng, lấy ra chất lỏng trơn trượt.
Hắn dùng hai ngón tay ướt nhẹp vẽ loạn lên vị trí kết hợp của hai người, thậm chí dọc theo khe hở thâm nhập đi vào một chút.
Thấy đã đủ ẩm ướt, động tác của Doãn Triệt càng lưu loát hơn, trong cơ thể Trần Hi hình như cũng bắt đầu chảy ra chất lỏng.
Tiếng ɠเασ ɦợρ ướƭ áƭ vang lên, trong màn đêm càng thêm cực kỳ hấp dẫn.
Trần Hi cố gắng để mình không phát ra âm thanh, nhưng cô vẫn như cũ không thể kháng cự nỗi những đợt tấn công mãnh liệt của Doãn Triệt, như một con thú nhỏ không chịu nổi kích thích phát ra những tiếng kêu nhạy cảm.
Doãn Triệt híp mắt, hưởng thụ khoái cảm lúc này. Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, cho đến thời điểm cuối cùng, Trần Hi cũng không chịu nổi nhiệt độ trong cơ thể lúc này nóng ran, cô nức nở nghẹn ngào ra tiếng. Tâm trạng Doãn Triệt lúc này giống như vừa thắng một trận chiến, vươn người diệu võ dương oai khoe khoang thành tích của mình.
Hai người kịch liệt thở hổn hển, từ từ bình phục lại nhịp tim của mình, Doãn Triệt hít sâu mấy cái, cúi đầu nhìn phía dưới của Trần Hi. Mặc dù nơi này không đủ sáng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô đang rất nhếch nhác, hắn nhẹ nhàng rút cái vật đã được thỏa mãn từ trong người cô ra, một dòng chất lỏng trắng ᴆục theo chân Trần Hi chảy xuống.
Từ đầu đến cuối hắn cũng không có ૮ởเ φµầɳ lót của cô ra, vừa rồi chỉ là kéo sang một bên, hiện tại dây quần màu đen bé nhỏ kia đã trở lại vị trí cũ, bị chất lỏng trơn bóng thấm ướt nhìn vào càng dụ hoặc người khác.
“Trở về nói chia tay với cậu của tôi đi, lần này nếu mang thai thì giữ lại, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Doãn Triệt tràn đầy tự tin nói.
Trần Hi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn mặt của hắn, cô lật người đứng lên.
Doãn Triệt cũng theo động tác của cô đứng lên, hắn tự tay đem lấy những sợi tóc rối bời của cô vén ra sau tai. “Ngoan, nghe lời, tôi thật sự rất thích em, tôi ở bên ngoài cả một tháng này đều không ᴆụng qua người phụ nữ khác.”
Trần Hi nhìn ánh mắt của Doãn Triệt giống như đang nhìn một con quái vật, cô thật muốn hỏi hắn, là sao hắn lại có được cái tự tin mãnh liệt như vậy, hắn luôn cho rằng chỉ cần hắn muốn thì tất cả phụ nữ đều nguyện ý theo hắn sao?
Hắn nói vậy là có ý gì, cái gì mà một tháng liền không động đến phụ nữ, chỉ có cùng cô quan hệ, chẵng lẽ hắn lại nghĩ cô đang muốn tranh giành hay sao!.
Trần Hi cảm thấy cô quả thật không cách nào cùng Doãn Triệt thảo luận được, cô từng bước đi về hưóng biệt thự đang sáng đèn.
“Ai, đợi tôi, không phải tôi vừa nói vậy em đã chấp nhận ngay rồi chứ?”
Doãn Triệt đi theo phía sau Trần Hi nói thầm .
Chấp nhận em gái ngươi, Trần Hi mắng thầm trong lòng, hiện tại ngay cả nói chuyện với hắn cô cũng không có hơi sức.
“Em chờ một chút. . . . . .” Doãn Triệt tựa hồ nóng nảy, hắn kéo cánh tay Trần Hi lại.”Em muốn như vậy đi vào?”
Trần Hi cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình, biệt thự Doãn gia chỉ có một cửa chính thông vào đại sảnh, với bộ dạng này của hai người đi vào, khác gì đem tất cả những chuyện vừa xảy ra nói cho người khác biết.
Có thể cô không quan tâm, nhưng cô là do Khương Sâm dẫn đến, cậu và cháu lại có cùng một người đàn bà, cái chuyện quái quỷ này, nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới.
“Giao cho tôi, tôi có biện pháp.” Doãn Triệt ϲởí áօ khoác của mình xuống khoác lên người Trần Hi, sau đó đưa tay ôm lấy cô.
Y phục trên người thật ấm áp, lúc nãy Doãn Triệt ngay cả đồ cũng không cởi ra, đoán chừng nhiệt độ lưu lại trên áo cũng có thể hơn bốn mươi độ.
Trần Hi không muốn cùng Doãn Triệt nói chuyện với nhau, cô đang vùi mặt trong иgự¢ hắn. Trần Hi nghĩ, dù là Doãn Triệt có giải thích cách nào, với cái bộ dạng này cũng đủ mất mặt rồi.
“Em biết bơi không?” Doãn Triệt đột nhiên mở miệng.
“Không biết. . . . . .” Trần Hi thành thật trả lời, không biết hắn lại muốn làm gì.
“Vậy. . . . . . Em sợ nước sao?” Doãn Triệt lại hỏi.
“Hơi có một chút.”
“Vậy thì tốt, cũng không cần phải giả bộ.” Doãn Triệt tựa hồ rất hài lòng.
“Tốt cái gì?” Lời nói Trần Hi vừa ra đến cửa miệng, cô liền nghe tiếng ào ào, dòng nước lạnh lẽo từ bốn hướng đánh tới.
“Đừng sợ. . . . . . Tôi tới đây. . . . . .” Làm như sợ người khác không nghe thấy, một tiếng gào tê tâm liệt phế vang lên.