Sân trường đúng là nơi phát tán thông tin tốc độ cao, không biết là do trong lòng còn ấm ức hay nguyên nhân nào khác, trên đường đi Trần Hi có cảm giác mình giống như động vật hoang dã trong vườn thú, không sai chính là cảm giác đó. Hình như mọi người đều quan sát cô, thỉnh thoảng còn có người nhìn cô mà bình phẩm từ đầu đến chân.
Đi ra khỏi trường học, Trần Hi nhin những cơ sở hạ tầng muôn màu muôn vẻ xung quanh. Lân cận đại học này hầu như cái g cũng có , nào là quán cơm, máy bán bao ngừa thai tự động, cửa hàng đồ chơi tình dục, ở xung quanh trường cứ thế mà mọc lên như nấm.
Cô chỉ lạ tai nghe mà mắt không thấy, vừa nhìn đã giật mình, trước kia cô thế nào mà lại không phát hiện ra nơi này đặc sắc như vậy.
Cô cắn răng, rối rắm nên đi tìm tiệm thuốc nào để mua thuốc ngừa thai? Dường như các tiệm thuốc ૮ɦếƭ tiệt này cũng là nơi hội tụ tin đồn, cô nghe có người bàn tán xôn xao “có người nào đó…một tuần ghé tiệm thuốc hai lần, mỗi lần còn mua đến hai hộp bao cao su”, sau đó có tiếng người khác xen vào “người này một đêm ít nhất chắc cũng làm được bảy lần, làm cho cô nữ sinh nào đó trong thời gian ngắn không chịu đựng nổi mà bất tỉnh luôn trên giường”.
Kinh nghiệm cho Trần Hi biết, xung quanh trường học không phải là nơi đảm bảo bí mật riêng tư.
Nhìn thời gian, mặc dù trường đại học cách chợ không gần, nhưng Trần Hi thà đi cũng còn hơn là mua ở đây.
Trần Hi vội vàng nhảy lên xe bus, rốt cuộc khi ngồi được lên ghế, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm xúc căng thẳng cũng dịu xuống không ít.
Từ trường học đến nội thành ước chừng một giờ đồng hồ, Trần Hi nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe mà trong lòng thấy rối loạn, thậm chí là trống rỗng. Hình như có vài chuyện đã thoát khỏi quỹ đạo vốn có trước đây, nhưng cô không nghĩ ra đó là chuyện gì.
Trong ấn tượng của cô, Doãn Triệt hẳn phải là một người đàn ông thâm tình, ít nhất hắn đối với Trương Nghiên là như vậy, nhưng bây giờ hắn không còn yêu Trương Nghiên giống như so với trước đây.
Lăn qua lộn lại phân tích cả nữa ngày, cô cũng không đút ra được kết quả, chỉ có thể khẳng định một điều, bởi vì trải qua nhiều năm bị ђàภђ ђạ nên tình cảm của cô đối với Doãn Triệt đã giảm đi không ít.
Xe chạy nhanh đến trung tâm chợ, sau khi xuống xe, dựa vào ký ức trước đây Trần Hi nhanh chóng tìm được
một tiệm thuốc khá lớn.
Tiệm thuốc cũng không ít người, Trần Hi đứng ở giữa tiệm đảo mắt chung quanh bảng hiệu rồi trực tiếp đi đến khu đồ phụ khoa.
“Chị ơi, làm phiền cho tôi một hộp thuốc ngừa thai khẩn cấp” cô đi thẳng vào vấn đề. “Loại một viên hay loại hai viên?”nhân viên bán hàng nhìn nhìn cô, lấy từ trong quầy thuốc ra hai hộp thuốc.
“Hả?” Cái này thật là làm khó cho cô, kiếp trước cô chưa từng thử qua ngừa thai.
Ai…. Trần Hi cười khổ, kiếp trước sau khi sinh đứa bé, Doãn Triệt bắt cô làm phẫu thuật thắt ống dẫn trứng. Cô cũng ngu ngốc đồng ý không hỏi lý do, bây giờ nghỉ lại là hắn cũng chỉ muốn làm chuyện đó cho thoải mái, không muốn có thêm mối quan hệ ràng buộc nào nữa giữa hai người.
Điều này làm cho sau này Doãn Triệt dẫn một thằng nhóc về nhà, mẹ Doãn lại cười híp mắt, hớn hở đón nhận. Mặc dù ngoài mặt bà khiển trách Doãn Triệt mấy câu xem như an ủi cô, nào là vô luận lúc nào cô cũng là con dâu Doãn gia, loại tiểu tam đó tuyệt đối không thể bước chân vào cửa nhà họ Doãn. Nhưng sự thật lại chứng minh, mẹ hắn cuối cùng cũng chỉ nghĩ cho con trai mình, Trương Nghiên từng bước mà nước chảy thành sông.
“Muốn loại một viên hay hai viên?” nhân viên bán hàng cho là cô không nghe thấy nên hỏi lại. “Ưm… có gì khác nhau sao?” Trần Hi quay đầu lại, lắc lắc đầu muốn đem những ký ức thống khổ này ra khỏi đầu mình, chuyện này bây giờ cô tuyệt đối không để xảy ra lần nữa.
“Loại hai viên đắt tiền hơn một chút, nhưng chất lượng có đảm bảo hơn, hơn nữa đang có khuyến mãi mua hai được ba, mua loại hai viên này được tặng kèm một hộp bao cao su, coi như cũng không đắt”.
“Loại hai viên đi” thật ra là cô chú ý đến yếu tố an toàn hơn.
Trần Hi lấy tiền ra đưa cho nhân viên bán hàng, cô ta liền lấy thuốc ra đặt lên quầy, đồng thời còn lấy ra năm, sáu cái hộp nhỏ.
“Cô thích loại nào, đồ tặng nên cũng khá phong phú”.
“Cái này thật sự cũng không cần” cô nghĩ chỉ cần lấy thuốc là được.
“Không được, tiệm thuốc có quy định không được tự ý giữ tặng phẩm, cô tùy tiện chọn một cái đi”. Nhân viên bán hàng rất có trách nhiệm, nhấn mạnh từng chữ, trên người cô ta như phủ một ánh hào quang.
Trần Hi không khỏi sửng sốt, từ khi nào mà nhân viên bán hàng lại tích cực đưa tặng phẩm như vậy?
“Thấy chưa, hiện nay chúng ta đúng là cần những nhân viên như vậy” từ sau lưng truyền đến một giọng nam và nhiều tiếng phụ họa.
Trần Hi ngẩng đầu, phát hiện mình đã bị bao vây trong một đám người, trên mặt ai cũng biểu lộ vẽ tán thưởng cô nhân viên bán hàng. Cô cảm giác mặt như lửa đốt, cầm lấy hộp thuốc cùng một cái hộp nhỏ lao ra khỏi vòng vây.
Phía sau còn văng vẳng tiếng bàn tán “loại khuyến mãi này tương đối có nhân tính, thuốc ngừa thai này uống nhiều không tốt, dùng bao đúng là an toàn vô hại nhất…”.
Trong lòng Trần Hi sự oán giận đối với Doãn Triệt tăng thêm một bậc.
Mới nói, sự việc luôn cho rằng rất khó, nhưng làm lại đơn giản, quan trọng là phải biết rõ vì cái gì mà phải khổ sở như vậy.
Giống như Gi*t người, đưa tay chém xuống, một dao là mất mạng, nhưng sự việc có phải chỉ đơn giản như vậy đâu?
Trần Hi ở ven đường tùy tiện mua chai nước suối, ngồi lên ghế trên vỉa hè, nhìn chằm chằn vào giấy hướng dẫn trong tay. Biết rõ thuốc này phải uống, nhưng ૮ɦếƭ tiệt đến lúc này cô lại chần chừ.
Uống thuốc này vào, nghĩa là cô sẽ phải vĩnh biệt đứa con sau này của mình, bởi vì nó cũng sẽ không được ra đời. Cô đã từng nghỉ nếu có cơ hội nhất định phải đối xử tốt với nó, tuyệt đối không trút giận lên đứa bé. Nhưng chỉ cần uống thuốc này, cô sẽ không bao giờ có cơ hội đó nữa.
” Thế nào mà lúc trở về không tìm được em, thì ra là em chạy đến đây”.
Bên tai truyền đến giọng nói của Doãn Triệt, Trần Hi bỗng thấy lạnh run, vật đang cầm trên tay rơi xuống đất.
“Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?”. Doãn Triệt khom người xuống nhặt đồ dưới đất lên, hắn cau mày nhìn thấy thuốc ngừa thai nhưng cũng không tỏ thái độ gì thêm, trực tiếp đưa cho Trần Hi.
Sau đó hắn nhìn thấy cái hộp trong bao đựng thuốc ngừa thai, ý nhị cười cười “cái này mua cho tôi sao?”.
“Hả?” Trần Hi không hiểu ý của Doãn Triệt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Tôi cảm thấy đã làm em thỏa mãn rồi, không ngờ em lại muốn kích thích hơn, nếu em thích loại có gai này thì về sau chúng ta dùng cái này đi”. Hộp bao cao su trên tay Doãn Triệt lật qua lật lại.
Nhìn gương mặt Trần Hi tựa như còn đang đờ ra, Doãn Triệt đứng dậy “uống thuốc đi, lần sau tôi sẽ chú ý an toàn hơn, nhanh lên một chút đi ăn, tôi đói bụng rồi”.
Lời nói của hắn thật nhẹ nhõm, tựa như đang bàn luận chương trình dự báo thời tiết.
Bất quá như vậy cũng tốt, lời nói của Doãn Triệt vô tình thay Trần Hi giải quyết một vấn đề khó khăn, Trần Hi hướng Doãn Triệt cười cười, nụ cười sáng chói lại có chút quỷ dị đẹp mê người.
Doãn Triệt kinh ngạc trong lòng, ma xui quỷ khiến hắn muốn ngăn cô lại, nhưng lại chậm một bước, Trần Hi đã dứt khoát đem viên thuốc uống vào. Doãn Triệt nhìn bàn tay đang đưa lên trong không trung, một cảm giác mất mát không xác định rõ chợt xuất hiện.
Doãn Triệt có chút thẫn thờ “em uống nó?”.
” Không phải anh nhìn thấy rồi sao, yên tâm loại thuốc này tỷ lệ thành công rất cao, cũng sẽ không để lại di chứng gì đâu”. Trần Hi hít sâu một hơi, không nói lời nào còn tốt, vừa mở miệng, cô cảm giác có chút không khống chế được cảm xúc của mình.
Trong lòng Trần Hi cảm giác mất mát mãnh liệt, cô không tự chủ được mà rơi nước mắt. Cô không muốn hắn thấy bộ dạng này của mình, cố gắng cắn môi, định quay trở về. Chỉ có cô biết, hành động này chính là Gi*t ૮ɦếƭ con gái chưa hình thành của mình, thậm chí cô còn nhớ rõ nó nhỏ bé như thế nào.
“Sao lại khóc?” Nhìn thấy nước mắt Trần Hi chảy dài trên má, trong lòng Doãn Triệt đột nhiên có cảm giác thương xót không rõ, hắn lấy tay lau nước mắt cho cô.
“Tôi biết thuốc này không tốt, ủy khuất cho em rồi, lát nữa cơm nước xong em muốn mua gì chúng ta cùng đi được không, ngoan đừng khóc!”.
“Không cần anh quan tâm’.
Thái độ cà lơ phất phơ cùa Doãn Triệt làm Trần Hi tức giận, cô đẩy hắn ra, nổi khổ tâm trong lòng cô không cách nào nói ra nên cứ phải chịu đựng trước mặt hắn, Cô không thể nào nói cho hắn biết mình vừa mất đi cái gì, hay chính là bọn họ vừa mất cái gì.
Sinh mệnh nhỏ đó đã từng sống sờ sờ trước mắt cô. Từ lúc mang thai mười tháng đến khi sinh ra, rồi nhìn thấy con bé tập bò, tập đi, gọi mẹ, những ký ức đó cứ lẩn quẩn trong đầu Trần Hi. Đúng là lúc đầu cô dùng sinh mệnh nhỏ đó để uy Hi*p Doãn Triệt, nhưng có người mẹ nào lại không thương con, hơn nữa cô lại vừa mới giống như tự tay Ϧóþ ૮ɦếƭ con mình, đối với tình mẫu tử mà nói đây là hành động độc ác nhất.
Trần Hi càng khóc dữ dội, nước mắt cô như mưa rơi xuống, không thể khống chế được, càng khóc càng lớn.
Dõan Triệt cũng đã thấy không ít phụ nữ khóc, nhưng chưa thấy ai khóc đến nỗi xấu đi như cô. Những phụ nữ khác đều là nước mắt cá xấu, khóc còn tỏ vẽ thẹn thùng. Chẳng qua là họ muốn được hắn an ủi, hoặc hy vọng có thể dùng thủ đọan đó móc được tiền từ trong túi hắn. Nhưng nhìn cô gái này khóc thật như vậy, so với những người khác thật là kinh thiên động địa.
Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác bất lực như vậy với phụ nữ, cô gái này dù cho khuyên như thế nào, an ủi như thế nào cũng không được, ngược lại càng khóc càng nhiều, hắn thật sự nghĩ không lẽ trong người cô nhiều nước đến như vậy sao.
Giờ đã là buổi chiều, xem ra mọi người đã tan ca, xung quanh đường trở nên đông đúc, có người bắt đầu chỉ chỉ trõ trõ. Nếu là bình thường, Dõan Triệt đảm bảo không nói hai lời, đã lên xe bỏ đi, làm cho cô gái bướng bĩnh này tĩnh tâm lại. Nhưng hôm nay, nhìn thấy cô mắt sưng to như quả táo, mặt mũi thì chèm nhem, khắn không nỡ lòng bỏ đi.
Mọi người xem xung quanh đang xếp vòng quanh họ, Dõan Triệt cũng không khuyên nữa, trực tiếp ôm Trần Hi nhét vào xe.
Đột nhiên có cảm giác ở trên không trung, làm Trần Hi hỏang hồn quên cả khóc. Đến khi ngồi vào trong xe Dõan Triệt, cô mới lấy lại phản ứng, vừa rồi mình đã làm gì vậy, trước mặt đông người mà khóc lâu như vậy?
“Sớm biết cách này làm em ngưng khóc thì đã không đứng ngòai đó để bị mất mặt lâu như vậy”.
Trần Hi trợn mắt nhìn Dõan Triệt, tên đàn ông này đúng là “miệng chó không mọc ra ngà voi”, căn bản là hắn cũng không biết mình vừa mất đi cái gì.
“Bộ dạng em thế này thì làm sao tôi dám dẫn em ra ngòai ăn tối?” Trút bỏ hình tượng dịu dàng khi nãy với cô, Dõan Triệt trở lại dáng vẽ vô sĩ, trên mặt còn lộ ra cảm giác chán ghét.
“Cho tôi xuống xe” Trần Hi lạnh lung nói.
“Cái gì?” Doãn Triệt hòai nghi mình nghe nhầm, cô đang muốn gây hấn với hắn sao.
“Tôi nói cho tôi xuống xe, cũng không cần anh phải quan tâm tôi, tôi không đến nỗi ૮ɦếƭ đói”.
“Em giận dỗi với tôi?”. Doãn Triệt liếc mắt nhìn Trần Hi, thấy cô giương mặt lên tỏ vẽ quyết tâm.
“Em thật sự muốn xuống xe sao?” Doãn Triệt nhìn con đường trước mặt, cơn giận của hắn bị Trần Hi làm cho bộc phát, cô gái này còn không biết tốt xấu, hắn mất nửa ngày cùng cô, cô lại dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
“Anh không nghe thấy sao?” Trần Hi tỏ vẽ không quan tâm.
Cảm giác là một người mẹ vừa mất con, Trần Hi nghĩ cô tức giận là có lý.
“Được rồi, tôi cho em xuống, đừng nóng vội chờ một chút đi”. Doãn Triệt cấp tốc quay đầu xe, hung hăn tăng tốc độ xe lên nhanh nhất.
Trần Hi không kịp phản ứng, đầu ᴆụng vào kính chắn gió, xém chút là muốn hôn mê.
“Đến rồi, xuống xe đi”. Doãn Triệt dừng xe lại, thậm chí không thèm nhìn để Trần Hi tự mở cửa xe.
Vừa mới bị hành động lái xe của Doãn Triệt dọa sợ, Trần Hi hốt hoảng mở cửa xe bước xuống. Vừa bước xuống, xe Doãn Triệt đã chạy mất hút không thấy tăm hơi.
“Doãn Triệt, anh là tên khốn…”. Trần Hi hô to một tiếng, cảm xúc dồn nén nãy giờ tiêu tan không ít.
Kêu khóc một hồi, tâm tình của cô cũng tốt lên, may là chỗ này cũng khá vắng vẽ.
Trần Hi ngu ngơ nở nụ cười, cô hiểu Doãn Triệt rất rõ, lúc nãy là hắn thật sự tức giận, xem ra từ bây giờ hắn cũng sẽ buông tha cho cô rồi.