So với sóng gió quá khứ sau này, Trần Hi cảm thấy mình trong thời gian này quả thật rất thoải mái, mỗi buổi sáng ngủ dậy bị Khương Sâm trêu chọc, thỏa mãn cái hứng thú đầy ác ý của hắn.
Sau đó đi học, nghe Hạ Kỳ nhiều chuyện một chút, nhưng dĩ nhiên chủ yếu vẫn là quan tâm đến mình. Buổi tối sau khi trở về , tiếp tục làm cơm cùng Kheơng Sâm ăn. Thời gian của cô cứ như vậy nhàn nhã không lo lắng từ ngày này qua ngày khác. Cô cảm thấy mình như vậy rất tốt, thật sự rất rất tốt.
Trần Hi xách giỏ đi vào lớp học ngồi cạnh Hạ Kỳ, lấy sách vở cần thiết ra. Thật kỳ quái, Hạ Kỳ không hoạt bát giống như hàng ngày, đều này làm cho Trần Hi ngược lại có chút không thích ứng được.
“Hôm nay có chuyện gì mới không?” Mọi lần trước khi vào học mấy phút, là thời gian tốt nhất để các cô tám chuyện.
“Mi sẽ không muốn biết đâu” Hạ Kỳ cố làm ra vẽ thần bí, càng khiến Trần Hi tò mò hơn.
“Có liên quan tới ta?” mặt Trần Hi giãn ra.
“Ừ. . . . . . Doãn Triệt đã trở lại, ngày hôm qua bọn họ đi đón hắn.”
Nghe xong lời Hạ Kỳ nói, Trần Hi cảm giác tóc gáy của mình cũng dựng đứng lên, bấm ngón tay tính toán, thật đúng là đã một tháng không sai.
“Mi không sao chứ?” Hạ Kỳ nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Hi, lấy tay nhẹ nhàng khều cô.
“Không có việc gì. . . . . .” Trần Hi miễn cưỡng cười cười, cuộc sống hạnh phúc an nhàn luôn trôi qua rất nhanh, cô cố ý tránh người nhưng rốt cuộc hắn vẫn trở lại.
“Nghe nói đi theo Doãn Triệt còn có một 乃úp bê mắt xanh tóc vàng.”
“Thật không?” ghánh nặng trong lòng Trần Hi buông xuống được một chút. “Lần sau nói chuyện, mi ngàn vạn lần đừng nói một nửa, dễ hù ૮ɦếƭ người ta lắm được không?”
“Được. . . . . .” Hạ Kỳ miễn cưỡng cười cười “Ta còn chưa nói hết đâu, Doãn Triệt có đến tìm mi, để lại cho mi cái này, hắn nói không gọi điện được cho mi…. ”
Nói xong Hạ Kỳ liền lấy từ trong túi xách ra một bao thư rất đẹp, Trần Hi nhìn chằm chằm bao thư cũng không dám đưa tay ra. Hạ Kỳ nói tiếp “Ta khuyên mi tốt nhất nên cầm đi, không biết vì sao nha, ta cảm giác tâm tình Doãn Triệt đang không tốt, ánh mắt của hắn giống như muốn Gi*t người vậy, mặc kệ bên trong là cái gì, ta khuyên mi tốt nhất cũng phải xem qua…”
Trần Hi cắn môi một cái, cuối cùng vẫn phải nhận lấy bao thư trong tay Hạ Kỳ, cô ấy nói đúng,mặc kệ là cái gì, xem một chút vẫn cần thiết hơn, muốn ra trận cũng phải chuẩn bị trước.
Buổi học ngày hôm nay, Trần Hi không yên tâm trong lòng, cứ thấp thỏm chờ đợi, thậm chí cô còn định cúp học, sau khi sống lại mà nói, cảm giác hồi họp ngày hôm nay giống như cô dâu lần đầu lên kiệu hoa.
Thật vất vả chịu đựng đến giờ tan lớp, Trần Hi liền vội vàng xông ra ngoài, cô cũng không dám đảm bảo, tên Doãn Triệt kia có giống lần trước hay không chạy đến tận lớp học tìm mình.
Trần Hi không biết liệu Doãn Triệt có biết những chuyện vừa xảy ra hay không, nếu như biết hắn sẽ hỏi cái gì, cô không sợ Doãn Triệt hỏi chuyện gì đã xảy ra hay nguyên nhân vì sao, cô chỉ sơ Doãn Triệt biết chuyện mình hiện tại đang ở nhà Khương Sâm.
Không biết vì sao, trong lòng Trần Hi có chút bất an và đau lòng, loại cảm giác đó giống như cô là người vợ đang vụng trộm bên ngoài, có lẽ chỉ là tinh thần không ổn định, nhưng cũng đủ cho cô lo lắng không muốn đối mặt với vấn đề này.
Trần Hi đoán rất đúng, Doãn Triệt quả thật muốn đến lớp học tìm cô, nhưng thật bất hạnh, bất hạnh là cho Doãn Triệt, đối với Trần Hi phải nói là may mắn mới đúng.
Doãn Triệt còn chưa đi đến lớp học của Trần Hi, ngay khúc quanh của cầu thang, liền gặp được Trương Nghiên đang đi đến tìm hắn.
Tâm trạng Trương Nghiên bây giờ thật không tốt, cô bị xem như trò cười trong trường học, thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý từ xưa đến nay này không bao giờ sai.
Lúc ấy cô do kích động nên phát tán bài viết đó, vốn dĩ chỉ muốn làm Trần Hi chịu nhục một chút, hoặc chí ít có thể tạo áp lực của dư luận làm Trần Hi không được thoải mái, nghĩ đến chỉ cần có người làm cho cô ấy thương tích đầy mình thì cô cũng thấy thỏa mãn, bao nhiêu oán giận cũng có thể tiêu tan.
Sau đó, chuyện xảy ra vượt qua dự liệu của cô. Trương Nghiên luôn nhận được những bức thư nặc danh, có lúc là những câu chuyện xưa, lúc là những mưu kế, có khi còn cung cấp cho cô những tài liệu liên quan đến Trần Hi.
Những thứ đồ này sao lại xuất hiện trùng hợp như vậy, đúng ngay lúc cô có thể dùng đến. Càng về sau, thân bất do kỷ, cô càng si mê hưởng thụ cảm giác thắng lợi xem Trần Hi bị giày vò. Thậm chí cô lương tâm bị mê muội gọi điện thoại cho cha mẹ Trần Hi, mặc dù lúc ấy cô cũng có do dự, âm thầm tự hỏi mình tại sao muốn làm như vậy.
Kết quả cũng làm cha mẹ Trần Hi lo lắng, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là chính cô, khi cha mẹ cô biết những chuyện như vậy, cho dù là lời đồn đại, chắc hẳn cha mẹ cô cũng sẽ như vậy.
Nhưng cô vẫn không khống chế được mình, lúc có người mang hình ảnh Trần Hi được người đưa đón đi học, cô một chút cũng không chịu được. Trương Nghiên lúc đó vui sướng tưởng tượng ra cảnh Trần Hi bị người nhà phỉ nhổ hẳn trong lòng rất uất ức.
Bây giờ chân tướng mọi chuyện đã sáng tỏ, tất cả đều giống như chỉ một mình cô làm ra việc này, cô thật sự mong muốn lần nữa nhận được bức thư nặc danh đó, chỉ cho cô biết phải làm sao để thoát khỏi tình trạng khốn khổ này, nhưng bức thư đó cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Hiện tại tất cả mọi người đều xem thường cô, thậm chí là những cô bạn cùng phòng luôn quan hệ thân thiết. Bọn họ bày tỏ có thể hiểu cô phải chịu uất ức thế nào mới làm ra những chuyện như vậy, nhưng chung qui lại họ không thể lý giải được tại sao cô lại lôi kéo người nhà Trần Hi vào, làm cho gia đình người khác khốn khổ. Bọn họ lo lắng có một ngày không cẩn thận mà đắc tội với cô, cũng sẽ bị cô dùng phương pháp như vậy đối xử với họ.
Những chị em cùng phòng là thân thiết nhất, nhưng càng thân thì càng lo lắng bị phản bội, nhất là khi họ biết quá nhiều bí mật của nhau.
Trương Nghiên hoàn toàn bị mọi người cô lập, tính ra Trần Hi chỉ chịu uất ức có hai ngày, mà cô ước chừng đã phải chịu đựng cả tháng rồi, ngày đêm cô đều trông mong Doãn Triệt trở lại, hy vọng hắn có thể an ủi mình, cho dù chỉ là một cái ôm hay một nụ hôn…
“Anh trở về sao không cho em biết?” Trương Nghiên kéo tay áo Doãn Triệt.
“Tôi đang có việc ở đây, lát nữa sẽ đi tìm em”. Doãn Triệt nhẹ giọng nói một câu.
“Anh không nói rõ ràng thì em sẽ không buông tay!”. Trương Nghiêng rất cố chấp, bây giờ một chút thể diện cô cũng không còn, thì còn gì phải sợ nữa.
“Đi tới đây với tôi.” Vị trí bọn họ đang đứng là ngay cầu thang của phòng học, rất nhiều người thấy Trương Nghiên dây dưa với Doãn Triệt không ngừng. Doãn Triệt dứt khoát dẫn Trương Nghiên đi đến một lối đi vắng vẽ, nơi đó không có phòng học, cũng rất hiếm người qua lại.
Nhìn thấy sắc mặt Trương Nghiên rất sa sút, Doãn Triệt cũng không muốn nói gì quá đáng, cố gắng nói hết sức nhẹ nhàng:” Không phải chúng ta chia tay rồi sao?”
“Chia tay? Ai đồng ý chia tay chứ, là anh nói thôi, em chưa từng đồng ý” Tâm trạng Trương Nghiên cóc chút kích động, cô tiến lên ôm lấy Doãn Triệt. “Em bây giờ cái gì cũng không có, thật sự không thể cũng không có anh được”.
“Buông tay. . . . . .” Nghe được Trương Nghiên nói xong, sắc mặt Doãn Triệt trầm xuống, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Nghiên.
Trương Nghiên bị ánh mắt của Doãn Triệt làm cho hoảng sợ, cô buông tay ra, nhìn vào gương mặt hắn. Cô vẫn luôn cảm giác mình chưa hoàn toàn hiểu rõ Doãn Triệt, hiện tại cô càng nhận ra, thật ra một chút gì về hắn cô đều không hiểu được.
Hắn cưng chiều cô, yêu thương cô, có khi thậm chí muốn cùng cô ở một chỗ, thế nhưng một khi hắn không muốn nữa, thì tất cả những điều này cũng sẽ không lưu lại trong lòng hắn một chút nào.
“Triệt. . . . . .”
“Tôi đã nói với em không được quấy rầy đến cô ấy, em chơi với lửa có ngày cũng sẽ bỏng tay, không trách người khác được, lúc làm thì nên nghĩ đến hậu quả chứ.” Doãn Triệt lạnh lùng nhìn Trương Nghiên, trong lời nói của hắng không còn lưu lại cho cô một chút tình cảm và thể diện nào.
“Là tự em chơi với lửa, nhưng tình cảm của chúng ta mấy năm, anh nói cắt đứt liền cắt đứt, anh có cân nhắc qua cảm giác của em sao?”
“Thật xin lỗi.” Doãn Triệt tựa hồ thở dài.
“Anh vì cô ấy mà nói xin lỗi, hai người chưa ở cùng bao lâu, anh lại xin lỗi vì cô ấy. Doãn Triệt, em chưa từng nghe qua anh nói hai từ xin lỗi này với ai, vậy mà anh vì cái loại con gái đó dám nói xin lỗi….” Trương Nghiên cơ hồ dùng hết sức lực bản thân hét lên với Doãn Triệt, nói xong những lời này, cô vịn thành cầu thang nhìn Doãn Triệt chằm chằm.
“Thật xin lỗi, đối với em, tôi cũng có lỗi, về chuyện của Trần Hi tôi cũng không muốn truy cứu gì nữa, chúng ta chấm dứt ở đây là được rồi”. Giọng nói Doãn Triệt nghe như đang an ủi người khác, nhưng mỗi lời của hắn từng chữ từng chữ như cắm vào tim.
“Truy cứu?” Trương Nghiên giống như nghe chuyện cười phá lên cười haha ” Truy cứu cái gì, truy cứu em tung tin đồn ư? Anh muốn truy cứu thế nào, bây giờ em cái gì cũng không có, anh cứ đến mà truy cứu đi….” Nói xong Trương Nghiên liền cởi nút áo của mình ra.
“Em hãy tự trọng. . . . . .” Doãn Triệt quay lưng lại, hành động của hắn càng làm Trương Nghiên điên cuồng hơn, cho dù là lúc hai người qua lại, cô cũng nghe hắn bên ngoài có người khác, nhưng bây giờ hắn đang làm gì, thủ thân vì Trần Hi sao?
“Doãn Triệt, anh yêu cô ấy?”
“Yêu?” Doãn Triệt nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Trương Nghiên, vẽ mặt mờ mịt, hắn cau mày giống như đang suy nghĩ chuyện gì huyền bí lắm.
“Được lắm, em hiểu rồi……. Doãn Triệt, em vẫn sẽ dõi theo anh, em sẽ nhìn xem anh rốt cuộc làm thế nào tranh giành với người đàn ông kia, em sẽ chờ xem bộ dạng thất bại của anh thế nào.” “Người đàn ông nào? Em giải thích rõ cho tôi…”
Lời Doãn Triệt còn chưa hỏi xong, Trương Nghiên đã nhanh chóng quay đầu chạy đi.
Doãn Triệt có chút kinh ngạc nhìn cầu thang không một bóng người, vừa rồi hắn có nói gì s
ai sao, cô gái này vừa mới kích độngnhư vậy, giờ lại chạy mất không thấy đâu.
“Á. . . . . .”
“Ai ở đó…..’ Doãn triệt ngẩng đầu, chỉ càm thấy có bóng người xẹt qua. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, thời gian không kịp nữa rồi, hy vọng cô bạn cùng phòng Trần Hi đã đưa đồ đến tay cô ấy.
Trời ơi, thật là ghét của nào trời trao của đó, vừa ra cửa đã gặp quỷ. Trần Hi từ trong chỗ nấp nhảy ra ngoài, cô lấy tay vuốt vuốt иgự¢, miệng thở to hổn hển.
Vì để tránh chạm mặt Doãn Triệt, cô cố ý tìm đường vắng vẻ mà đi, không nghĩ tới lại gặp phải hắn. Cô nghe được hai người họ cãi vã, lẽ ra lúc đó cô phải lẳng lặng mà trốn đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại tò mò đứng lại muốn nghe xem họ nói gì.
Thậm chí khi Trương Nghiên hỏi Doãn Triệt có phải yêu cô hay không, lòng иgự¢ cô cử đập liên hồi, còn lén thò đầu ra xem, mặc dù không thấy được gì, nhưng rõ ràng cô nghe câu trả lời của Doãn Triệt lại là một câu hỏi nghi vấn.
Trần Hi tự khinh thường mình, nếu chỉ sơ sót một chút không chạy trốn kịp, lại để cho hắn bắt được rồi.
Trần Hi vẫn còn hoảng sợ cho đến khi ngồi trên xe Tiểu Hắc, trong lòng cô mới thả lỏng ra, hôm nay coi như tránh được một kiếp, nhưng ngày mai phải làm sao đây?