“Hôm nay anh nói năng quá bồng bột, em đừng để bụng. Anh… anh không hề có ý chê em”.
Thẩm Quân Tắc khẽ ngừng một lát, ngập ngừng sờ mũi. Anh chưa bao giờ dịu dàng dỗ dành người khác như thế này. Anh ở đầu dây bên kia ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, nếu không phải đã xác định được tình cảm của mình… Nếu là người khác, xin lỗi anh chưa chắc anh đã thèm bận tâm. Nhưng lúc này nói chuyện với Tiêu Tinh, nhớ lại dáng vẻ và đôi mắt đỏ hoe của cô khi nhìn mình và nói “Xin lỗi tôi làm anh mất mặt”, đột nhiên lại thấy mềm lòng. Tất cả mọi sự cao ngạo, tất cả mọi nguyên tắc đều bị ném sang một bên, xin lỗi cô mới thấy an lòng. Dù sao thì chuyện này cũng phải trách anh, hôm nay bị những tâm trạng đan xen chồng chất kích thích đến nỗi mất bình tĩnh, thêm vào đó là thái độ thân mật của Tiêu Tinh với người đàn ông kia. Anh lại ghen một chút, kết quả là nói nặng lời một chút. Tiêu Tinh đau lòng bỏ đi, trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì. Nghĩ như vậy, cảm giác ngượng ngùng như chợt tan biến, nói chuyện cũng tự nhiên hơn. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, thấp giọng nói:
“Được rồi, đừng giận nữa, anh xin lỗi em”.
“Á?”.
Tiêu Tinh bị sự chuyển biến này làm cho sững sờ. Thẩm Quân Tắc cao ngạo lạnh lùng xin lỗi cô? Mặt trời mọc ở đằng tây sao? Chẳng phải hôm nay anh rất hung dữ, lạnh lùng như băng, chỉ muốn đá cô ra khỏi trái đất sao? Sao bây giờ lại chuyển sang kế sách dịu dàng?”.
“Sao không nói gì? Em… lại ngồi ngây ra đó à?”.
Thẩm Quân Tắc có chút bối rối, khẽ ho một tiếng rồi mới nói, “Được rồi, không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh đến đón em, chúng mình nói chuyện sau”.
Nghe giọng nói dịu dàng của anh bên tai, nhìn ánh mắt như xem kịch hay của Kỳ Quyên ở đối diện, Tiêu Tinh chỉ thấy nóng mặt, “À, em… em vẫn chưa buồn ngủ”.
“Ngoan, ngủ sớm đi”.
Dường như nghĩ đến dáng vẻ ngây ngô của Tiêu Tinh ở đầu dây bên kia, Thẩm Quân Tắc không kìm được thấy tâm trạng vui vẻ hẳn lên, anh nhếch mép cười và nói, “Chúc ngủ ngon”.
Đến tận khi cúp máy Tiêu Tinh vẫn còn ở trong trạng thái kinh hoàng cực độ. Thẩm Quân Tắc trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, một phút trước vẫn còn là hung thần gian ác, một phút sau đã dịu dàng như mưa. Cô sắp bị anh làm cho đau tim rồi. Có điều, nghe anh nói chuyện dịu dàng như vậy… cảm giác thật là thích. Không biết vì sao, nghĩ đến chuyện nửa đêm anh gọi điện xin lỗi, giọng nói, thái độ đều chân thành đến mức không thể chê vào đâu được, đột nhiên trong lòng Tiêu Tinh trào dâng cảm giác ngọt ngào kỳ lạ. Mọi nỗi thất vọng, bực tức, ấm ức trong buổi tối ngày hôm nay đều tan biến như mây khói trước giọng nói vỗ về trầm lắng của anh. Ặc, vừa cãi nhau xong sao trong lòng lại thấy ngọt ngào, lẽ nào cô thích tự làm khổ mình?Tiêu Tinh nắm chặt tay rồi nằm xuống giường trước ánh mắt kỳ lạ của Kỳ Quyên. Để tránh Kỳ Quyên hỏi thăm tình hình, cô quấn chăn vào người, giả ૮ɦếƭ. Kỳ Quyên lắc đầu nhìn đống chăn ấy. Hai người cãi nhau, cô vẫn muốn xem kịch hay thêm vài ngày, không ngờ Thẩm Quân Tắc ra tay nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã xoa dịu tất cả. Hôm nay Kỳ Quyên có vụ án chung thẩm, chưa đến bảy giờ đã bò dậy nấu bữa sáng. Phòng bếp cạch cạch loảng xoảng không ngừng, đáng sợ như hiện trường vụ ςướק, cho dù Tiêu Tinh có ngủ say thế nào đi nữa thì cũng khó tránh khỏi bị Kỳ Quyên đánh thức. Mặc dù không muốn nhưng Tiêu Tinh vẫn phải chui ra khỏi chăn, dụi đôi mắt sưng đỏ, mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, dáng đi loạng chà loạng choạng, hệt như đang mộng du. Sau khi rửa mặt bằng nước lạnh, Tiêu Tinh mới hoàn toàn tỉnh táo, cái mũi nhạy cảm ngửi thấy một mùi rất lạ, bước vào phòng bếp, cô thấy một bát gì đó đen sì đặt trên bàn. Quan sát bề ngoài hoàn toàn không biết là nguyên liệu gì, Kỳ Quyên đang ngồi đó quấy quấy, khuôn mặt không chút biểu cảm. Tiêu Tinh ghé sát lại, tò mò hỏi:
“Mày ăn… chè vừng đen à?”.
Kỳ Quyên lườm cô, “Cháo”.
“Á?” Tiêu tinh ngạc nhiên nhìn cái bát đen đặc ấy. Đây là cháo mà ngay cả hình hạt gạo cũng không nhìn ra? Tiêu Tinh im lặng một lúc, không kìm được nói, “Mày lại nấu khê rồi đúng không? Chẳng phải tao đã dạy mày là cho ba lần nước rồi sao? Sao lần nào cũng nấu khê…”.
Kỳ Quyên lườm cô, không nói gì. Tiêu Tinh giật bát cháo khỏi tay cô, mỉm cười nói, “Đừng ăn nữa, để tao nấu bữa sáng cho. Tài nấu ăn của mày bao nhiêu năm rồi mà chẳng tiến bộ chút nào, ăn cơm mày nấu chắc chắn sẽ bị ngộ độc thức ăn, phải biết quý trọng tính mạng”.
Kỳ Quyên hầm hầm không nói gì, đến tận khi Tiêu Tinh quay người đi vào bếp mới không kìm được nhếch mép cười. Sáng sớm cố tình đập phá nồi niêu xoong chảo đánh thức Tiêu Tinh dậy là để cô nấu bữa sáng. Bụng đói cồn cào nhưng quán ăn sáng ở dưới vẫn chưa mở cửa, chỉ có thể dùng cách này để lôi Tiêu Tinh dậy, đun lại nồi cháo nấu khê tối qua đặt trên bàn, quả nhiên Tiêu Tinh đã mắc lừa. Haizz, cô nàng mềm lòng lại ngây thơ thật dễ lừa…Kỳ Quyên vừa than thở vừa chạy vào phòng làm việc đối chiếu lại tài liệu ra tòa. Chẳng bao lâu sau đã ngửi thấy mùi thức ăn hấp dẫn bay ra từ bếp, giọng nói của Tiêu Tinh cũng vang lên bên tai:
“Tiểu Quyên ăn cơm thôi, tao nấu xong rồi”.
Tốc độ thật là nhanh, chân tay thật nhanh nhẹn!Kỳ Quyên không kìm được lại thốt lên. Thật ra Tiêu Tinh có rất nhiều ưu điểm, nấu ăn ngon, lại xinh xắn, ai lấy được cô ấy cũng rất tốt, chỉ ít thì cũng không lo đói bụng. Còn về cái tính khí động một tý là bùng phát, ngang ngạnh nhưng mềm lòng, chỉ cần nhẫn nhịn một chút là được. Suy cho cùng mèo con xù lông và hổ cái hung dữ mặc dù đều thuộc họ mèo nhưng khác biệt rất lớn. Có lẽ Thẩm Quân Tắc đã nhìn thấy cô xù lông nhiều rồi nên mới dần dần hiểu bản chất thật sự của cô, đồng thời tìm ra cách hữu hiệu để đối phó với cô. Thực ra rất đơn giản, chỉ cần nhường cô một chút, dịu dàng với cô một chút cô sẽ mềm lòng và không thể phát tác được. Nhớ lại cuộc điện thoại an ủi của Thẩm Quân Tắc tối qua, Kỳ Quyên lại buồn cười. Hiếm thấy anh chàng Thẩm Quân Tắc cao ngạo lạnh lùng này chịu hạ mình, dùng giọng điệu dịu dàng khiến người ta nổi da gà nói chuyện với Tiêu Tinh. Có lẽ nói xong vài câu, ngay cả anh ta cũng nổi vài lớp da gà. Tiêu Tinh rán hai đĩa trứng đặt trên bàn, Kỳ Quyên một đĩa, mình một đĩa. Kỳ Quyên nhìn thấy đĩa trứng rán thơm phức, hai mắt sáng lên, cầm đũa, chẳng mấy chốc mà ăn hết. Sau đó lại thản nhiên ςướק đĩa trứng trước mặt Tiêu Tinh, nhoáng một cái cũng sạch bóng, sau đó lau miệng, mỉm cười và nói, “Tao ăn no rồi”.
“Sao mày lại thế!”.
Tiêu Tinh nhìn hai chiếc đĩa sạch bóng trước mặt, gườm gườm nhìn cô. Kỳ Quyên nhíu mày, làm ra vẻ hung hăng như muốn nói “Mày không phục thì đánh tao đi”.
Cô nói:
“Sao, có ý kiến? Mày sống ở chỗ tao, tao phải cùng mày nằm chen chúc trên một chiếc giường, cho mày ăn ba bữa, lại còn phải chịu đựng những cuộc điện thoại như đòi mạng của lão nhà mày. Là bạn gái tin đồn của mày, tao cảm thấy rất áp lực, biết không?”.
Tiêu Tinh không kìm được phản bác:
“Bảy giờ sáng mày đã đánh thức tao dậy, thời gian làm việc nghỉ ngơi kỳ lạ như vậy, tao cũng rất áp lực…”.
“Hôm nay tao phải ra tòa, dĩ nhiên là phải dậy sớm. Mày tưởng ai cũng có thể ngủ đến lúc nào thích dậy thì dậy như mày chắc?”.
“Chẳng phải bình thường chín giờ mới mở phiên tòa sao? Chưa đến bảy giờ đã dậy, chắc chắn là vì quá đói. Mày ăn như lợn ấy, mỗi ngày phải ăn bốn bữa, coi tao là con ngốc chắc?”.
“Thế thì đã sao?”.
Kỳ Quyên lạnh lùng hấm hứ một tiếng, “Mày quên là lúc đầu chúng ta đã giao hẹn, ai kết hôn đầu tiên thì phải dọn nhà vệ sinh cho tao một tháng à?”.
Tiêu Tinh mở miệng, đột nhiên không nói được lời nào. Kỳ Quyên, mày đừng biến thái như thế được không? Mỗi câu nói đều nói như đang ở trên tòa vậy! Những lời nói đùa trước khi ra nước ngoài mà cũng nhớ rõ như thế…Thấy Tiêu Tinh trợn mắt không nói gì, Kỳ Quyên cười khoái trá:
“Mày cãi nhau với Thẩm Quân Tắc, chạy đến chỗ tao hoàn toàn là tự chui đầu vào rọ. Tao không bảo mày dọn nhà vệ sinh là tốt lắm rồi, nấu cơm thôi mà cũng nói nhiều thế, có bản lĩnh thì quay về đi”.
Tiêu Tinh không nói được lời nào. Nhìn dáng vẻ hung hăng của Kỳ Quyên, đột nhiên Tiêu Tinh có chút hối hận, sớm biết thế này cô đã chạy đến chỗ Vệ Nam rồi. Có lẽ là vì Kỳ Quyên quá cô đơn nên mới coi việc ngược đãi người khác là thú vui. Đấu võ, cô không đánh lại được cao thủ Teakwondo. Đấu trí, cô không thắng được luật sư biến thái đã gặp nhiều tội phạm Gi*t người…Vì thế chỉ có thể chịu thua. Lần cãi nhau này vẫn là Kỳ Quyên toàn thắng. Kỳ Quyên đắc ý xách túi hồ sơ chuẩn bị đi làm. Đi ra đến cửa đột nhiên ngoảnh đầu lại, mỉm cười với Tiêu Tinh và nói:
“Đúng rồi, Tiêu Tinh à, hình như một tuần rồi tao chưa quét nhà, nhân tiện mày quét giúp tao nhé!”.
Cô ngừng một lát rồi bổ sung, “Đừng có mà thừa nước ᴆục thả câu, khi nào về tao sẽ kiểm tra”.
Nhìn bóng cô đi xa dần, Tiêu Tinh muốn khóc nhưng không có nước mắt. Sau khi Kỳ Quyên đi làm, Tiêu Tinh ngoan ngoãn giúp cô quét dọn nhà cửa. Cô sống một mình, thuê phòng ở, căn phòng chưa đầy hai mươi mét vuông, phòng ngủ và phòng khách chung nhau, bên trái là bếp, bên phải là phòng vệ sinh. Tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ, ngăn nắp. Người phụ nữ này tính cách lạnh lùng, trong mắt không cho phép có một hạt cát, vì thế ngay cả phòng của cô cũng giống tính cách của cô, không một chút bừa bộn, gọn gàng như ở khách sạn. Nhớ lại tính khí lúc nào cũng đắc tội người khác của cô, Tiêu Tinh không kìm được thở dài. Thật là thê thảm, bị nữ hoàng coi như nô lệ, lẽ nào thật sự phải dọn nhà vệ sinh cho cô ấy một tháng sao?Cô cầm chổi, vừa quét nhà vừa suy nghĩ đến việc hôm nào đó đến gần học viện mỹ thuật đại học Hoa Kiều thuê một phòng để ở. Như thế có thể thoát khỏi bàn tay ma quái của Kỳ Quyên, hai là cũng tiện sang đại học Hoa Kiều nghe giảng, làm quen với môi trường học tập. Đúng rồi, còn có thầy giáo Ôn Bình kỳ quái, khi nào rảnh rỗi có thể tìm anh ta mượn ít tài liệu ôn tập…Đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên chuông cửa reo. Cứ ngỡ Kỳ Quyên quên mang tài liệu nên quay lại, Tiêu Tinh cũng không chú ý đến bộ quần áo ngủ xộc xệch mình mặc lúc dọn vệ sinh liền cầm chổi chạy ra mở cửa, vừa mở vừa cười tít mắt:
“Tiểu Quyên, mày lại quên mang gì à… ặc…”.
Nụ cười bỗng chốc biến mất. Người đứng trước mặt đâu phải là Kỳ Quyên, rõ ràng là Thẩm Quân Tắc. Không biết người đàn ông này bị làm sao, sáng sớm đã chạy đến nhà Kỳ Quyên, lại còn mặc complet rất lịch sự, nghiêm túc giống như con rể đi gặp mẹ vợ vậy. Càng đáng sợ hơn là lúc nhìn thấy cô, Thẩm Quân Tắc còn nhếch mép, nở nụ cười dịu dàng.
“Sao mắt sưng thế? Đêm qua không ngủ được à?”.
Anh cố tình hạ thấp giọng, nghe rất ấm áp. Anh nói rồi đưa tay ra, động tác ấy giống như muốn xoa đầu Tiêu Tinh, an ủi cô. Thấy ngón tay của anh chỉ cách đầu mình chưa đầy năm centimet, Tiêu Tinh sợ quá vội vàng rụt cổ lại. Đùa cái gì chứ, cô đâu phải vật nuôi trong nhà, không thích bị người khác tùy tiện xoa đầu. Thẩm Quân Tắc thấy cô rụt cổ né tránh, cũng không bận tâm, chỉ mỉm cười nói:
“Dậy sớm như vậy quét dọn nhà cửa cơ à? Thật không giống tác phong của em”.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, lông tơ trên người Tiêu Tinh dựng ngược cả lên, ngượng ngùng đưa tay xốc lại bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, sau đó vuốt lại mái tóc như tổ quạ. Vừa mới cãi nhau xong, nhất định phải làm ra vẻ hung dữ mới đúng. Tiêu Tinh ho một tiếng, làm mặt lạnh, giọng nói không mấy thân thiện:
“Mới sáng sớm anh chạy đến đây làm gì?”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khẽ nói:
“Đến đón em”.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, cũng chính vì thế mà câu nói này càng trở nên hiển nhiên, dường như anh xuất hiện ở đây là rất đúng đắn. Tiêu Tinh thấy nhói một cái, cũng không biết vì sao, đột nhiên cô liên tưởng tới mấy cặp vợ chồng cãi cọ trong phim. Hai người cãi nhau, cô vợ tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ. Mấy hôm sau, anh chồng nguôi giận, ăn mặc lịch sự, xách một giỏ quà đến nhà mẹ vợ xin lỗi rồi đón vợ về. Hôm nay Thẩm Quân Tắc mặc bộ complet đẹp trai, tay xách quà, bên cạnh còn có một chiếc vali nhỏ. Ặc… sao lại giống người đàn ông yêu vợ chạy đến nhà mẹ vợ đón vợ trong phim đến thế nhỉ?Hình như tình tiết có chút lệch lạc thì phải?Không phải ngày hôm qua anh xin lỗi vì uống quá chén sao? Sáng nay tỉnh dậy, với phong cách của anh, lẽ ra sẽ gọi điện thoại rồi lạnh lùng nói:
“Tiêu Tinh, cô có thời gian thì sang đây dọn đồ của cô đi”.
Như thế mới đúng!Tiêu Tinh nhíu mày, nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, sự chuyển biến thái độ của Thẩm Quân Tắc khiến cô mơ hồ. Đang vẩn vơ suy đoán tâm tư phức tạp của người đàn ông này, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm lắng của anh, “Nghĩ gì thế, đầu óc của em lại bay đi tận đâu rồi?”.
Tiêu Tinh bừng tỉnh, ngượng ngùng nói:
“Em đang nghĩ, có phải là anh nhầm cái gì không? Ngày hôm qua đã nói là em dọn ra ngoài sống, anh đến đón em làm gì…”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời, hỏi lại:
“Kỳ Quyên đâu?”.
“Hả?” Chuyển chủ đề cũng nhanh thật, Tiêu Tinh có chút không theo kịp, sững người một lúc mới nói, “Nó đi làm rồi”.
“Ồ, vậy anh có thể vào được chứ?”.
Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng chân thì đã không khách khí bước vào phòng, lại còn xách vali vào theo, tiện tay đóng cửa lại, hoàn toàn không bận tâm đến ý kiến của Tiêu Tinh.
“…”.
Đồ mặt dày không mời tự vào, đúng là vô liêm sỉ. Thẩm Quân Tắc thản nhiên tìm chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống, lướt nhìn căn phòng một lượt rồi khen ngợi:
“Chỗ ở của Kỳ Quyên thật sạch sẽ”.
“Ừm”.
Tiêu Tinh quay lại, gật đầu với anh. Thẩm Quân Tắc ngẩng đầu, ngắm nhìn cô rất lâu. Bộ váy dạ hội cô mặc ngày hôm qua treo trên mắc quần áo bên cạnh, vòng cổ, vòng tay, nhẫn cũng tháo ra hết, lúc này cô đang mặc quần áo ngủ của Kỳ Quyên. Kỳ Quyên cao hơn cô một chút, cô mặc quần áo của Kỳ Quyên rộng thùng thình, trông càng gầy gò, mỏng manh hơn. Nhìn dáng vẻ của cô trong bộ quần áo thùng thình và mái tóc rối bù, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy xót xa trong lòng. Nếu không phải vì ngày hôm qua nhất thời nóng vội, nói năng không đúng mực thì cô cũng không phải cô đơn một mình chạy đến nhà bạn thân ở nhờ lúc nửa đêm nửa hôm như thế. Ví tiền, quần áo, đồ dùng cá nhân đều không mang đi, phải mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, sáng sớm còn bị gọi dậy quét nhà…Càng nghĩ càng thấy đau lòng, không kìm được vẫy tay với cô, dịu dàng nói:
“Em lại đây”.
Tiêu Tinh bước vài bước, dừng lại ở vị trí cách anh một mét, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Làm, làm gì?”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời, quay sang lấy một chiếc áo khoác trong vali rồi đứng dậy, bước lên trước một bước, tay phải khẽ vòng qua vai cô, khoác chiếc áo khoác lên người cô rất tự nhiên, dịu dàng nói:
“Mấy hôm nay trời lạnh, hôm nay còn có mưa. Mặc dù ở trong phòng nhưng cũng đừng mặc ít áo quá, cẩn thận không bị cảm”.
“… Cảm, cảm ơn”.
Tiêu Tinh cảm thấy bối rối trước sự quan tâm của anh. Vẻ mặt và động tác của anh đều hết sức tự nhiên, dường như khoác áo cho cô là chuyện rất bình thường. Nhưng trong lòng Tiêu Tinh lại có chút kỳ lạ, hành động thân mật này là của những người yêu nhau. Quan hệ giữa cô và anh không thân thiết như thế mới đúng… Thêm vào đó đột nhiên khoảng cách giữa hai người xích lại, thậm chí lúc anh nói hơi thở nóng ấm còn khẽ phả vào tai cô. Mặc dù cách lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh đặt trên vai, chỉ là sự tiếp xúc nhỏ như vậy đã khiến Tiêu Tinh cảm thấy khó thở, tim đập thình thịch. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu lắng của anh, vội vàng bối rối cúi đầu xuống, tránh ánh mắt anh. Thẩm Quân Tắc chỉnh lại áo khoác cho cô rồi mới rụt tay lại, khẽ nói:
“Em muốn chuyển đi cũng được nhưng điều kiện là anh tìm nhà cho em. Một mình em thuê nhà bên ngoài anh không yên tâm”.
Anh nghĩ một lúc rồi nói, “Thế này nhé, đợi anh tìm được nhà cho em thì em chuyển đi, được không?”.
“Vâng…”.
Nghe giọng nói dịu dàng của anh, Tiêu Tinh không tự chủ được, ngây ngô gật đầu.
“Vậy em cứ ở chỗ Kỳ Quyên vài ngày. Anh mang ít quần áo cho em, ở trong vali ấy. Còn có ví tiền, sạc pin, điện thoại nữa, tất cả đều ở trong đó”.
“Vâng…”.
Tiêu Tinh tiếp tục ngây ngô gật đầu, im lặng một lúc rồi ngượng ngùng nói, “Cảm… cảm ơn anh”.
Thẩm Quân Tắc mỉm cười, “Đừng khách sáo”.
Nhìn cô gái bối rối cúi đầu nắm chặt tay trước mặt, ánh mắt của Thẩm Quân Tắc cũng dần trở nên dịu dàng. Thực ra chẳng có gì là không thể chấp nhận được, mặc dù thích cô là việc bất ngờ hoàn toàn không nằm trong kế hoạch nhưng nghĩ lại thì một người cô đơn bao nhiêu năm như anh, có lẽ người anh cần chính là một cô gái như thế này. Cô không nhanh nhẹn giỏi giang như những cô gái trên thương trường, không dịu dàng nho nhã như tiểu thư đài các, không mưu mô gian xảo như những nữ hoàng giao tiếp. Cô chỉ là một cô gái trong sáng, thỉnh thoảng có chút ngốc nghếch, có chút khác người, dốc hết mọi nhiệt huyết vào mỹ thuật, đã thích gì là sẽ vô cùng cố chấp. Nhìn thì có vẻ là người nóng tính, nói năng bừa bãi, nhưng thực ra rất tốt bụng, dễ mềm lòng, phải chịu ấm ức thì lầm rầm chửi rủa vài câu nhưng chưa bao giờ ôm hận trong lòng, tất cả mọi ân oán đều tan biến rất nhanh, luôn luôn vui vẻ vô tư, lạc quan hoạt bát, không dễ đánh gục, khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập nụ cười. Chính là cô gái ấy, một cô gái lúc nào cũng đánh trúng điểm yếu của anh, lúc nào cũng khiến anh bối rối. Có lẽ từ hồi còn ở Mỹ, Minh Huệ đã nói đúng kết cục, sống với cô lâu rồi, thật sự sẽ thích cô. Sự việc đến lúc này cũng chỉ có thể thừa nhận. Ai có thể đoán trước được chuyện tình cảm? Mặc dù anh đào cái hố này tự chôn mình nhưng lại tìm được người con gái mà mình muốn bảo vệ. Hai người cùng ở dưới đó cũng không thiệt thòi.